- Biển Whirlpool lớn như vậy, dù có xuất hiện địa hình đặc biệt gì đó cũng đều có thể giải thích được.
Thunder trầm mặc hồi lâu sau mới nói.
- Ta từng nhìn thấy một vùng nham sơn bị phong hoá ở trong vương quốc Wolfheart, lại có vài điểm tương tự với mấy trụ đá này, nhiều lắm là không nhỏ dài như thế này mà thôi.
Nhưng dưới nước không có gió thổi... tuy Carmela nghĩ như vậy, nhưng lại không nói ra.
- Gió?
Trong đầu nàng đột nhiền truyền đến giọng nói của Joan,
- Nơi này có gió nha.
- Ngươi nói cái gì?
Carmela vô thức mở miệng nói.
- Ừm, lời vừa rồi của ta vẫn chưa đủ rõ ràng sao?
Thunder ho khan hai tiếng.
- Vậy lặp lại lần nữa cũng được... lúc trước ta ở Wolfheart ——
- Người ta hỏi không phải ngươi, mà là Joan!
Carmela ngắt ngang lời nói của đối phương, mặc dù có hơi thất lễ, nhưng trong lúc đang kinh ngạc nàng cũng không màng đến nhiều thứ như thế.
- Vừa rồi Joan hình như nói là... Đáy biển có gió!
Mọi người trên boong tàu nghe thấy câu này đều không khỏi sửng sốt.
- Cảm nhận không được, nhưng có thể nghe thấy được âm thanh của gió... Hù —— phù ——hù —— phù, ngươi không nghe thấy sao?
Không sai, đây là giao lưu tâm linh, chỉ cần Joan có thể nghe thấy, bản thân chắc chắn cũng có thể mới đúng. Carmela vội vàng tập trung tinh thần, quả nhiên dưới chân Joan trong làn nước biển sâu không thấy đáy, thấp thoáng có tiếng gió truyền đến, giống như là tiếng không khí lưu chuyển với tốc độ nhanh xuyên qua sơn động vậy.
- Ta sẽ xuống thêm một chút nữa.
Joan nói.
- Nhưng phải đổi một tư thế khác mới được.
Nói xong nàng cởi dây đai trên váy ra, để cho hai chân tiếp xúc thân mật cùng với nước biển, vảy cả xanh biếc nhanh chóng trổ ra từ mắt cá chân, rồi bao phủ lấy hai chân tạo thành một tổng thể—— một chiếc đuôi cá.
Trong khoảnh khắc, Carmela cảm thấy lực cản và cảm giác trì trệ trước mặt đều tựa hồ tan biến, chỉ trong một lần vẫy đuôi, cơ thể của nàng đã lướt trong làn nước ra thật xa bên ngoài, thật là còn linh hoạt hơn cả cá, đây mới chính là dáng vẻ thật sự của Joan!
Tốc độ lặn xuống trong nháy mắt tăng nhanh rất nhiều.
- Hai trăm mét, tiếng gió tựa hồ đang to dần... dưới đáy nước vẫn không có thay đổi gì.
- Bốn trăm mét, xung quanh đã hoàn toàn đen kịt... nhưng cũng may Joan cũng không hoàn toàn ỷ lại vào ánh sáng để nhìn sự vật. Trụ đá... vẫn đang kéo dài xuống phía dưới, hơn nữa còn có cột trụ mới xuất hiện.
- Dây thừng dùng để xác định độ sâu đã kéo căng hết mức rồi, chúng ta còn có thể xuống thêm vài đoạn nữa không?
- Đáng chết, hiện giờ sâu bao nhiêu rồi? Sáu trăm hay là tám trăm? Joan cũng không thể xác định. Nếu trụ đá—
Nói đến đây, Carmela vẫn đang trần thuật tình hình đột nhiên thẫn thờ.
- Không, như vậy... sao có thể như vậy...
- Xảy ra chuyện gì?
Thunder vội vàng hỏi.
