Hiện giờ là khoảng cuối xuân đầu hè, đất đai màu mỡ, nguồn nước sung túc sao rừng rậm lại cháy lớn được cơ chứ? Hơn nữa còn không phải là một nơi!
- Foliage?
Wendy hô.
- Ta không biết.
Foliage như giật mình lấy lại tinh thần:
- Nơi đó đã vượt ra khỏi phạm vi dung hợp của ta, ta không thể cảm nhận được tình huống cụ thể của nơi bốc lên khói đen kia.
- Nếu quả thật là cháy thì ắt phải ngăn cản ngọn lửa lan tràn mới được!
- Ta… Ta biết.
Sắc mặt của Foliage có hơi khác thường, giống như trộn lẫn cả những cảm xúc khác vậy, nàng cắn môi, rồi mới gật đầu trả lời:
- Dù có thế nào thì ngươi cứ đi tụ họp với mọi người trước đi. Đợi sau khi dự án khẩn cấp được khởi động thì có lẽ doanh địa sẽ xảy ra hỗn loạn, tới lúc đó thì không đi dễ được nữa đâu.
Bây giờ trong trạm cuối cùng không phải chỉ có công nhận được nghỉ phép, mà còn có lượng lớn người thân chưa từng ra chiến trường của bọn họ, muốn để bọn họ sơ tán và tị nạn ngay ngắn trật tự chắc chắn không phải là chuyện dễ, Wendy nghĩ đến điểm này rất nhanh.
- Ngươi… Một người không có vấn đề gì chứ?
- Yên tâm, ta biết phải ứng đối thế nào mà.
Foliage hạ sân phơi xuống, cuối cùng nàng liếc Wendy một cái, sau đó tung người nhảy vào trong rừng rậm.
Chỉ chốc lát sau, tiếng còi báo động chói tai vang vọng cả bầu trời của rừng rậm Dodge ——
…
- Vâng, ừ, ta biết rồi.
Trong bộ tổng tham mưu của ga tháp số hai, Ferlin Syrte để điện thoại xuống, xoay người báo cáo với Edith:
- Đại nhân, bên tây Tuyến xảy ra tình huống ngoài ý muốn ——
- Ngươi nói gì? Rừng rậm bắc bộ hình như cháy ư?
Trân châu của Bắc địa nhíu mày:
- Là tiểu thư Foliage nhìn thấy à?
- Vâng, bên kia đã thực hiện dự án sơ tán khẩn cấp, binh lính của Đệ Nhất Quân đóng giữ cũng đều ở vào trong trạng thái đề phòng cấp hai rồi”
- Báo cho Tổng chỉ huy đại nhân, còn có cao tầng liên quan.
Nàng im lặng một hồi rồi phân phó đầy quyết đoán:
- Cứ nói bộ tổng tham mưu cần tổ chức hội nghị trước trước khi chiến đấu.
- Hội nghị trước khi chiến đấu…
Fillin lập lại một lần:
- Chẳng nhẽ ngươi cho rằng đây là…
- Đúng vậy.
Edith gằn giọng:
- Ta nghi ngờ vụ hỏa hoạn này là quỷ kế mới của ma quỷ.
Thời gian trôi qua không tới một phút, tướng lĩnh của Đệ Nhất Quân và đại diện của Liên minh Phù Thủy đều tập hợp ở trong phòng họp dưới lòng đất.
Sau khi trân châu của Bắc địa báo cáo xong tình hình đại khái thì mới nói tin tức mới nhận được cho mọi người:
- Lính trinh sát ở trạm cuối cùng của rừng rậm đã xác nhận, thứ tạo ra làn khói dày đặc đó đó đúng là lửa lớn, hơn nữa những ngọn lửa ấy xuôi theo chiều gió, giờ đang cháy lan về phía trạm cuối cùng.
- Nhưng trận lửa lớn trong rừng rậm không phát hiện được tung tích của ma quỷ ư?
