Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1084

Chương 1084
Chương 1084

Nhưng thế công của kẻ địch cũng bị ngừng lại, mà còn càng ngày càng dồn dập hơn.

Sau lại có chừng mười cột đá gào thét đáp xuống từ trên không, bụi mù dâng lên trộn lẫn với Red Mist, gần như che đậy ánh trăng; đá vụn bùm đập bộp bộp xuống mặt đất, không ngẩng nổi đầu nữa —— E là tai nạn ngày tận thế trong truyền thuyết cũng giống với khung chỗ cảnh trước mặt ở nơi này. Trong đó có một cái cột đáp xuống chỗ đống rương sắt chất đống, xung kích khổng lồ không hề có báo hiệu đánh bay Danny ra ngoài, đợi khi hắn phản ứng lại thì bản thân đã nằm ngửa ra đất rồi.

- Ặc… Đáng chết.

Hắn ho khan hai tiếng, cảm thấy phần ngực đau, song trong miệng cũng tràn ngập vị tanh của máu:

- Malt, ngươi… Không sao chứ?

- Ta không sao.

Giọng của Malt vang lên bên tai hắn đầy vội vàng:

- Nhưng ngươi bị thương!

- Chắc là ta bị gãy mất cái xương sườn rồi nhỉ?

Danny cố nén đau, thở dốc:

- Không sao cả, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc ta bóp cò thì ta vẫn chiến đấu được tiếp ——

Tay hắn sờ soạng cho đến khi xúc cảm quen thuộc truyền vào lòng bàn tay, thì hắn mới yên tâm —— May, súng của hắn không bị bay mất.

- Không được, ngươi phải chạy khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt!

Giọng của Malt đã gần như van xin.

Danny cố sức chống người dậy, dựa vào rương sắt ở sau lưng đã vặn vẹo không còn ra dáng ra hình nữa.

Chỉ một động tác nhỏ ấy thôi mà đã hao gần hết sức của hắn rồi.

Ở trước mắt hắn, một cột đá màu đen như tường cao đứng sừng sững đang phun ra hàng loạt Red Mist, sắp mở ra tới nơi rồi.

Danny từ từ giơ súng lên, phần ngực của hắn đã không không dừng lực được nữa rồi, vậy thì hắn gác súng lên vai, coi đầu gối là báng súng —— Khoảng cách không tới mười mét, hắn không nghĩ bản thân sẽ bắn hụt.

- Đủ rồi, đừng cậy mạnh nữa! Sao ngươi không đi chứ?

Trong nháy mắt ấy, hắn cảm thấy giọng của Malt như thét chói tai, rồi lại như đang tự hỏi bản thân.

Bởi vì ta không muốn rời xa mùi khói thuốc súng, cũng không muốn ngươi biến mất…

Đá phiến ầm ầm té xuống, cùng lúc đó tiếng súng cũng vang lên ——

Người bạn cũ trong tay không làm hắn thất vọng.

Thậm chí kẻ địch còn không chưa kịp xé túi nang ra thì viên đạn đã bắn thủng đầu đối phương rồi.

Nhưng mà lần này, ma quỷ cũng không có ngã xuống.

Nó thờ ơ đi ra từ trong cột đá, ném mảnh túi nang rách dán lên người nó kia xuống, xuất hiện hoàn toàn trước mặt Danny.

Đó là một con ma quỷ còn lớn hơn Mad Demon rất nhiều, cả người được bọc trong chiếc áo giáp quái dị, khi đối phương hoàn toàn đứng thẳng, cái bóng kéo dài của nó bao phủ lấy hắn như che khuất bầu trời vậy. Ở trong vùng tối đó chỉ còn lại hai mắt của kẻ địch đang lập lòe ánh đỏ.

Danny nhét viên đạn thứ hai vào lỗ nòng, lại bóp cò súng.

Một tiếng keng nhỏ vang lên, trước ngực ma quỷ bắn ra mấy ánh lửa, đồng thời có gợn sóng màu làm tản ra như mặt nước bị chấn động vậy.

Ma quỷ lạnh lùng nhìn hắn, bước từng bước về phía hắn.

