- Ngươi có thể nhanh thêm tí nữa nữa không hả?
Lightning bay ở bên buồng lái, chỉ muốn lao tới đẩy xe lửa, nhưng trong lòng nàng biết rõ, quái vật lớn như ngọn núi này có cho Macy đẩy thì cũng chẳng đẩy được ấy chứ:
- Thêm nhiều than đá vào lò chút thì sao?
- Hô hố, cô gái à, nếu áp lực quá cao thì nồi sẽ nổ tung đấy!
Người điều khiển Black River là một ông già đầu tóc hoa râm, trông hắn chẳng hề giống quân nhân, trông giống một hàng xóm bình thường hòa ái hơn, hắn gào lên đáp:
- Yên tâm đi, Đệ Nhất Quân không bị đánh bại dễ vậy đâu, dù đối thủ là ma quỷ tới từ trong Địa ngục thì cũng thế thôi.
Lightning nhấp miệng, không nói tiếp.
Mặc dù biết để cho xe lửa chạy với tốc độ này là đã vượt quá dự liệu rồi, nhưng vẫn không thể làm giảm bớt sự lo âu trong nội tâm của nàng. Nàng men theo đường sắt tìm Black River cũng không mất quá nhiều công sức, dù sao thì máy móc cỡ lớn bắt mắt như thế muốn người ta bỏ qua cũng khó. Ngoài lúc tới gần dọa cho người ở trên xe một phen hú hồn thì quá trình còn lại diễn ra cũng rất thuận lợi: Dựa vào thân phận thành viên của Liên minh Phù Thủy, trưởng tàu chẳng mấy chốc đã tin lời nàng và cũng truyền lệnh quay đầu.
Song Lightning cũng không buông lỏng tí gì.
Sau khi xe lửa chuyển hướng ga tháp số một, cuối cùng nàng cũng liên lạc được với Sylvia, rồi tin tức mà Sylvia đưa cho nàng làm lòng nàng càng nặng nề hơn: Ma quỷ không những nắm bắt được thời gian hành quân của Đệ Nhất Quân một cách chính xác, còn phát động tập kích trong tình huống hệ thống phòng ngự bên ta còn chưa thành hình, hơn nữa lực lượng tấn công chính đang tiến tới gần doanh địa. Nếu như không có sự chi viện của đại bác, thì trận địa vốn đã bị tổn hại sẽ càng có khó phát huy thực lực hơn, thế cục tràn ngập nguy cơ.
Sau khi nghe thấy mấy tin này thì quả thật là nàng không tài nào tự tin được như ông già này.
Tin tức tốt duy nhất có lẽ là Macy đã tìm được Lorgar bị thương, có sự chữa trị của Nanawa, cuối cùng tính mạng của lang nữ đã không còn nguy hiểm.
- Bên ngoài đã ồn mà gió lại còn lớn nữa, có muốn trong ngồi một lát không? Câu nào nói cũng như gào thế chẳng dễ chịu gì đâu.
Đối phương rít một hơi thuốc ở cái tẩu, tựa vào bên cửa sổ:
- Đừng để ý tới mấy tên điên ở bên trong, chí ít thì cái bếp lò ấm áp này dễ dùng hơn lò sưởi trong tường nhiều lắm!
- Không… Cảm ơn.
Lightning nhìn bệ điều khiển rung lên trông như run cầm cập kia, lắc đầu:
- Thôi không cần đâu.
Quả nhiên, đây đã là cực hạn của Black River.
Nếu tăng tốc với cái tần số rung này, cho dù nồi hơi gắng gượng được thì xe lửa cũng rụng rời cả ra.
- Ta nhìn ra được, ngươi đang lo lắng về tình huống bên kia… Trong doanh địa có người thân hay là bạn của ngươi à?
- Ừ.
Lightning lo lắng trả lời.
- Ta cũng thế.
Hắn vuốt râu mép nói:
- Hơn nữa còn có hai cơ!
- Ôi chao!
Lightning nghe thế thì thấy hơi sững sờ, nàng vốn tưởng sự bình tĩnh của đối phương bắt nguồn từ nguyên nhân hắn không có gì để lo lắng.
- Trước kia ta là thợ đào mỏ, đời này sinh tổng cộng bốn đứa con, ngoài đứa con cả chết bởi một trận gió rét thì những đứa khác đều sống tới khi bệ hạ Wimbledon đến.
Ông già mỉm cười nói:
- Trước kia bọn nó sống như những con chuột, vừa nhỏ gầy vừa yếu đuối, nhưng kể từ khi gia nhập quân đội, thì như thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy. Đây cũng là lí do mà ta thấy tràn đầy lòng tin với Đệ Nhất Quân, đội ngũ được tạo thành từ những người như vậy là không dễ bị đánh tan đâu.
Vậy… Vậy sao? Lightning không nhịn được hỏi:
- Thế còn một người nữa thì sao?
- Ở trên đoàn xe này nè….
Hắn gõ cái tẩu:
- Ngắm viên đầu tiên phát hiện ngươi tới gần chính là hắn.
Lão nhân dừng lại chốc lát, trong giọng nói chan chứa chút sự tự hào:
- Bởi vì những sự thay đổi này đều là do bệ hạ Wimbledon mang đến, thế nên ta cũng muốn làm thứ gì đó cho hắn, với lại sống một mình ở khu mỏ cũng vô vị lắm, thôi thà cứ đi khắp nơi. Sau lại bệ hạ chọn lựa đội xe lửa từ trong những người điều khiển động cơ hơi nước quen, thế là ta đi báo danh, không ngờ là lại được chọn.
