Giống như đã qua rất lâu, lại giống như trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Joan nhìn thấy thân thể của mình kéo dài vô hạn về phía đáy biển đen kịt, mãi đến khi một đốm sáng trắng xuất hiện phía cuối cùng tầm mắt, sau đó đốm sáng hoá thành hào quang vạn trượng, khoảnh khắc nó bao trùm lấy nàng, xúc cảm thân thể cơ hồ không thuộc về bản thân lại trở về trong ý thức, tiếng nước chảy ầm ầm mãnh liệt ập đến, cơ hồ đánh vỡ lỗ tai nàng, sự tĩnh lặng của biển sâu trong khoảnh khắc bị đánh cho tan vỡ.
Nàng cảm thấy bản thân giống như bị cuốn vào trong xoáy nước... nhưng rất nhanh lại phủ quyết cách nghĩ này, xoáy nước chỉ xoay tròn xung quanh trung tâm, nhưng ở đây, bốn phương tám hương đều ngập tràn dòng nước chảy xiết, chính là sự xung kích qua lại giữa chúng nó, mới có thể bộc phát ra âm vang mãnh liệt như vậy.
Cho dù là Joan, cũng không cách nào ổn định cơ thể dưới tình hình như thế này, mọi thứ đều mất đi khống chế. Nàng giống như một sợi lông vũ trôi lơ lửng trong sóng biển cuồng phong, chỉ có thể mặt cho những dòng nước này bao bọc trái đập phải đánh.
Nơi này là đâu?
Tuy rằng hoàn toàn mò không ra đầu mối, nàng cũng biết nơi này đã không còn nơi dưới đáy biển khơi, vảy cá không cảm nhận được áp lực quá lớn, mực nước sâu nhất không quá trăm mét, đây có nghĩa là nàng sẽ nhanh chóng có thể nổi lên mặt nước. Ngoài ra, dù cho trong lòng Joan có gào thét thế nào, đều không cách nào có được hồi đáp của Carmela.
Điều này khiến cho mong muốn bức thiết của nàng là thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, cho dù thân bất do kỷ, thì chí ít cũng phải nổi lên trên xem thử.
Cũng may việc thay đổi độ chìm nổi dễ hơn nhiều so với thay đổi phương hướng.
Nàng cật lực ngưỡng đầu lên, từng chút một ngoi lên trong dòng nước xiết đang dâng trào, vào thời khắc nhảy ra khỏi mặt nước, Joan trợn to đôi mắt mờ mịt.
Quần đảo Shadow đã biến mất không rõ tăm hơi.
Bốn phía xung quanh và trên đỉnh đầu đều là nham thạch.
Đường thuỷ dài mấy trăm mét này chắc là do biển khơi rộng lớn ngút ngàn biến thành, nước biển trong đó chảy xiếc nhanh chóng, ầm ầm vang dội. mà trên mặt nước thổi quét cuồng phong, thổi đến cơ hồ khiến người ta không thể mở to hai mắt, thanh âm gào theo trùng điệp hoà lẫn vào tiếng gió dưới đáy biển mà trước đây đã nghe thấy được.
Nàng chật vật quay đầu lại, nhìn thấy sau lưng đột nhiên tiến đến một mảng sáng. Dòng nước chen lấn nhau phóng về phía phát ra ánh sáng, giống như tìm được miệng khơi thông.
Chẳng nhẽ... trải nghiệm vừa rồi lại lặp lại lần nữa sao?
Không còn thời gian đắn đo, Joan đã bị thế nước không thể đỡ nổi đẩy vào trong vùng ánh sáng đó.
Tiếng ầm vang đột nhiên an tĩnh, giống như chuyện vừa rồi cách nàng xa vời vợi. Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy bản thân bay lên, cơ thể trở nên nhẹ tênh, không hề có cảm giác thực tế. nhưng mà rất nhanh nàng đã ý thức được, bản thân thực chất đang ở trên trời!
Dưới chân nàng là biển khơi xanh thẳm quen thuộc, chỉ nhưng khoảng cách hai bên đạt đến trên ngàn mét! Nham thạch tứ phía thì bị bầu trời thay thế, hào quang nàng nhìn thấy, đến từ mặt trời treo lơ lửng trên tầng mây, mà dòng nước biển đưa nàng lao khỏi động nham thạch, đã biến thành một thác nước rộng lớn.
Nhưng mà… nàng lại không phải Macy, cũng không phải Lightning, căn bản không biết bay nha!
Trong đầu vừa nảy ra ý nghĩ này, cơ thể đột nhiên rơi xuống dưới.
- Roẹt roẹt roẹt
- Bùm!
