Ngay lúc đó, đại quân ma quỷ phát động tấn công hai bên trận địa.
Tốc độ tiến công của bọn chúng cực nhanh, từ hơn một ngàn năm trăm mét có hơn tiến tới gần trong vòng ngàn thước chỉ mất không tới hai phút. Nếu như là ở ban ngày, thì đây đã là cự li có thể nhìn thấy được bằng mắt thường rồi. Mặc dù Sylvia đã báo ngay hành động của quân địch cho liên lạc viên, nhưng vì bị hạn chế trong hoàn cảnh tối đen của ban đêm, nên hỏa lực của Đệ Nhất Quân cũng không chế trụ ngay được thế tiến công của đối phương.
Hơn nữa điều càng làm người ta thấy bất ngờ là, khi đạn bắn tới gần chỗ của ma quỷ thì bọn chúng cúi người, đổi thành nằm gục trên mặt đất —— Chúng nhờ vào tứ chi khỏe khoắn nên khi bò cũng không chậm, cộng thêm đội ngũ lại phân tán rải rác nên hiệu năng gây sát thương của súng máy rõ ràng đã giảm xuống trên diện rộng.
Ở trong ấn tượng của Sylvia, một khi mục tiêu tiến vào trong tầm bắn của biệt đội súng máy thì sẽ như đụng phải bức tường cao vô hình. Nơi hỏa lực đi qua thì kẻ địch sẽ chết như ngả rạ, giống như bông lúa bị thu hoạch vậy, hầu như bọn chúng sẽ phải trả một cái giá thảm thương chỉ trong một thời gian cực kỳ ngắn. điểm này đều được chứng mình từ lúc thống nhất Greyfort cho tới khi đánh bại giáo hội.
Song lần này, hầu hết đạn bay đều bay xẹt qua đầu ma quỷ đã cúi mình, cho dù vừa khéo bắn trúng đầu đối phương thì cũng rất khó tạo ra sát thương cực lớn.
Mặc dù nàng đã đưa ra lời nhắc nhở cho tiền tuyến, nhưng bởi vì không quan sát được kết quả xạ kích nên, binh lính phòng ngự cũng không có cải tiến hiệu quả gì.
Điều làm Sylvia cảm thấy may mắn chính là, giờ phút này phản kích của một bên khác đã thu được kết quả tốt —— Tấm màn đen mà kẻ địch chế tạo ở nơi xa kia chỉ có thể ngăn cản đôi mắt ma lực, nhưng lại không ngăn được đạn pháo, khoảng cách hơn ba ngàn mét chỉ chớp mắt là bắn tới đối với pháo đài thần công, ánh lửa bộc phát ra thậm chí còn thoáng chiếu sáng vùng đất đen nhánh đó. Khi cột cát đầu tiên bắn lên từ trong màn đen thì thứ nó mang theo ra còn có tay chân bị cụt của ma quỷ và mảnh vỡ của hắc thạch.
Xét về diện tích khu vực không thể thăm dò và tần suất kẻ địch phóng ra, nhện quỷ bên trong tấm màn đen chắc là phải có tiểu đoàn chuyên thu xếp mới đúng, như thế thì bọn chúng mới có thể nhét nhiều thể nhiễu sóng ở trong khu vực không lớn như thế.
- Tiến dần lên thêm hai mươi mét theo thứ tự tiến, liên tục bắn!
Sylvia hô lớn với Ấn Phù Lắng Nghe.
- Đã rõ!
Dù có thế nào, thì phá hủy thủ đoạn tấn công tầm xa của kẻ địch trước mới là chuyện quan yếu nhất —— Chỉ cần phòng tuyến vẫn còn ở đây, thì ma quỷ sẽ không thể vượt qua được ải này. Cách địch càng gần thì ảnh hưởng bất lợi mà chiến đấu ban đêm mang đến sẽ càng nhỏ, , huống hồ Đệ Nhất Quân đã chuẩn bị rất nhiều phương pháp, cũng không phải lệ thuộc hoàn toàn vào sự chặn đánh của súng máy.
Nếu như quân đội tan vỡ thì đó mới là không cứu vãn được thật.
Trên trận địa tuyến đầu, Fish Ball vừa cầu nguyện thạch châm không sẽ rơi xuống đầu mình, vừa cắn răng chui vào vị trí trận bắn.
Trên thực tế, hắn cảm thấy hết sức kinh ngạc đối với hành động dám chạy ra chiến hào của bản thân, đổi lại nếu là trước kia, e hắn đã hãi tới tè ra quần, nài nỉ chỉ huy tha cho hắn một mạng rồi ấy chứ.
Có lẽ là câu kia đã cho hắn dũng khí, hoặc là cuối cùng tiếng lửa đạn nổ sau lưng đã khuyến khích lòng can đảm của hắn, cuối cùng hắn khống chế được hai chân của mình, không trở thành quan quân đầu tiên bị bắn chết vì lâm trận bỏ chạy —— Mặc dù hắn chỉ là một đội trưởng của một đội quân nho nhỏ, nhưng cũng là người dẫn đội tiêu chuẩn rồi. Nhưng trong lòng Fish Ball biết rõ, nếu như là lúc bình thường kêu hắn đi thi hành loại nhiệm vụ có tính nguy hiểm cực cao này thì có thế nào hắn cũng sẽ không đồng ý, cho dù thù lao có cao tới đâu thì cũng không quan trọng hơn mạng.