Đại quản gia đảo Trầm Thuỵ chỉ cảm thấy một sự ớn lạnh khó thể hình dung dâng lên sau lưng, đột nhiên lan tràn ra toàn thân.
- Trụ đá, trụ đá... mất rồi!
- Mất rồi, ý là biến mất rồi sao?
Thunder nhíu chặt mi tâm, nhìn về phía mặt biển —— Các hòn đảo phân bố dày đặt xung quanh không mảy may biến hoá, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ đã biến mất.
Carmela nắm chặt bàn tay đang khẽ khàng run rẩy của bàn thân.
- Không có thềm lục địa... không có cái gì cả... chúng nó đang lơ lửng ở trong nước biển!
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Trong tầm nhìn của Joan, nàng rõ ràng nhìn thấy đã đến điểm cuối cùng của mấy cây trụ đá, nhưng đó không có nghĩa là chúng nó có điểm tựa. Mà là bỗng dưng dừng lại, giống như khúc đuôi bị đồng loạt chặt đi, chỉ sót lại nửa đoạn trên lẳng lặng đứng sững trong nước. Không riêng gì những cột đá nhỏ bé, đến cả những hòn đảo cũng như thế, ụ đất to lớn không có nơi để bám víu, bên dưới căn bản không có bất kỳ thứ gì để chống đỡ.
Cảnh này thực sự quá mức quỷ dị, hoàn toàn vượt quá lẽ thường.
- Lở lửng? Ngươi nói là quần đảo này đều đang trôi lơ lửng trên mặt nước sao?
- Tam Thần tại thượng, tất cả hòn đảo kia đều là từng khối đá tảng nha!
- Nữ nhân, ngươi xác định ngươi không nhìn lầm?
- Không thể nào, cho dù bọn nó có thể nổi lên, cũng không thể nằm yên bất động như hiện giờ được —— Nếu không có mỏ neo cố định, chỉ dựa vào chút hải lưu này cũng đủ để từ từ đẩy quần đảo Shadow này đến Fiordland rồi!
Trên boong tàu nhất thời sôi sục.
- Câm miệng hết đi!
Thunder quát to một tiếng, khiến cho những người khác tỉnh táo lại.
- Tất cả các đảo đều trôi lơ lửng sao?
- Ta không biết... Độ dài của chúng nó không giống nhau.
Carmela lẩm bẩm nói.
- Những cột đá mới xuất hiện kia, vẫn đang kéo dài xuống phía dưới.
Hơn nữa tốc độ lặn xuống của Joan rõ ràng đã dần chậm lại.
Hiển nhiên năng lực của nàng tuy có thể đối kháng với áp lực nước do độ sâu đáy biển mang lại, nhưng cũng có tồn tại cực hạn.
Chính ngay lúc này, Carmela chú ý đến một cảnh tượng quái dị. Có mấy cột trụ cách Joan khá gần tựa hồ bị kéo dài ra.
Không phải độ dài toàn thể —— chúng nó cơ hồ giống như một thân cây cắm thẳng vào nơi sâu hơn dưới đáy biển, căn bản không nhìn thấy điểm cuối, cũng không quan trọng nói dài ngắn bao nhiêu. Thứ hấp dẫn sự chú ý của nàng chính là chi tiết, hoa văn và mấy thứ giống con hà bám trên cột trụ —— bắt đầu từ một đoạn trong đó, hoa văn phảng phất trở nên ngày càng thon dài, còn mấy con cùng loài với con hà lại từ hình tròn dần dần có khuynh hướng thành hình ê líp. Bởi vì cách đó mấy mét có dáng vẻ bình thường để đối chiếu, cho nên đã lộ ra sự mất cân đối cực kỳ rõ ràng.
- Ngươi muốn lại gần nhìn thử chút không?
Joan cảm nhận được sự kinh ngạc của nàng,
- Nơi đó quả thật có chút kỳ quái.
- Ừm.
