Niềm hân hoan chiến thắng kéo dài gần một giờ đồng hồ, trên trận địa lại bắt đầu bận rộn.
Cứu chữa thương binh, thống kê chiến quả, thúc tiến đường sắt, thu dọn chiến trường... Đây đều là việc lửa sém lông mày.
Ban chỉ huy hiểu rất rõ, thắng lợi của trận đại chiến này không có nghĩa là dấu chấm hết cho kế hoạch The Torch. Tuy với binh lực còn lại của kẻ địch, chúng không thể phát động tập kích quy mô như vậy lần nữa, đoạt lại Taquila hầu như là chuyện chắc chắn nhưng không đi đến bước cuối cùng thì chẳng ai dám lơ là cả. Huống chi kẻ trảm ma còn sống, nếu không thể loại trừ triệt để mối đe dọa này thì không thể đạt được mục tiêu hoàn mỹ.
Điều đáng để nhân loại chúc mừng chỉ là đợi đến khi lá cờ Greycastle được cắm ở điểm cao nhất của di tích và thuận lợi điều quân trở về thành Neverwinter.
Qua một phen thảo luận, lãnh đạo của mặt trận thống nhất đã đạt thành nhận thức chung. Trừ đi số ma quỷ tiêu diệt ở trận chiến này, số lượng kẻ địch trong phế tích thánh thành chắc không còn đến năm trăm. Song từ tương quan lực lượng đã chứng tỏ đối phương không còn năng lực uy hiếp trực tiếp đến Đệ Nhất Quân nữa.
So với đánh chậm thắng chắc trước đây, việc cần cân nhắc bây giờ là phòng bị kẻ trảm ma chạy trốn. Ga tháp số mười có thể từ từ thi công để tránh khiến đối thủ mất đi chiến ý quá sớm. Đồng thời mai phục cũng phải triển khai nhanh chóng, dù không có sự giám sát của Sylvia thì khả năng trận địa Đệ Nhất Quân hiện nay gặp phải đột kích cũng không quá lớn.
Để tránh cho đêm dài lắm mộng, qua một ngày nghỉ ngơi và khôi phục, Đệ Nhất Quân lại tiến hành nã pháo và ma quỷ. Nhưng lúc này, họ biến thành phe tiến công.
Đối mặt với đạn pháo gào thét lao tới, lựa chọn duy nhất của đối phương là từng bước rút lui, dần dần nhường lại chiến hào, tất cả quay về trong phế tích Taquila.
Bấy giờ chỉ còn kẻ trảm ma uy hiếp được đến phòng tuyến nhưng là mục tiêu trọng điểm phòng bị, ngay cả đến gần trận địa nó còn khó làm được, huống chi là ngăn cản bước tiến của Đệ Nhất Quân.
Sau nhiều lần dã tràng xe cát, số lần nó xuất hiện cũng ngày càng ít đi.
Ngày thứ tư sau đại chiến, cuối cùng đường ray cũng được trải đến tầm bắn mười cây số.
Sau khi sắp đặt xong trận địa pháo binh, Akesha, Phyllis và hơn trăm người được Iron Axe mời đến xếp thành một hàng trước pháo cứ điểm.
Bởi số lượng hỏa pháo không đủ nên tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn pháo binh Vannah còn đặc biệt chuẩn bị chừng mười sợi dây thừng buộc chung với ngòi pháo. Như vậy, các nàng có thể đồng thời kéo nổ phát pháo đầu tiên nhắm về phía Taquila.
Người thức tỉnh sinh ra ở Taquila, kẻ báo thù thanh tẩy Taquila... cùng với người xây dựng lên thánh thành mới trong tương lai, từng phù thủy thần phạt đều ý thức được đây là thời khắc lịch sử mạng ý nghĩa kỷ niệm trọng đại. Bất kể các nàng có thể sống đến sau trận chiến Thần Ý hay không thì cảnh tượng hôm nay đều sẽ được ghi dấu trong lịch sử.
- Ta phải xin lỗi ngươi rồi.
Phillis cầm dây thừng, nhẹ giọng nói với Akesha:
- Bốn trăm năm trước, ta từng ngấm ngầm cười nhạo cách ngươi bổ nhiệm người phàm, giao công tác quan trọng trong tay cho họ sẽ chỉ khiến kết quả trở nên hỏng bét.
- Lúc đó thật sự có rất nhiều người đã nói vậy.
Phù thủy băng mỉm cười:
- Vậy bây giờ thì sao?
- Bây giờ à...
Phyllis bật cười:
- Cảm giác kề vai chiến đấu với người phàm cũng không tệ.
- Chuẩn bị!
Đúng lúc này, Vannah giơ cờ chỉ huy lên:
- Nổ súng!
Mọi người đồng loạt kéo ngòi pháo. Tiếng nổ đùng đoàng lập tức vang vọng trên bầu trời trận địa, hơn mười viên đạn pháo bay lên trời, vút qua bình nguyên, đua nhau ào ào rơi vào trong di tích thánh thành.
Sóng xung kích kịch liệt tản ra theo từng tiếng nổ mạnh, quét sạch hài cốt của tòa cổ thành từ bốn trăm năm trước còn lưu lại đến nay. Cùng bị sóng khí và đá vụn xé nát còn có ma quỷ trốn bên trong đó.
...
- Bắt đầu rồi.
Sylvia thấp giọng nói.
- Ừ.
