- Uuu...
Vào đúng lúc này, tiếng còi tàu dày đặc của Snowy Wind cũng vang lên...
Đó là tín hiệu khởi hành.
Bốn chiếc tàu biển đứng đầu mỗi cánh quân dâng cánh buồm lên theo hiệu lệnh, tách khỏi đội tàu.
Crescent Bay, đảo Sunset, thành phố Shallow Water, đảo Twin Dragon,... Thuyền của bốn thương hội lớn đi theo Snowy Wind, từ từ tiến về phía hải vực Shadow.
Tầm nhìn rộng lớn ban đầu dần trở nên mờ mịt, ánh mặt trời cũng mờ đi, tuy khoảng cách chỉ tầm một nghìn mét nhưng dường như đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Khi sương mù ngợp trời bao phủ boong tàu, Carmela cảm thấy chấn động của thân tàu biến mất.
- Chuyển gì đã... Xảy ra?
- Đừng lo lắng, trang bị động lực ngừng chuyển động mà thôi.
Margaret dường như đã nhìn ra sự “mê mang” của nàng:
- Bí quyết quan trọng nhất để đi lại trong khu vực này chính là đi thật chậm, nếu là thuyền nhỏ thì không sao, nhưng đối với thuyền lớn, tốc độ trượt trên mặt nước là đủ rồi. Ngươi nhìn ra đằng sau đi.
Carmela nhìn theo hướng nàng chỉ, những con tàu của thương hội ban nãy còn nâng buồm lên cũng đã hạ buồm xuống, với lại một số cánh buồm còn hướng mặt vào nhau, điều này chắc chắn không thể nhìn thấy trong quá trình ra khơi bình thường.
Ngoài ra, trước và sau mỗi con tàu đều dựng một chậu than rực lửa để đánh dấu vị trí của mình, nhưng dù vậy, nàng cũng chỉ có thể thấy được dấu vết của hai con tàu, còn chiếc thứ ba dường như đã hoàn toàn chìm trong sương mù, ánh lửa mờ ảo giống như một con đom đóm không ngừng lóe sáng, trong khi con tàu thứ tư dường như đã hoàn toàn biến mất.
- Chúng ta đang xuống dốc?
Carmela nghi ngờ hỏi. Sau một thời gian ở trên Đảo Trầm Thụy, nàng cũng không phải không biết gì về biển cả như trước, khi nước biển dâng cao nhấn chìm những “lỗ hổng” hay khe nứt bên dưới, trên mặt nước sẽ xuất hiện những vòng xoáy, nhỏ thì bằng đầu ngón tay, to thì có thể lên đến vài mét. Nhưng dù thế nào đi nữa, nước biển sẽ dồn từ khắp nơi về tâm xoáy, càng về gần cuối thì nước biển càng chảy xiết.
Trước đây nàng cho rằng biển cả quá rộng nên mới không cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của dòng hải lưu, nhưng hiện giờ đội tàu đã tiến sâu vào trong hải vực Shadow, mặt nước lại vẫn tĩnh lặng như vậy, có chút không hợp lý.
Nàng thậm chí còn nhìn thấy tảo biển nổi trên mặt nước trôi ra biển!
Điều này có nghĩa là hướng của dòng hải lưu không hề thay đổi, đừng nói là dồn về phía chân dốc, ngay cả dấu hiệu quay đầu lại cũng không có, ít nhất là ở khu vực này!
- Trông thì có vẻ khó tin, nhưng đây là sự thật.Margaret gật đầu:
- Nếu “thủy triều” hạ xuống là do một xoáy nước khổng lồ gây nên thì chúng ta chắc chắn sẽ không có suy nghĩ khám phá. Bởi vì xoáy nước có thể ảnh hưởng đến toàn bộ vùng biển, chỉ e còn sâu hơn cả địa ngục thâm uyên, xông vào trong đó nhất định chỉ có con đường chết. Chính vì nó rất đặc biệt nên Thunder mới mong có thể dò xét đến tận cùng.
