Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1088

Chương 1088
Chương 1088

- Edith đại nhân…

Fillin nhỏ giọng nhắc nhở:

- Đây chính là vụ tổn thất hơn hai trăm người đó, đại thắng gì gì đó…

- Hơn hai trăm người —— Mà thôi.

Trân châu của Bắc địa chặn lời của đối phương:

- Ma quỷ thì sao? Số ma quỷ đánh vào trong doanh địa có chừng năm mươi con, trong đó bao gồm một con ma quỷ cao giai, thương vong của Đệ Nhất Quân gần như đều là do bọn nó tạo ra. Trông thì là năm mươi đánh với hai trăm, bên ta bị tổn thất nặng, nhưng lực lượng chính của kẻ địch chết ở trước phòng tuyến ít nhất cũng trên hai ngàn —— Đây mới chỉ là ước đoán của lúc ban đầu thôi, những con ma quỷ bị nổ thành thịt nát trong quá trình trốn chạy kia, phải mất vào hôm thì mới gù đầu thống kê ra được một con số hoàn chỉnh, ta nói đúng không, tiểu thư Sylvia?

- Ờm…

Sylvia do dự:

- Thi thể kẻ địch mà đôi mắt ma lực nhìn thấy cũng sàn sàn thế.

- Nữ sĩ Akesha, ta đoán ở hơn bốn trăm năm trước, ngươi chưa tham gia chỉ huy một cuộc chiến tranh nào, thậm chí cũng không tự mình tham gia bất kỳ một cuộc đại chiến nào, đúng không?

Edith nhìn về phù thủy băng.

Akesha bèn nhíu mày:

- Trong thời kỳ trận chiến Thần Ý, chiến đấu với ma quỷ là chuyện bắt buộc đối với hội Liên hợp phù thủy. Tuy trước kia ta là nghiên cứu viên của tổ chức Quest, đã giao thủ với kẻ địch trong lúc thăm dò di tích…

- Ta nói là chiến tranh.

Người Edith hơi nghiêng về phía trước, vẻ mặt hùng hổ hăm doạ.

- Edith ——

Iron Axe lên tiếng căn ngăn.

- Sao thế?

Anna bỗng mở miệng hỏi, sự can dự của nàng đã kéo lại sự chú ý của mọi người:

- Sao ngươi lại nghĩ vậy? Theo ta được biết, thì khi ngươi ở Bắc Địa đảm nhiệm chức vụ kỵ sĩ đoàn trưởng, cũng đâu có tham gia đại chiến đâu.

Nếu như người khác hỏi ra câu này thì không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, nhưng do Anna nói thì mọi người lại cảm thấy nhã nhặn không ngờ, hoàn toàn không có ý gây tranh chấp.

Chắc là do đôi mắt đơn thuần lại nghiêm túc kia làm cho người ta không nghĩ về điều gì khác.

Edith cũng thu khí thế, vỗ ngực đáp:

- Ngươi nói đúng, quả thật là ta không trải qua đại chiến chân chính, nhưng nơi này có người trải qua…

Nàng có hơi dừng lại:

- Nhìn ánh mắt của nàng, cũng biết rốt cuộc kết quả sẽ ra sao.

Nàng?

Mọi người nhìn theo ánh mắt của trân châu Bắc địa, chỉ thấy ở một góc của bàn dài, Phyllis đại diện cho bên Taquila đang cầm một tách trà nóng hồn như thả lên mây, khóe miệng nàng khẽ nhếch, trong đôi mắt chứa đầy ý cười. Cứ qua một hồi là nàng lại nâng tách lên uống một hớp, cứ như thể đang thưởng thức thứ đồ uống ngon lành nào vậy. Đối với phù thủy Taquila, đây cũng không phải cảnh tượng thường thấy gì —— Các nàng đã mất đi vị giác nên ăn uống chỉ là vì cần thiết cho sinh tồn thôi, tất ít khi tỏ ra hưởng thụ như vậy.

Lúc này mọi người mới chú ý tới, lúc trước thảo luận kịch liệt như vậy, nhưng Phyllis lại hoàn toàn không để tâm tới hội nghị —— Dù cho bây giờ đã trở thành tiêu điểm của sự chú ý, nhưng nàng vẫn như đi vào cõi thần tiên.