Sau khi trải qua cảm giác từ trên cao rơi xuống bị dọa đến mức sắp kinh hồn lạc phách, nàng bỗng rơi xuống biển.
Nếu không phải từng nhìn thấy cảnh tương tự thế này trong phim ma thuật, chỉ e bản thân sắp bị dọa chết ở đây rồi nha! Nàng lần nữa bơi ra mặt nước, thở dài một hơi.
Đúng rồi, lúc trước rõ ràng là đang ở trong biển sâu, tại sao lại đột nhiên bị nước cuốn lên tận trời vậy?
Nghĩ đến chuyện này, Joan ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó sững sờ tại chỗ.
Trời ạ, đó là cái gì?
Nàng cơ hồ không dám tin vào mắt mình.
Chỉ nhìn thấy một khối đá vô cùng lớn treo lơ lửng giữa bầu trời, với thể tích lớn như vậy vốn không thể nhìn được hết toàn bộ diện mạo. Bóng râm của nó tỏa ra che lấp hơn phân nửa mặt biển, giống như mây đen che phủ thiên không. Thậm chí có vài đám mây còn ở dưới nó, điều này khiến cho người ta dễ nảy sinh một loại ảo giác thứ đó vốn không phải một thứ đồ vật to lớn kềnh càng độc lập, mà là một đỉnh núi nào đó.
Nhưng ở trước mặt nó cho dù là dãy núi Tuyệt Cảnh cũng mất đi vẻ hùng vĩ… Joan tính toán độ dày của vách đá đó, ít nhất cũng có trên trăm mét, thật là lớn cỡ bằng một cái đảo.
Ngay trên vách đá cao dày kia, nứt ra vô số khe hở, ngắn cũng mấy trăm mét, dài phải đến hơn mấy ki lô mét, chúng nó đổ nước biển ra ngoài, hình thành thác nước kết nối giữa lưỡng giới Sky- sea. Nước biển đổ vào với lượng lớn thế này, khuấy động mặt biển nổi lên từng trận sóng lớn.
Cho dù là Thunder đại nhân, chắc cũng chưa từng nhìn thấy khung cảnh kỳ quan chấn động thế này?
Mặc dù không biết bản thân đang ở đâu, nhưng có một chuyện Joan có thể khẳng định, đó chính là nơi này chắc chắn cách rất xa Fiordland và Greyford, nếu không một thứ lớn thế này trôi trên bầu trời, nên bị phát hiện ra từ sớm mới đúng.
Ta…còn có thể quay trở về không?
Trong sóng biển lắc lư, Joan vùi nửa cái đầu vào trong nước, ùng ục ục phun ra một chuỗi bóng khí.
- Ùm!
Chính ngay lúc này, nàng nghe được cách đó không xa truyền đến thanh âm đập nước, giống như lại có thứ gì đó rơi từ bên trên xuống.
Lẽ nào còn có người bị nạn khác bị cuốn vào trong đó sao?
Joan tính toán sơ sơ khoảng cách, tung người lặn xuống nước, bơi về phương hướng đó,
Sau khi bơi tầm nửa khắc, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ toàn bộ diện mạo của thứ vừa rơi xuống nước, đó chính là một con tàu hình thù cổ quái, kích thước tương đương ba chiếc thuyền biển, phân nửa bên dưới tựa hồ là hỗn hợp của thân cá và con mực, phần khung nửa bên trên lại tạo thành từ từng cây xương sường cong vênh, trong đó chứa đựng máu thịt hình dáng giống như nội tạng, trông giống như xác động vật bị ăn sạch một nửa, khiến nàng không khỏi cảm thấy buồn nôn từng cơn.
Nhưng đây chắc chắn không phải là động vật chết gì hết, sau khi rơi xuống nước không lâu, nó đã giương bốn chiếc vây ra, hướng về phía sóng biển khuếch tán mà khua chèo. Joan nhìn men theo bóng lưng nó, không khỏi thất kinh!
Ở chỗ xa hơn một chút, lại còn có hàng trăm hàng ngàn quái vật thế này, chúng nó xếp thành mấy hàng ngay ngắn chỉnh tề, thoắt ẩn thoắt hiện trong sóng biển, dáng vẻ nghiễm nhiên giống với một hạm đội khổng lồ.
Đợi đến sau khi chiếc thuyền vừa rơi xuống nước kia nhập vào đội ngũ, hạm đội mới chậm rãi đi về hướng đông, mãi đến khi chúng nó hoàn toàn biến mất phía cuối chân tời, Joan mới thở phào một hơi.
Tiếp theo nên làm thế nào? Nếu quái vật thuyền biển rơi xuống từ lục địa trôi nổi trên đầu kia xuống, vậy thì gần đây nói không chừng còn tồn tại những kẻ thù quỷ dị khác.