Carmela khạc khạc cổ họng có chút khô khốc,
- Ngươi cẩn thận.
Joan chầm chậm bơi đến bên cây trụ đá gần nhất, duỗi tay ra muốn chạm vào mấy con hà cổ quái kia, nhưng mà thời khắc tiếp theo đã xảy ra một chuyện khiến người ta nổi da gà dựng tóc gáy.
Đại quản gia đích thân nhìn thấy ngón tay phủ kín vảy cá kia dài ra mấy phân.
- Ể? Chuyện gì thế này?
Nàng mơ màng chìa tay bàn tay ra,
- Là ảo giác của ta sao?
Trong lòng Carmela đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.
Chính ngay lúc nàng chuẩn bị thông báo với Thunder, việc lặn sâu xuống biển tạm thời dừng lại, thì một con cá biển bơi qua dưới mí mắt Joan.
Đó là một con cá chình bạc bình thường, dài tầm một sải tay, nhưng vào lúc nó bơi ngang qua người mỹ nhân ngư cô nương, độ dài cơ thể nó tăng trưởng với tộc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, ngắn ngủi chưa đến năm mét, từ một con cá chình biến thành một sinh vật gần giống với rắn biển. Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc, tốc độ chìm xuống của nó tiếp tục tăng nhanh, thời gian qua thêm mấy nhịp thở, con cá chình bạc đột nhiên kéo dài đến cực hạn, chiếc đuôi vẫn nằm trong tầm mắt, nhưng đầu đã đâm vào bên trong bóng đen thăm thẳm, độ dài ít nhất cũng trên trăm mét! Trong chớp mắt, nó giống như một vệt sáng biến mất vào trong biển sâu, quả thật giống như bị thứ gì đó hút vào trong.
Carmela chỉ cảm thấy da đầu tê rần, lông tơ dựng ngược!
Nàng không nhịn được hét toáng lên.
- Nhanh chóng rời khỏi đó đi! Thăm dò kết thúc, lập tức nổi lên ngay!
Đáng tiếc đã quá muộn.
Joan đong đưa đuôi mấy cái, cơ thể lại không có động tĩnh —— hoặc là nói tốc độ kéo dài của nàng đã ngang bằng với tốc độ nổi lên, Carmela có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc đuôi của nàng đã dài đến mười mấy mét, nhưng chiều rộng lại không mảy may biến hoá, cảnh tượng đó quả thực là vô cùng kinh dị.
Tâm trí Joan cũng bắt đầu hoảng loạn,
- Ta... ta sao thế này? Carmela... ta phải làm sao đây?
- Dốc sức thêm nữa... đừng dừng lại, dùng sức bơi lên! Ngươi có thể làm được mà!
Carmela cất giọng khản đặc.
Nhưng mà tất cả nỗ lực đều đổ sông đổ biển, dù cho Joan có cố bơi lên thế nào, thì cơ thể của nàng vẫn không ngừng chìm xuống, giống như rơi vào trong vũng bùn, giờ phút này không chỉ là đuôi, đến cả cơ thể và hai tay cũng đều xảy ra hiện tượng nhiễu.
Nàng tựa hồ ý thức được điều gì đó, bất lực duỗi cánh tay về hướng đỉnh đầu.
- Ai đến, cứu ta đi...
- Không!
Thanh âm vừa dứt, tầm mắt tói dần, sau đó biến thành một mảng đen kịt.
Carmela mở to đôi mắt, bất lực quỳ sụp xuống đất, mồ hôi chảy xuống dọc theo chóp mũi, từng giọt rơi trên mu bàn tay—— Giờ phút này nàng mới phát hiện, trên người mình đã túa đầy mồ hôi lạnh.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Joan gặp phải nguy hiểm sao?
Thunder đi đến trước mặt dìu nàng đứng dậy.
Carmela qua một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại từ trong mông lung thẫn thờ.
- Ta không biết, kết nối tâm linh... bị cắt đứt rồi.