Iron Axe trầm giọng hỏi.
- Trước mắt thì vẫn chưa nhận được báo cáo.
Fillin lắc đầu:
- Khói đã chặn lại tầm mắt nên không ai biết rõ ràng tình huống sau hỏa tuyến cả.
- Tiểu thư Sylvia, ngươi có nhìn thấy được gì không?
- Rừng rậm Dodge cách nơi này quá xa.
Sylvia trả lời:
- Trừ phi… Ta tự mình đi một chuyến.
- Chết tiệt… Cháy lúc nào không cháy, lại cháy đúng lúc này.
Iron Axe nhìn bản đồ:
- Bây giờ Vương Hậu điện hạ đang ở đâu?
Dựa theo kế hoạch đã định sẵn thì điện hạ Anna và các phù thủy sẽ tụ họp với phi hành đoàn ở nơi nơi cất hạ cánh của trạm cuối cùng trong rừng rậm, sau đó ngồi Seagull trở về thành Neverwinter.
- Chắc là đang ở trên Black River đi vòng vèo rồi. Sau khi nhận được tin tức cháy thì tiểu thư Kant đã kêu ra lấy Ấn Phù Lắng Nghe báo với các nàng sửa đổi hành trình rồi.
- Làm tốt lắm.
Iron Axe khẽ thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy nên còn ở lại bên đó thì chỉ có đoàn người của Trưởng công chúa điện hạ đúng không?
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn nói với Dawn:
- Bảo các nàng cất cánh ngay lập tức, đừng đợi thêm nữa.
- Vâng!
Xử lý xong chuyện rút lui, Iron Axe nhìn về phía nhân viên của bộ tham mưu:
- Bây giờ, nói về ý kiến của các ngươi đi.
…
Foliage đứng ở trên đỉnh của một cây sam lớn, nhìn về phía làn khói dày đặc đang cuồn cuộn ở nơi xa.
Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, thế lửa đã mở rộng hơn rất nhiều, hiện giờ không những khói bụi bay múa đầy trời kia đang đổ về phía nàng, mà sương khói ở phía dưới cũng có thể thấy được ánh sáng đỏ loáng thoáng lóe lên.
Nàng như nghe thấy tiếng khóc lóc của cây cối lúc bị cháy, mặc dù nơi đó không thuộc phạm vi khống chế của nàng nhưng trái tim của rừng rậm vẫn đang khẽ run.
Bởi vì đó cũng là sự cộng hưởng với đáy lòng của nàng.
Đối mặt với Wendy, nàng không nói tới câu kia, là vì… Sợ.
Trải qua sự gồm thâu và dung hợp trong hơn một năm, Foliage đã dần chạm được tới bản chất của năng lực này rồi.
Xét từ một mặt ý nghĩa nào đó thì quả thật nó có thể làm nàng trở thành người bất tử bất diệt —— Tất cả thực vật bị nhét vào trong tâm của rừng rậm thì đều sẽ trở thành một phần của nàng. Nói một cách khác, chỉ cần khu vực mà nàng dung hợp được càng lớn, thì nàng càng khó bị trừ tận gốc.
Suy cho cùng thì muốn xử lý một mặt cỏ rất dễ dàng, nhưng nếu muốn san bằng một khu rừng rậm, hoặc là cả thảo nguyên, thì độ khó sẽ tăng lên gấp bội.
Còn khiến cho thế giới này không còn một ngọn cỏ, thì gần như là chuyện không thể làm được.
Nàng nhớ bệ hạ đã nói, thực vật là cơ sở để thế giới tự nhiên tồn tại, dù cho hủy diệt cả thế giới, đào sâu ba thước, thiên địa đổi ngược, thì thứ sẽ xuất hiện trên mặt đất trước hết vẫn sẽ là những thể sinh mệnh ngoan cường này.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, khi đó nàng đã không phải là nàng nữa rồi.