Chỉ có thể nói quân đội là một nơi làm người ta không thể tin nổi, trong tiếng bắn của súng pháo, chỉ cần có một người dẫn đầu lao ra khỏi chiến hào thì những người còn lại cũng sẽ đuổi theo mà chẳng hề có tự chủ—— Trong sự cảm hóa của bầu không khí ấy, thậm chí Fish Ball còn cảm thấy đầu óc của hắn đã không còn nghĩ được gì nữa rồi, người hắn giống như một bộ máy móc vậy.
- Đội trưởng, dây đạn đã trang bị xong!
Cấp dưới của hắn hô lớn.
Fish Ball hít sâu, đè thấp họng súng của súng máy Mark I xuống —— Tuy nói đội cao xạ nhưng trên súng vẫn còn giữ lại thước ngắm bắn thẳng và dụng cụ ngắm bắn đơn giản, bất cứ lúc nào cũng có thể đối thành bắn phá mục tiêu dưới đất. Đồng thời, tấm chắn ở hai bên súng máy chủ yếu là để chống lại quăng mâu đến từ không trung, khi mà bị đánh sập hoàn toàn thì cũng có nghĩa là phần lưng đã mất đi bảo vệ. Điều hắn có thể làm ngoài cố gắng dựa sát đầu vào tấm chắn thì cũng chỉ còn cầu nguyện thôi.
Suy cho cùng chỉ cần không phải bị mất mạng ngay tại chỗ, thì sẽ có cơ hội được tiểu thư Nanawa chữa trị cho.
Điều kiện tiên quyết là chi viện của đội chữa bệnh đến nhanh.
Như là muốn phát tiết sự sợ hãi trong lòng, Fish Ball rống to bóp cò súng, bắn về phía màn đêm tối thui phía trước như mưa đổ.
Bên tai thỉnh thoảng có tiếng nổ mạnh vang lên, hắn đã không phân biệt được rốt cuộc là pháo đài thần công bên ta khai hỏa, hay là sự tiến công cúa lũ nhện quỷ.
Thỉnh thoảng sẽ có thạch châm màu đen đâm xuống gần đó, thậm chí còn đánh vào tấm chắn —— Sự kích thích mấy lần đi sát với làn ranh tử vong này làm hắn rơi vào chết lặng, ngoài bắn thì không nghĩ được gì nữa hết.
- Bắn hết, lắp đạn!
- Tới, tới đây!
…
- Dây đạn mới đâu?
- Ở đây!
…
Ngay lúc hắn thấy được bóng địch lờ mờ thì thoi nạp đạn của súng vừa vang lên một tiếng lách cách, rương đạn thứ ba đã bắn hết sạch sành sanh rồi.
- Kéo thêm một hòm đạn dược nữa tới đây!
- Không nghe thấy lời của ta không đấy!
- Người đâu rồi?
Fish Ball chợt quay đầu lại thì phát hiện hai người khác của đội đã té trên mặt đất, thạch châm cắm nghiêng trên người họ có nửa đoạn dính máu.
Hắn ngẩn người, sau đó gào lớn:
- Đội chữa bệnh! Có người bị thương! Nơi này cần trị liệu ——!
Đáp lại hắn chính là tiếng nổ vang liên tục ——
Giờ khắc này cuối cùng pháo cối cũng tham gia phản kích, hơn trăm viên đạn pháo bay lên trời, trút xuống khu vực cách từ bốn trăm đến tám trăm mét như mưa đá, gần như đã tách ngang quân đội của ma quỷ!
Trong nháy mắt đó, trên mặt đất giống như toát ra vô số bông hoa của lửa, ánh sáng chói mắt không những chiếu sáng bóng dáng của kẻ địch, mà nó cũng chiếu sáng luôn vết máu loang lổ trên tầm chặn của súng máy.
…
Chuyển cơ mà Sylvia đợi cuối cùng cũng đến.
Mặc dù pháo kích của Black River làm suy yếu sự tấn công của nhện quỷ, nhưng kẻ địch vẫn luôn không ngừng nghỉ, cứ vài phút là lại có mấy cây cột đá tách rời bị vứt qua —— Mà khi cả Đệ Nhất Quân tiến vào giai đoạn giao chiến thì thương vong mà những cột đá đó tạo ra cũng không hề nhỏ. Dù cho Akesha, Shavi và Marye đã dốc hết toàn lực trợ giúp quân đội phòng ngự, nhưng hai phòng tuyến dài vài trăm mét thì bọn họ không thể lo hết được.
Điều duy nhất mà nàng làm được là, báo cho tiền tuyến nơi nào cần cứu viện trong lúc chỉ huy pháo kích nghỉ bắn.
Cho đến khi trong Ấn Phù Lắng Nghe truyền đến giọng nói của Macy.
- Nơi này là trận địa pháo binh gù! Ma quỷ xâm lấn đã bị phù thủy Taquila giải quyết toàn bộ gù, quan chỉ huy Vannah nói bọn họ sẽ chuẩn bị bắn xong ngay đây, mong ngươi có thể cung cấp chỉ dẫn gù!
Sylvia bèn nắm chặt tay.
- Đương nhiên, ngươi đợi ở đó đừng động, ta truyền lời qua ấn phù anh hơn điện thoại đó!
- Macy hiểu rồi, gù.
Sau khi bốn pháo đài thần công trên trận địa pháo binh cũng gia nhập hàng ngũ phản kích thì sự tiến công của ma quỷ lập tức đình trệ lại —— Nhưng chị đánh được hai lần thì kẻ địch phản ứng lại cứ như thể đã có chuẩn bị từ sớm rồi vậy.
Theo một tiếng rít bén nhọn lại chói tai vang vọng trong đêm đen, đại quân ma quỷ lui về phía sau giống như thủy triều, mà những đồng loại ở tiền tuyến kia của chúng nó thì bị vứt bỏ trên chiến trường một cách vô tình.