Tuy rằng chưa từng nhìn thấy quái vật thế này, nhưng trực giác mách bảo với nàng, tuyệt đối không nên tùy tiện tiếp cận đối phương! Từ sau khi thức tỉnh thành phù thủy, những trực giác giống thế này chưa từng sai lệch.
Không nên phô trương thanh thế, bạn bè của ngươi còn đang đợi ngươi quay trở về đấy.
Trong đầu Joan lóe lên giọng nói của Carmela nữa sĩ.
Tiếp theo là giọng nói nét cười của Lightning, Macy, chị Lorgar lần lượt hiện ra trước mắt.
Nàng muốn trở về.
Trong đời này nàng chưa bao giờ có ý nghĩ nào mãnh liệt như vậy nàng muốn về Neverwinter, nơi mà nàng chỉ ở vẻn vẹn một mùa đông, nhưng lại được quen biết với rất nhiều bạn bè.
Nàng muốn trở về bên cạnh mọi người!
- A!
Joan hét một tiếng giống như đang tự cổ vũ cho chính mình, sau khi xác định phương hướng nàng bèn bơi về phía tây.
Dù cho biển khơi có rộng lớn thế nào, cũng sẽ có bến bờ.
Hơn nữa Lightning đã từng nói, thế giới các nàng đang trú ngụ là hình cầu, chỉ cần không ngừng bơi theo một phương phướng, nàng nhất định sẽ nhìn thấy bạn bè trong đoàn thám hiểm!
Nhất định!
….
- Hạm đội cần phải xuất phát rồi.
Thunder nhìn về phía Carmela Daryl đang cúi người bên lan can.
- Quần đảo Shadow vốn không phải điểm cuối của hành trình này, mỗi một ngày ở lại đây, chúng ta đều tiêu hao không ít nước ngọt, hôm nay đã là ngày thứ ba, cứ tiếp tục thế này, đội ngũ sẽ mất đi khống chế.
- Nhưng mà….
Sắc mặt của người phía sau lộ rõ vẻ tiều tụy.
- Joan vẫn chưa quay về.
- Đây cũng không phải lỗi của ngươi.
Thunder vỗ lên bả vai nàng.
- Huống hồ cứ tiếp tục đợi thế này cũng không có bất kỳ cải thiện gì, còn nhớ lời ngươi từng nói không? Kết nối tâm linh bị gián đoạn có hai loại khả năng, một là đối tượng kết nối đã chết, hai là khoảng cách quá xa. Nếu ngươi không muốn tin kết quả thứ nhất, vậy thì cũng không nên ở lại nơi này.
- Ý của ngươi là… Tới đường biển phía Tây tìm nàng sao?
- Nói thực lòng, thì tính khả thi vô cùng nhỏ, nhưng dù sao vẫn tốt hơn chờ mãi ở nơi này.
Thunder kiên nhẫn nói.
- Đừng quên Joan vốn không phải người bình thường, một thủy thủ bình thường sau khi rơi xuống nước nếu không có người tiếp ứng quả thực sẽ chết, nhưng Joan thì không nàng từng sống ở trong đại dương mười mấy năm, không có chúng ta nàng vẫn có thể sống tiếp.
- Ta… hiểu rồi.
Carmela cắn cắn môi.
- Vậy ta cùng với các ngươi tới đường biển.
- Không được.
Thunder ngắt ngang lời nói của nàng.
- Trạng thái tinh thần của ngươi đã không còn sẵn sàng cho chuyến thám hiểm tiếp theo, hơn nữa ta đã đồng ý với bệ hạ Roland, dù cho kết quả thế nào, sau khi hoàn tất việc thăm dò quần đảo Shadow phải lập tức phải đưa ngươi trở về Neverwinter, chiến tranh đối kháng ma quỷ vẫn cần có năng lực của ngươi. Ngoài ra, cũng chỉ có bệ hạ mới có thể biết được rốt cuộc Joan đã gặp phải thứ gì dưới đáy biển, tình báo của ngươi cực kỳ quan trọng.
Hắn hơi dừng lại, nhìn đối phương trịnh trọng nói.
- Chúng ta đều có trách nhiệm của riêng mình, hoàn thành phận sự mới là cách làm trưởng thành.
Carmela nhắm mắt buồn rầu.
Hai tiếng sau, chiến hạm Snowy Wind kéo vang còi hiệu, hạm đội sớm đã chuẩn bị xong xuôi giương buồm, lái về vùng biển phía đông xa xăm. Mà trong đó có một chiếc thuyền đã thoát khỏi đại đội, quay đầu đi về phướng ngược lại.
Hai bên càng lúc càng xa xăm, rất nhanh đã biến mất trong tầm nhìn của nhau.