Dòng nước mát chảy dưới lòng đất, loài bò sát chui trong đất đai, tổ ong vo ve ở trên cây, chim non cất tiếng hót tên đầu cành… Những tin tức khổng lồ này không ngừng truyền đến từ mọi nơi trong rừng rậm, và cũng được khắc vào trong trí nhớ. Nếu như đột nhiên tiếp nhận thì tám chín phần mười nàng sẽ mất thần chí ngay lập tức, đây cũng là nguyên nhân mà Foliage phải giảm tốc độ dung hợp xuống.
Song nàng phát hiện dù có làm vậy thì chỉ dựa vào một mình nàng thì hoàn toàn không ghi lại được hết nhiều tin tức như vậy.
Đến giờ nàng vẫn chưa thành kẻ điên là do tâm rừng rậm đã lựa chọn thay nàng —— Vô số bộ rễ và dây leo đan xen vào tạo thành một thể ý thức khổng lồ, rồi một cái cự đại đắc ý thể, ma lực và ký ức dung hợp lại thành một thể, lan ra trong rừng rậm.
Điều này cũng có ý nghĩa, khi rừng cây mà dung hợp bị phá hư, thì có khả năng nàng sẽ mất đi một phần ký ức. Dù cho trong phế tích lại mọc ra chồi non mới thì thứ đã mất đi sẽ không bao giờ tìm lại về được.
Ký ức ấy có thể là sự quen biết giữa nàng và Wendy, Scroll, cũng có thể là hành trình Hội Cộng Trợ chạy nạn cùng Nightingale, Mystery Moon và Lily; có thể là cảnh tượng dịu dàng khi gặp bệ hạ Roland, cũng có thể là những thành ngày sinh sống ở thành Neverwinter… Thậm chí là sự cố chấp và thành kiến của Cara, giáo hội sự bức hại và đuôi giết của giáo hội, nàng đều không muốn quên đi.
Bởi vì đây là những trải qua độc nhất vô nhị thuộc về riêng nàng, cũng là sự chứng minh nàng tồn tại ở trên thế giới này.
Nàng sợ mất đi bọn họ.
Nghĩ đến vụ lửa lớn này có khả năng sẽ xuất hiện ở trong rừng rậm Dodge sau khi đã dung hợp, trong lòng Foliage bỗng cảm thấy đau nhói khó mà diễn rả được bằng lời.
Nhưng nàng không thể lùi bước về sau.
Bởi vì hết thảy những điều này là vì đánh thắng ma quỷ, thắng được trận chiến Thần Ý.
Nàng không thể chỉ vì mình, mà vứt bỏ những tỷ muội kia một cách ích kỷ được —— Các nàng cũng đang cống hiến ra lực lượng của bản thân, thế nàng không thể làm mọi người thất vọng.
Nghĩ tới đây, Foliage hít một hơi thật sâu, giơ hai tay lên, ngửa đầu nhìn lên bầu trời tràn ngập ánh chiều tà kia.
Chỉ trong phút chốc, một ánh sáng xanh chói mắt chiếu ra từ trong ngực nàng ——
- Xin hãy lắng nghe lời kêu gọi của ta, hành động đi!
Ngay sau đó, cả rừng rậm giống như một người khổng lồ bị đánh thức vậy, nó từ từ nâng người dậy.
Vô số cây cối gãy cong về phía sau, đồng loạt đổ xuống, ngay sau đó thảm cỏ và bùn đất đều cuộn lại trông giống như chiếc thảm trải sàn, dù cho có hình dung khung cảnh này bằng từ đất rung núi chuyển thì cũng rất khó tả hết được thanh thế ấy!
Ở trong sự chấn động kịch liệt này, rừng rậm Dodge lại như tách ta làm hai nửa, những cây cối bị tâm rừng rậm khống chế co lại địa bàn từng chút một, dần cách rừng rậm ở phía Bắc một vành đai cách ly dài mấy trăm mét.