…
- Nàng lúc ấy… Nói vậy thật à?
Sau khi nghe Foliage thuật lại xong, Wendy phì một cái bật cười:
- Đứa trẻ tên Snake Tooth kia đâu rồi? Không còn lời bộc bạch gì khác sao?
- Chỉ cười ngây ngô theo nàng mà thôi.
Foliage lắc đầu:
- Chắc là lấy được dũng khí để nói lên câu đó cũng không phải chuyện dễ dàng, thế nên một lần đã hao hết can đảm luôn rồi.
- Ta nghĩ cũng phải.
Nụ cười trên mặt Wendy càng tươi tắn hơn:
- Trẻ tuổi… Thật tốt.
- Mà lại nói, chúng ta làm vậy có ổn không đấy? Sau lưng nghe lén tiểu tỷ muội nói chuyện.
Ảo ảnh màu lục của Foliage từ đầu cành đáp xuống, ngưng tụ thành dáng vẻ thực thể.
- Đây cũng không phải là nghe lén, mà là hoàn thành lời dặn của bệ hạ.
Wendy lời lẽ chính đáng nói:
- Hắn kêu hai chúng ta chú ý chút hành động của hai người bọn họ —— Nếu muốn chú ý, vậy thì chú ý bọn họ nói chuyện với nhau cũng là một phần trong đó, mà không phải sao?
Nói như vậy, nghe có vẻ không có vấn đề gì thật.
- Huống hồ, không có sự nhờ vả của ta thì ngươi cũng sẽ nghe cuộc trò chuyện của bọn họ mà ha?
Wendy cười khanh khách nhìn về phía Foliage.
- E hèm ——
Foliage hắng giọng, sau đó nhếch khóe miệng:
- Đương nhiên là nhìn trộm rồi.
Hai người bỗng nhìn nhau cười phá lên.
Foliage ngoắc tay, một dây leo khổng lồ chui lên từ dưới đất, nâng nàng và Wendy chậm rãi đi lên đỉnh của tán cây. Sau đó cành cây giăng đầy tản ra, đan xen, tụ lại, tạo thành một sân phơi do lá cây tạo thành ở dưới thân.
Từ góc độ này nhìn lại, thế giới trở nên thoáng đãng bao la hơn rất nhiều, rừng rậm luôn chạy dài tới núi Dragonspine tựa như biển rừng làm bằng ngọc bích, mà bên kia, thì lại là thảo nguyên lớn bao la vô tận.
Khi vẫn còn ở Hội Cộng Trợ, thỉnh thoảng Foliage cũng sẽ dựng một nhà cây tương tự thế này, để cho các tỷ muội tránh gió táp mưa sa và bùn lầy ẩm ướt. Nhưng khi đó thường mất nguyên một buổi sáng thì mới dựng ra được một nơi để nghỉ ngơi, hơn nữa vì cố tiết kiệm ma lực hết sức có thể nên nhà bỏ được đoạn nào thì bỏ đoạn đó, cuối cùng thì thành hình trông giống cái kén. Dù là vậy, nhưng ai cũng đều có không gian để nương mình.
Nhưng bây giờ, sân phơi lá xanh không những ra hình ra dáng, mà đến ghế nằm và bàn trà cũng đều tạo được ra. Trên bàn trà thậm chí còn bày biện hai chiếc cốc được làm từ hai tấm lá to, hoa lộ vàng nhạt ở trong cốc tản ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
- Đây là hoa lộ ngươi tự mình ủ à?
Wendy nâng cốc trà lên hít nhẹ, một mùi thơm ngát thanh nhã bay vào trong mũi nàng.
- Ừ, dùng sương sớm, mật ong và rượu mía, còn cho thêm cả búp hoa của hoa nhài nở tầm mười giờ.
Foliage gật đầu:
- Mặc dù kém Kei Os Drinks, nhưng hơn ở khoản muốn uống bao nhiêu có bấy nhiêu.
- Năng lực của ngươi đúng là càng ngày càng mạnh rồi đấy.
Wendy cảm khái nói:
- Mặc dù các nàng đều nói điện hạ Anna là thiên tài hiếm có, nhưng ta cảm thấy ngươi cũng không kém nàng bao nhiêu. Chỉ cần thời gian dành cho ngươi đủ dài… Biết đâu chừng ngươi có thể khống chế được tất cả rừng rậm trên thế giới, trải rộng ý thức tới mọi nơi trong đại lục.
- Dựa theo tốc độ hiện nay này thì chắc chắn là không làm được.
Foliage cười khoát tay:
- Chỉ dung hợp với rừng rậm Dodge này thôi đã mất thời gian mười năm rồi, đợi đến khi có thể rời khỏi nơi này thì e ta đã già mất rồi.
- Vậy thì chưa chắc.
Wendy nhấp một ngụm trà:
- Akesha đã nói, ảnh hưởng giữa phù thủy và ma lực là lẫn nhau. Phù thủy càng mạnh mẽ thì thường sẽ có một cơ thể mạnh mẽ hơn và tuổi thọ dài hơn. Nếu như không phải do chiến tranh vô cùng tàn khốc, thì những người trên siêu phàm kia có lẽ vẫn còn sống.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời:
- Mà ma lực của ngươi thậm chí còn ở trên các nàng, nói cách khác, có lẽ ngươi là người sống lâu nhất trong số chúng ta.