Nàng hơi ngừng lại, quan sát Joan đang nhìn chằm chằm ra biển:
- Tuy nhiên, khả năng của con người cuối cùng vẫn có giới hạn, và việc lặn xuống đáy biển gần như là không thể, chính sự giúp đỡ của các ngươi, mới khiến chúng ta thấy được hy vọng.
Phải nói rằng nơi này cũng quá khác thường đi. Carmela nhìn những cột đá và đảo đá ngầm ẩm ướt quanh mình, trong lòng mơ hồ cảm thấy rợn tóc gáy. Thà rằng chúng tiến đến sát hơn, ít ra cũng có thể nhìn thấy hình dạng thật, đằng này những đảo đá ngầm đó lại chỉ là nhưng bóng đen nông sâu không đồng nhất, giống như con quỷ vươn bàn tay ra khỏi cơn ác mộng.
- Úi! Đỏ! Cá màu đỏ!
Joan đột nhiên reo lên.
Carmela quay đầu lại, và thấy thấy một “dòng sông” màu đỏ đột nhiên xuất hiện bên cạnh mạn phải của Snowy Wind. Mặc dù đã được Thunder thông báo trước nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy vô cùng chấn động khi tận mắt chứng kiến.
Dòng sông đỏ quỷ quái.
Một tuyến đường biển đặc biệt do bầy cá tạo thành!
- Đừng chép miệng, cá vảy đỏ ăn không ngon đâu.
Margaret vỗ nhẹ đầu Joan:
- Chỉ cần men theo dòng sông đỏ quỷ quái này là có thể tới được di tích tháp tam giác, chắc hẳn điện hạ Tilly đã đề cập với ngươi, bên trong di tích có một thiết bị quái lạ tương tự với kính viễn vọng, có thể nhìn thấy một lục địa rộng lớn chưa từng có, đó là mục tiêu cuối cùng trong chuyến đi của chúng ta lần này.
- Nàng đã nói với ta.
- Thật đáng tiếc khi điểm đến hiện giờ của chúng ta không liên quan gì đến các di tích cổ, nếu không ngươi có thể tự mình cảm nhận sự hùng vĩ và kỳ thú của di tích này.
Nữ thương nhân nói với vẻ tiếc nuối.
- Không... Ta thì miễn đi.
Carmela quả quyết nói, nếu có thể, nàng mong rằng sẽ không bao giờ đặt chân đến vùng biển này nữa.
- Phản ứng của ngươi hoàn toàn trái ngược với điện hạ.
Margaret che miệng cười và nói.
Sau khi đi chậm khoảng một giờ, Snowy Wind dừng lại bên cạnh một đảođá ngầm lớn, tiếp theo là đội tàu gồm các tàu biển có ba cột buồn của bốn thương hội lớn hạ mỏ neo tàu, người phụ trách các tàu cũng tập trung trên boong tàu chỉ huy.
- Lại không thiếu một ai.
Sĩ quan phụ tá trên Snowy Wind bĩu môi nói:
- Ta còn tưởng các ngươi sẽ đâm tàu vào tảng đá ngầm nào đó, rồi khóc lóc cầu cứu cơ.
- Không phải chỉ có các ngươi mới có thuyền trưởng và thủy thủ ưu tú.
Người của bốn thương hội lớn hiển nhiên sẽ không không giả bộ như không nghe thấy gì:
- Thuyền sắt thì tốt, nhưng người trên thuyền thì chưa chắc.
- Được rồi!
Sự xuất hiện kịp thời của Thunder cắt ngang cuộc tranh chấp:
- Đến nơi thuận lợi là kết quả tốt nhất. Trên đường đi không có gặp phải nguy hiểm gì không?
- Không.
Người phụ trách các thương hội dồn dập nói:
- Lần này có vẻ tĩnh lặng khác thường, thậm chí đến một con quỷ biển cũng không gặp.
- Ta cũng thấy khác lạ, bình thường luôn có một hoặc hai người xui xẻo bị hải quỷ kéo xuống nước.