Cho đến khi Wendy ở bên cạnh đẩy nhẹ nàng một cái thì Phyllis mới tỉnh hồn.

- Ơ? Các ngươi nói tới đâu rồi?

Phù thủy thần phạt ho khan hai tiếng:

- Ban nãy ta đang nghĩ tới một chuyện rất quan trọng nên không chú ý tới lời các ngươi nói. Sao thế, Vương Hậu điện hạ có vấn đề gì muốn hỏi ta sao?

- …

Hiện trường im phăng phắc.

Rõ ràng đang ngẩn người, nhưng lại có thể mặt không cảm xúc nói thành đang suy nghĩ về chuyện lớn, hóa ra phù thủy cổ của bốn trăm năm trước cũng chẳng khác mấy với người của bây giờ về một vài phương diện nào đó.

- Phì.

Không biết ai cười ra tiếng trước, sau đó mọi cười thi nhau cất lên tiếng cười khẽ, bầu không khí nặng nề trong phòng thoáng cái đã tan đi không ít.

- Xem ra ta không cần hỏi nữa rồi.

Anna buồn cười lắc đầu.

Edith đứng dậy, nhìn bốn phía:

- Bên có nhiều tổn thất hơn là ma quỷ, xoay người chạy trốn cũng là ma quỷ, mà chúng ta còn đứng ở đây, ga tháp số một cũng bình yên vô sự, thế thì thất bại ở đâu ra? Bệ hạ đã từng nói với ta một câu, thứ thường dùng để phán đoán thắng bại là có thực hiện được mục tiêu đã đề ra trước đó hay không —— Rất hiển nhiên, bọn chúng không đạt được kết quả mà chúng mong muốn. Thậm chí ta có thể nói, chỉ huy của ma quỷ đã phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.

- Sai… Lầm?

mọi người tham dự hội nghị đều thấy hơi kinh ngạc, trận đánh lén ban đêm này có thể nói là mỗi một chi tiết đều được tính toán kỹ càng, có thể gọi là một cuộc phục kích cực kỳ thành công, có xem kiểu gì thì cũng thấy không có sai lầm nào quan trọng lắm. Sự phán đoán về ma lực đủ chính xác thì thôi không nói, dẫu sao thì cuộc chiến ở ngàn năm về trước của chúng nó đều đánh bằng kiểu đó, nhưng lại đưa ra được phương án có hiệu quả nhằm vào phương diện hỏa lực một cách nhanh chóng như thế thì đã làm người ta thấy chấn động vô cùng rồi. Phải biết rằng hai tộc đàn hoàn toàn không có bất kỳ giao lưu qua lại gì, chính thức giao thủ với nhau thì cũng chỉ có trận chiến ở dốc Northbound lúc trước mà thôi.

Mặc dù không ai nói, nhưng trong lòng mọi người đều dâng lên sự kiêng kỵ đối ma quỷ —— Bọn chúng không giống với kẻ địch trong ấn tượng của bọn họ. Dù cho nhân loại từng thất bại thảm hại trên bình nguyên màu mỡ, đế quốc phù thủy cũng bị hủy diệt trong tay chứng, nhưng dù sao thì đây cũng là lịch sử xa xăm. Thứ như lịch sử ấy mà, vốn sẽ sai lệch mà mờ nhạt đi theo sự trôi đi của dòng thời gian, không thể làm cho người ta cảm nhận được một cách trực quan.

Cho đến khi trận chiến lần này bùng nổ, thì mọi người mới vén lên được một góc của lớp khăn che mặt mang tên lịch sử kia.

Bọn chúng tuyệt đối không phải là kẻ mà những còn tà thú hoành hoành trên vùng đất hoang dã kia so được.

Gạt ma lực và cơ thể cường tráng qua một bên, thì chúng còn có cả trí tuệ rất cao nữa.

Thậm chí đến nhân loạt… Cũng có hơi không bằng.

Khi những cái cớ giống như ví dụ bị vạch trần, khi đầu óc thứ mà nhân loại luôn tự hào ấy cũng phải thua chị kém em thì loại đả kích này tuyệt đối không phải thứ có thể hình dung ra được.

Và tiếp sau đó, là sự ngờ vực về chính bản thân mình, thế nên chưa có ai nghĩ tới vấn đề của ma quỷ. Sau khi nghe Edith nói vậy, mọi người đều bị dấy lên sự tò mò.