Thì ra đối phương cũng không giống như trong tưởng tượng của nàng… Lightning nhấp miệng, đang chuẩn bị nói gì đó thì máy điện thoại trên đài điều khiển chợt reo lớn.
- Phụ thân, ta thấy ga tháp số một rồi! Bên kia quả thật đang giao chiến, ta thấy được tia chớp và ngọn lửa!
Giọng nói trong loa kích động tới mức đến Lightning ở ngoài cửa sổ cũng nghe được.
- Đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là quân đội, đừng gọi ta là phụ thân!
Ông lão quát vào microphone:
- Tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước là được, ta phải kéo vang còi hơi, nói cho bọn họ biết viện quân đến rồi!
Sau đó hắn khều ria mép nói với Lightning:
- Thấy sao, ta đã nói bọn họ không dễ bị đánh tan mà đúng chứ?
Sau đó đối phương xoay người, dùng sức kéo dây thừng sau lưng, hô lớn đầy sức sống:
- Lên cho ta, đám nhãi ranh!
- Tu——
Sau nửa khắc, ở trong tiếng còi kéo dài, Black River nương lúc giảm tốc thì phát ra tiếng nổ lớn, lao thẳng vào trong trung tâm trận hỗn chiến.
Thạch châm đâm vào đường ray đều bị đâm cho nát hết, hắc thạch va chạm với sắt cứng, ở trên đầu xe đen nhánh bắn ra một loạt ánh lửa chói mắt.
Có lẽ là đoàn xe đi chậm lại làm kẻ địch có một loại ảo giác sẽ ngăn được đối thủ, có mấy con quỷ nhích tới gần đường ray, cố gắng ngăn cản cự thú sắt cứng đi tiếp nhưng kết quả thì lại bị cuốn vào bánh xe, nghiền thành thịt nát hết.
Dù nó có chậm hơn nữa thì cũng không phải thứ mà sức của sinh vật có thể chống lại được.
Cùng lúc đó, tháp súng máy trang bị ở đầu và cuối xe lửa bọc thép đều bắt đầu bắn quét khắp bốn phía, ma quỷ xâm nhập vào trong doanh địa bỗng rơi vào tình thế hai mặt thọ địch. Ở trong tình thế bị đánh gọng kìm từ hai mặt đó, thì gần như chưa kịp ẩn núp đã bị bắn gục rồi. Mà những cách công kích như dùng cốt mâu kia thì chẳng khác gì là đang gãi ngứa cho Black River.
Giờ phút này, Lightning đã bay vào trong cabin bệ pháo.
- Sylvia, mục tiêu là?
- Đang ở phía trước của các ngươi, khoảng ba ngàn ba trăm mét.
Sylvia hiển nhiên cũng chú ý tới xe lửa đã đến, báo ngay luôn số liệu pháo kích:
- Một vùng trống trải, không có vật trống đỡ!
Không cần nói tới lần thứ hai, đợi khi xe lửa hoàn toàn dừng lại, các pháo thủ lập tức bận bịu cả lên.
…
Ở trong tầm mắt của Sylvia, hiện giờ chủ lực của kẻ địch đã tiến vào trong tầm bắn của phòng tuyến doanh địa.
Số lượng của bọn nó không nhiều bằng chiến dịch ở dốc Northbound, rơi vào khoảng năm ngàn quân, nhưng lại tách ra rải rác vô cùng, trông cứ như đám cường đạo không có ràng buộc vậy. Cũng chính bởi vì thế, nên trên khắp bình nguyên cứ như đều có nhân mã của bọn nó, nhìn thôi mà làm người ta sợ nổi da gà.
Mà ở chỗ xa hơn, sự điều tra của đôi mắt ma lực bị bóp méo.
Cả vùng đất như bị phủ lên một tấm màn đen không lọt sáng, cho dù đôi mắt ma lực có thể nhìn thấy bất kỳ góc chết nào thì cũng không thể nhìn xuyên qua được tấm màn đen kia. Kia không hề giống sự quấy nhiễu mà đá thần phạt sản sinh ra. Loại cảm giác mà khu vực cấm đó cho người khác như một vùng đất chết hoàn toàn yên tĩnh, có thì là có, mà không có thì là không có, ranh giới rõ ràng, không hề có tí dao động nào. Nó giống một thứ gì đó khác… Một thứ gì đó sống.
Mà trước khi bọn họ ngủ thì nới đó chẳng có gì cả.
Châm dài và cột đá đánh lén doanh địa là được tung ra từ trong bức màn đen đó.
Đây là một cuộc chiến đấu mà Sylvia cảm thấy bị đè nén nhất, từ mai phục đến tập kích đều quỷ dị, phạm vi tầm nhìn của nàng cũng bị hạn chế, hình như mỗi một nước đi của ma quỷ đều như đang nhằm vào nàng vậy.
Bây giờ nàng đã chẳng hơi đâu nghĩ ngợi, rốt cuộc kẻ địch tiếp cận được bọn họ trong khoảng cách gần thế này bằng cách nào mà không bị phát hiện, nàng dồn hết lực chú ý lên Black River.
Bởi vì không nhìn thấy vị trí cụ thể của mục tiêu, nên nàng chỉ đành dựa vào kết quả pháo kích để tính.
Ở trong quá trình chờ đợi đầy lo lắng bất an này, cuối cùng Black River cũng phát ra tiếng gầm giận dữ, ngọn lửa cực nóng ngay tức khắc đã chiếu sáng cơ thể to dài của nó, song cũng thắp sáng doanh địa trong màn đêm!
Thứ còn nhanh hơn âm thanh chính là đạn pháo.
Nó xuyên qua hàng loạt tầng không khí cản ở trước mặt nó, mang theo mỗi loạt sóng xung kích bay về phía tấm màn đen.