Không lấy vũ khí, cũng không bước nhanh hơn, đây chắc chắn là một sự khinh miệt lộ rõ mà không cần tới lời nói.

Danny lắp lại động tác một cách máy móc —— Kéo thoi nạp đạn của súng, nổ súng bắn, còn đối phương thì cứ để mặc cho viên đạn bắn vào người, không hề tránh né.

- Không…

Malt nức nở nói trong tuyệt vọng.

Trong lần chuẩn bị nổ súng thứ hai của hắn, thì phần ngực của ma quỷ đột nhiên bốc lên một ngọn lửa chói mắt!

- Ầm!

Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc ấy, đối phương bị đánh bay thẳng ra ngoài, lăn lông lốc vào trong đống rương sắt.

Nhìn họng súng đang tản ra một luồng khói xanh kia, Danny ngây ngẩn cả người.

Sau đó có một người đàn ông đứng trước mặt hắn.

- Lui về đi, người phàm.

Người nọ khẽ quay qua rồi nói:

- Ngươi không phải đối thủ của nó, nơi này sau đó sẽ do bọn ta tiếp quản.

Tay hắn nắm một súng kíp có đường kính lớn tới kinh người, đạn đeo bên hông của người nọ lớn chừng cổ tay, những thứ này hiển nhiên không phải là thứ mà người bình thường mang được. Hơn nữa người tới bị áp giáp bọc từ đầu đến chân, trông có hơi giống ma quỷ.

Trong đầu Danny hiện ra một ý nghĩ.

Kể từ sau khi ở trận chiến viễn chinh đầu tiên khép lại màn che, thì đội quân này trở thành đơn vị quân thần bí nhất trong Đệ Nhất Quân, bọn họ không xuất hiện khi huấn luyện, cũng không có ai biết nhân số bọn họ chính xác và chỗ ở của họ. Điều duy nhất mà mọi người biết, bọn họ là được bệ hạ chọn lựa, có thể nói là lực lượng tác chiến tinh nhuệ nhất của thành Neverwinter.

- Gràoooo ——!

Con quỷ kia bò ra từ trong đống rương sắt đổ liêu xiêu, phát ra tiếng rống làm người ta kinh hồn bạt vía —— Khác với sự khinh miệt của lúc trước, cuối cùng nó cũng thay đổi thái độ, lấy một thanh cự kiếm hai lưỡi từ sau lưng ra.

- A, ma quỷ cao giai thăng lên từ Lord of Hell à, thảo nào phản ứng ma lực lại mãnh liệt như thế.

Người đàn ông không hề sợ hãi xông về phía kẻ địch:

- Mà bọn ta thì đúng là đang đợi giờ khắc này!

Mấy tên chiến sĩ ăn mặc giống hắn theo sát sau đó —— Sau khi đám người kia gia nhập chiến đấu, thế cục dần xảy ra biến hóa. Rõ ràng mang trên mình sức nặng kinh người, nhưng bọn họ lại có thể di chuyển với tốc độ vượt xa người thường, từng bước dồn kẻ địch vào góc chết. Hơn nữa lối đánh của bọn họ hoàn toàn có thể hình dung bằng hai chứ thô bạo, sau khi bắn hết đan thì bọn họ không nhét thêm đạn vào, mà là cướm lưỡi lê trông giống Trảm Mã đao, vây quanh kẻ địch chém hùng hồ!

Mặc dù ma quỷ cũng có sự nhanh nhẹn không hợp với thân hình,nhưng bị bị mấy tên điên bao bọc cùng một lúc như thế, gợn sóng màu lam trên người đối phương cũng nhạt dần đi, hiển nhiên tiêu hao khá lớn.

Không hổ là chiến sĩ mà bệ hạ âm thầm bồi dưỡng.

Nhưng nơi này cũng là sân khấu của hắn ——

Kêu hắn lui về ư? Trừ phi hắn hoàn toàn ngừng thở.

Danny cắn răng chuyển nhích người, coi bản thân như giá súng, nhắm ngay kính nhắm về phía chiến trường.