- Hay là con đường chúng ta chọn đã tránh khỏi những di tích cổ đại, những con quái vật đó thích sử dụng các di tích đó như “hang ổ”?
- Nghe có vẻ hợp lý.
Thunder chỉ trăn trở một chút, sau đó vẩy tay để mọi người in lặng:
- Nếu vậy thì việc này không nên chậm trễ thêm nữa. “Thủy triều” xuống nhiều nhất chỉ kéo dài đến chạng vạng, vì vậy tốt nhất là nên đi sâu xuống đáy biển trước thời điểm đó. Nếu không tìm thấy gì, chúng ta nhất định phải rời đi trước khi “thủy triều” dâng cao, nếu không sẽ mắc kẹt trong vùng biển của quần đảo, không thể di chuyển.
Hắn nhìn về hướng hai nữ phù thủy:
- Joan và nữ sĩ Carmela, chuyện tiếp theo giao cho hai người.
- Yah.
Joan nghiêm túc gật đầu.
- Miễn là có thể khiến những người này câm miệng.
Carmela giận dữ liếc nhìn những nhà thám hiểm đó:
- Xin thanh minh trước, khi ta tiến hành liên kết tâm linh cần tập trung tinh thần, đến lúc đó, nếu có ai gào lên đánh gãy ta, đừng trách ta không làm lại!
Sau khi nhận được sự bảo đảm của Thunder, nàng đặt tay lên vai Joan, đồng thời nhắm mắt lại. Sau một chút choáng váng thoáng qua, màn đêm đen tối trước mặt nàng xuất hiện một hình ảnh khác, đó là tầm nhìn của Joan.
Đi đi, Carmela nói trong đầu, nếu kết nối bị gián đoạn, hoặc trong tình huống gặp bất kỳ nguy hiểm nào, ngươi phải lập tức quay trở lại, hiểu chưa? Đừng cố tỏ ra là mình kiên cường, bạn bè của ngươi vẫn đang chờ ngươi quay về.
Nhắc đến từ bạn bè, nàng cảm nhận rõ ràng một tia rung động của đối phương, sau đó, toàn bộ tinh thần đều trở nên kiên định, biết rồi ya!
Sau đó, Joan nhảy ra đằng sau, nhảy vào trong nước biển.
Một cảm giác mát mẻ và thoải mái bỗng chốc bủa vây Carmela.
Mọi mệt mỏi trên cơ thể dường như bị cuốn đi.
Nhưng nàng biết đó chỉ là ảo giác, không phải chính bản thân nàng cảm nhận được sự thoải mái, mà là Joan chia sẻ niềm vui đó với nàng.
- Sao rồi?
Thunder hỏi.
- Trước mắt, mọi thứ đều ổn thỏa, độ sâu khoảng năm mươi mét.
Carmela trả lời:
- Những cột đá đó dường như không có dấu hiệu to ra, ngay cả đảo đá ngầm cũng thế... Ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì giống như giường của biển hay các ngọn núi dưới đáy biển, chúng đều tách biệt với nhau.
Đây là nhiệm vụ của nàng, mặc dù Joan có thể tự do di chuyển dưới nước, nhưng Joan không thể diễn tả chính xác những gì mình nhìn thấy, nếu muốn biết cụ thể tất cả những gì đối phương đã nhìn thấy, thì chỉ có khả năng cộng hưởng tâm linh mới có thể làm được.
- Đã vượt qua độ sâu một trăm... Ánh sáng đã mờ đi đáng kể, nhưng cảnh vật trong tầm nhìn vẫn rất rõ ràng. Cột đá và đả đá ngầm vẫn đang kéo dài, chưa có dấu hiệu kết thúc.
Carmela trầm giọng lẩm bẩm:
- Chết tiệt, chúng cũng dài quá rồi đấy. Có thể những rạn đá ngầm trông giống như những hòn đảo nhỏ đó không thực sự là đảo, mà là...
- Mà là cái gì?
Có người hỏi.
Nàng nuốt nước bọt:
- Mà là một cột đá to hơn.