Foliage chưa trả lời, mà là để lộ vẻ cô quạnh, nhưng Wendy cũng không chú ý tới.
- Đúng rồi, không riêng gì hai điểm này, đến dung mạo cũng liên quan tới trình độ ma lực đó.
Nàng dừng lại chốc lát:
- Nữ vương Starfall Aquarius trong truyền thuyết đẹp nghiêng nước nghiêng thành, điểm này đến Pasha các nàng cũng chính miệng thừa nhận luôn.
Wendy không nhìn khung cảnh nữa, cẩn thận đánh giá Foliage trong chốc lát:
- Ừ —— Quả thật là thấy ngươi trở nên có hơi khác với lúc trước… Nói như thế nào đây, khoảnh khắc mà ngươi đáp xuống từ trong bóng cây, thì giống như tiên tử trong rừng vậy, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ mà.
Foliage bất lực liếc nàng một cái:
- Câu này không giống lời mà Wendy dịu dàng vô cùng, biết quan tâm tỷ muội sẽ nói.
- Ai biết được, chắc là do lúc trước ta chẳng hề có tâm tư đâu đi suy nghĩ vấn đề này ha?
Wendy cười nói:
- Ngoài cố gắng sống sót, để ý tới ma lực có thể làm được gì, tương lai sẽ trở nên ra sao, chứ còn là xấu vẫn là đẹp thì đều là thứ dư thừa.
- Cũng phải.
Foliage bĩu môi:
- Bây giờ bắt đầu suy nghĩ về vấn đề sự ảnh hưởng của ma lực đối với dung mạo, chẳng nhẽ là… Trong lòng ngươi cũng có người thương rồi?
- Đây là hai chuyện khác nhau nha. Hơn nữa ngươi cũng đâu có nhỏ hơn ta bao nhiêu, không sợ nối gót theo ta à?
- Tạm không nói tới giá trị đáng để bàn bạch của “Đâu có nhỏ hơn ta bao nhiêu” này, ta đã có một rừng rậm rồi thì còn gì chưa đủ nữa chứ? Nhưng cho dù ngươi không nói thì ta cũng có cách để biết rồi, động vật đưa tin của Honey đều do ta cung cấp đó nha.
- Đáng tiếc, làm người phụ trách của Liên minh Phù Thủy, mỗi bản báo cáo của nàng đều phải qua bước thẩm duyệt của ta mới được.
Hai người trêu chọc lẫn nhau, hưởng thụ khoảng thời gian mật đàm đầy hòa hợp sau giờ ngọ này.
Cho đến khi mặt trời dần ngả về Tây, Foliage mới quay lại chủ đề chính:
- Thế thì, lát nữa ngươi phải đi rồi à?
- Ừ.
Wendy đứng lên:
- Ta phải đưa đám người điện hạ Anna trở về, Seagull không thể bay trong ban đêm, vậy nên phải cất cánh trước lúc bốn giờ.
- Xem ra White Paper không thể cùng người bạn nhỏ của nàng ấy cùng nhau hưởng thụ bữa tối bên đống lửa rồi.
Khác với những người nhà ngồi xe lửa tới thăm khác, cô bé là được đưa thẳng tới tiền tuyến nhờ tàu lượn, kế hoạch trở về địa điểm xuất phát trong dự định không thể chậm lại một ngày vì nàng được, cũng không thể bỏ lại một mình nàng.
- Đây cũng là chuyện bất khả kháng mà.
Wendy buông tay nói:
- Dù là xuy xét từ phương diện an toàn, hay là thành Neverwinter cần nàng thì nàng cũng không thể mất quá nhiều thời gian cho hành trình thăm người được.
- Để ta gọi nàng giúp ngươi nha.
Foliage lại hóa thành trạng thái linh thể.
- Nhờ ngươi đó.
Foliage chui vào trong cây khô, rồi mấy giây sau lại xuất hiện ở trước mặt Wendy.
- Được rồi, nàng sẽ tới nơi cất hạ cánh hội hợp với các ngươi, bây giờ chắc là đang nói lời từ biệt với bạn bè rồi. Ta đưa ngươi qua đó.
Wendy gật đầu, xoay người chờ sân phơi hạ xuống.
- À thì…
Foliage bỗng nhiên nhẹ giọng nói.
- Gì thế?
- Không.
Nàng do dự:
- Không có gì…
Wendy thở ra một hơi, rồi lại dịu dàng nói:
- Có ý nghĩ gì thì đừng giấu ở trong lòng, ta rẩ sẵn lòng lắng nghe bất cứ lúc nào.
- Ta chỉ là thấy hơi…
- Thấy hơi gì?
- Có hơi ——
Foliage nắm chặt tay, ngay lúc nàng mở miệng định nói thì bỗng lại sững sờ ngay tại chỗ —— Ánh mắt của nàng nhìn lướt qua đỉnh đầu của Wendy, nhìn về phía rừng rậm ở phía Bắc.
Nhận thấy được sự khiếp sợ và kinh ngạc trên nét mặt của nàng, Wendy cũng cầm lòng không đặng bèn nhìn theo tầm mắt của nàng.
Đập vào mắt nàng là vào cột khói đen bốc lên từ trong rừng rậm, giống như một tấm màn sân khấu dần được kéo ra vậy.
Đây là… Cháy à?