Sau khi một Mad Demon định đánh lén đội đặc nhiệm từ phía sau bị súng bắn tỉa bắn gục thì người đàn ông kia quay đầu lại liếc kỹ hắn một cái từ nơi xa xa.

Danny kéo thoi nạp đạn của súng, dùng sức hút khói thuốc súng còn chưa tan hết vào trong phổi —— Đau đớn và say luý tuý trộn lại với nhau, tạo thành một mùi vị khó nói lên lời.

Cảm giác này tuyệt vời quá đúng không? Malt.

- Gặp quỷ! Rốt cuộc tiểu đoàn pháo binh đang giở trò quỷ gì thế?

- Có thể làm những đợt mưa thạch châm chết tiệt này ngừng một chút không!

- Đừng nói bọn họ bỏ lại đám cùi bắp vừa mới nhập ngũ ở tiền tuyến nhé.

Trong trong chiến hào vòng ngoài của doanh địa, bọn lính núp ở dưới lớp mái oán trách không ngừng, Fish Ball cũng là một trong số đó. Mặc dù vị trí của hắn là đội súng máy cao xạ, nhưng thứ thỉnh thoảng bay tới trong bầu trời đêm không phải Khủng Thú, mà là thứ càng thêm không thể tưởng tượng được hơn —— Bây giờ đứng lên đi ra bên ngoài điều khiển súng máy thì không phải ý gì hay.

Sau khi bọn họ bừng tỉnh vì bị tập kích thì lập tức dựa theo chương trình khẩn cấp tiến vào chiếm giữ phòng tuyến, trên đường không gặp phải ma quỷ, nhưng rất nhanh đã bị hỏa lực đan xen và pháo cối đánh ngã. Sự thật chứng minh, phòng tuyến không hề bị đánh, chiến hữu canh giữ còn tỏ ra khó hiểu hỏi bọn họ đang đánh với ai. còn vẻ mặt không hiểu dù sao hỏi bọn hắn ở đối với người nào nổ súng. Ngay lúc bọn họ nghĩ sau đó là quét sạch những kẻ xâm nhập rải rác kia thì cấp trên lại truyền xuống một mệnh lệnh mới —— Dù tình hình chiến đấu trong doanh địa có ra sao thì bọn họ cũng không được rời khỏi chiến hào, chuẩn bị đón đánh kẻ địch thực sự.

Một đám ma quỷ đang tới đánh gọn kìm từ hai hướng Đông Nam, bọn nó mới là chủ lực đánh lén ban đêm này.

Fish Ball nghĩ tới trận chiến viễn chinh ở mấy tháng trước —— Đám kẻ địch ồ ạt lao tới kia trông giống như thủy triều vậy, tốc độ chạy của bọn nó còn nhanh hơn cả ngựa, chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta thấy sợ hãi rồi. May Đệ Nhất Quân đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm, làn hỏa lực dày đặc chặn lại kẻ địch ở ngoài hai trăm mét.

Nhưng bây giờ, trên phòng tuyến không có lô cốt chắc chắn làm cho người ta yên tâm, chi viện của pháo binh mãi không tới, phía trên đỉnh đầu cứ cách một lúc là lại có một loạt tiếng nổ, hơn nữa tầm nhìn trong ban đêm còn kém vô cùng, hắn không biết trận chiến này có thuận lợi được như trận chiến trước hay không.

- Bọn nó đến rồi!

Bỗng nhiên có người hô:

- Cách đây một ngàn năm mét, mọi người chuẩn bị!

Một ngàn năm trăm mét? Có thể nhìn thấy ngoài hai trăm mét trong đêm đen như vậy là đã tốt lắm rồi! Hiển nhiên người đưa ra tin tức là tiểu thư phù thủy có đôi mắt thông thiên. Nhưng mệnh lệnh của cấp trên là tuyệt đối, chỉ cần hạ lệnh bắn thì e trên trời có rơi dao găm thì bọn họ cũng không thể lui bước. Fish Ball cắn răng, đã chuẩn bị xong tinh thần đi tới vị trí súng máy.

Đúng lúc này, ở nơi xa bỗng truyền đến tiếng kêu dài của còi hơi xe lửa!

Bình Luận (0)
Comment