- Sai ở đâu?

Anna hỏi theo bản năng.

- Sai ở chỗ chúng quá cuồng vọng, thưa điện hạ.

Edith hồi đáp như chém đinh chặt sắt:

- Gây ra hỗn loạn, cướp đoạt trận địa pháo binh, lại cho đại quân đánh lén… Nếu như đây là một đoàn kỵ sĩ, hoặc là quân đội cổ đại thì quả thật đã tan tác từ lâu. Song, Đệ Nhất Quân không phải là —— Bọn chúng chỉ thấy được sự biến hóa của vũ khí, nhưng lại không để ý tới sự khác nhau của con người, đây chính là sai lầm lớn nhất mà kẻ địch phạm phải!

Mọi người lập tức rùng mình.

- Từ đầu tới đuôi, ma quỷ mà bọn chúng cho vào cũng chỉ có năm mươi con, điều này chứng tỏ cách thức tấn công mới này đối với kẻ địch thì cũng không dễ thực hiện, chắc đây đã là uy lực lớn nhất mà chúng phát huy ra được rồi. Nhưng bọn chúng đã làm gì chứ? Chúng phân tán năm mươi con quỷ này ra bốn khu vực —— Doanh trại, lượng chiến hào và trên trận địa pháo binh.

Trân châu của Bắc địa từ từ nói:

- Quan chỉ huy của ma quỷ cũng không phải một tên ngu xuẩn, vậy thì nguyên do nó ra lệnh đó đã rất rõ ràng rồi: Chỉ cần cho chừng mấy chục con quỷ vào là có thể làm đám con kiến nhân loại kia quân lính tan rã, sự khinh miệt rõ mồn một như thế không phải kiêu căng thì là gì?

Anna hiểu sơ sơ được ý trong lời nói của đối phương, nàng cầm lòng không đặng nắm chặt nắm đấm lại:

- Nếu bọn chúng không phạm phải sai lầm này… Nếu bọn chúng coi nhân loại là đối thủ ngang tầm thì…

- Vậy thì bọn chúng sẽ chẳng trông cậy vào năm mươi con quỷ sẽ công chiếm doanh địa, mà chúng sẽ chọn cố tiêu diệt đối thủ nhiều nhất có thể.

Edith gật đầu khẳng định nói:

- Giả thiết kẻ địch cho tất cả ma quỷ vào trong doanh trại, trong đó còn bao gồm một con quỷ cao giai, song đại quân cũng án binh bất động, nhện quỷ đánh lén xong thì rút ngay, vậy tình huống sẽ ra sao?

Anna cảm thấy sau lưng ớn lạnh.

Năm mươi người đổi mạng của hai trăm người là vì do phân tán binh lực, cộng thêm cuộc đánh giằng co giành trận địa đã tranh thủ được thời gian phản ứng cho quân chi viện thôi. Nếu như ngay từ đầu kẻ địch đã lao cả tới giết chóc, coi ma quỷ cao giai là tổn thất duy nhất thì e con số thương vong kia sẽ phải tăng thêm gấp mấy lần…

- Năm trăm, một ngàn… Hay là hai ngàn? Đương nhiên, cuối cùng bọn họ sẽ bị tiêu diệt, ga tháp số một cũng sẽ giữ lại được, nhưng khi đó là thắng hay bại thì khó mà nói.

Edith buông tay nói:

- Đáng tiếc là, sự kiêu căng đã khiến bọn chúng bỏ lỡ cơ hội này, và cũng nhờ cuộc chiến này mà Đệ Nhất Quân học được rất nhiều điều —— Ví dụ như doanh trại phải xây dưới mặt đất, nóc hầm ngoài dùng để ngăn cản thạch châm thì còn phải chống đỡ được sự bắn phá của súng máy và pháo cối, v.v... Nếu kẻ địch không phạm phải sai lầm lớn như thế thì chúng ta cũng sẽ không học được những thứ này trong khi chỉ phải trả cái giá rất nhỏ như thế, không phải sao?

Nàng dừng một chút:

- Nói tóm lại, cuộc chiến tranh này giờ vừa mới bắt đầu thôi, hỡi các vị các đồng liêu.

Bình Luận (0)
Comment