Andrea thơ ơ đáp. Cho dù không nhìn thấy tình hình của Taquila cũng có thể nghe ra được đôi điều từ trong tiếng nổ nặng nề. Loại chấn động này hoàn toàn khác biệt với tiếng nổ lúc nã pháo, dù cách xa bảy tám cây số cũng có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đó.
Thật sự rất khó tưởng tượng, trong lòng ma quỷ bị pháo cứ điểm oanh tạc cả một đêm sẽ cảm thấy thế nào.
- Đây là ngày thứ năm rồi nhỉ?
Maggie lẩm bẩm:
- Hôm nay kẻ trảm ma có tới không?
- Ai mà biết được.
Ashes nhún vai.
- Muốn quay về Neverwinter ăn lẩu với sủi cảo chiên ghê.
- Ọc ọc.
Nàng còn chưa dứt lời, tiếng dạ dày kêu om sòm đã vang lên trong đám người.
- Tất nhiên thịt nướng vỉ sắt cũng ổn áp lắm, nếu có thêm một phần bánh mỳ kem thì tuyệt cú mèo... Ưm...
Ashes nhét một miếng lương khô vào miệng Maggie:
- Nếu thấy đói thì ăn thêm mấy miếng đi. Tuy không ngon lắm nhưng có thể lấp đầy bụng.
- Ngoài ra mọi người đừng quên, giờ chúng ta còn đang thi hành nhiệm vụ đấy.
Carmela Daryl bổ sung:
- Món ngon gì đó về rồi nghĩ sau, giờ tập trung tinh thần, nghiêm túc hoàn thành chức trách của mình đi.
Cô nàng vẫn nghiêm túc như vậy, rõ ràng vừa rồi cũng nuốt nước miếng cơ mà. Andrea thầm lắc đầu, dời sự chú ý về phía Taquila.
Khi Đệ Nhất Quân từ thủ chuyển công, tiểu đội hành động đặc biệt cũng rời khỏi nơi đóng quân theo phương án dự tính, vòng qua phế tích Taquila, ẩn nấp trong một khu rừng ở mé tây đường tiếp tế. Vì không thể xác định được ý đồ và thười gian rút lui của kẻ trảm ma, các nàng chỉ đành kiên trì chờ đợi ở đây, đợi cơ hội đến.
Tuy sinh tồn nơi hoang dã không hề khó khăn với các phù thủy nhưng cân nhắc đến việc không trung sẽ có Khủng Thú thường xuyên lui tới cho nên đừng nói nhóm lửa nướng chim thú, ngay cả lều vải che mưa chắn gió cũng chẳng có. Buổi tối mỗi ngày mọi người đều quấn vải dày ngủ trên cây, đói bụng thì gặm bánh roti, tự nhiên chẳng thể nói là thoải mái được.
Nói thật, khi mới nghe Maggie nói, nàng cũng chợt nhớ Neverwinter da diết. Ban đầu khi theo Tilly chuyển từ đảo Trầm Thụy đến thành Neverwinter, nàng cứ ngỡ đây chỉ là một điểm dừng chân, cái gọi là quê hương phù thủy chỉ là lời ba hoa của kẻ thống trị. Nếu một ngày nào đó Tilly quyết định rời đi, nàng cũng sẽ không do dự mà theo cùng. Nhưng bây giờ đối mặt với vấn đề này, Andrea lại không dám xác định.
Giường lớn mềm mại, món ngon phong phú đa dạng, nước nóng lạnh tự động, hệ thống sưởi mà mùa đông cũng có thể đi chân trần,... Dù nàng từng là một thành viên của quý tộc Quinn thì cũng chưa từng được hưởng thụ sinh hoạt thoải mái như vậy. Đó không phải là sự xa xỉ phải trả giá bằng kim long đơn thuần mà hoàn toàn tràn đầy sự tinh tế và độc đáo. Vừa nghĩ tới phải vĩnh biệt những thứ này, nàng phát hiện mình khó có thể lựa chọn được.
May mà Tilly và Roland chung sống rất hòa thuận, khiến nàng tạm thời không cần xoắn xuýt vấn đề nên theo ai.
Chờ giải quyết xong kẻ trảm ma, nhất định phải nói với Roland bệ hạ khao thưởng mình mới được. Andrea thầm nghĩ.
Kết quả lý tưởng nhất là mục tiêu tử thủ Taquila, bị hỏa pháo bắn tan tác. Thứ hai là chạy trốn thì hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của tiểu đội mai phục, bị đạn thần phạt lấy mạng ngay trên không trung. Cuối cùng là đối phương đã sớm nhận ra các nàng có năng lực chặn đánh chuẩn xác ở khoảng cách xa, lợi dụng phi hành sát mặt đất và không ngừng thay đổi phương hướng để né tránh. Nếu vậy thì chỉ có thể dựa vào số hiệu Seagull chặn đánh thôi.
Song trong lòng nàng hầu như không có lòng tin với hai tình huống đầu. Trong trận chiến ban đêm năm ngày trước, kẻ trảm ma từng có một lần tiếp cận khoảng không phía trên doanh địa từ Taquila nhưng toàn bộ hành trình nó đều duy trì lối di động không có một quy luật nào, hoàn toàn không để các nàng tìm được cơ hội ra tay. Đây rốt cuộc là trùng hợp hay là nó đang cố ý đề phòng họ?
- Hú cạch cạch cạch...
Đột nhiên, một tiếng kêu quái dị truyền vào tai mọi người.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ashes hỏi.
- Một phát pháo vừa đánh trúng khung xương khổng lồ.
Sylvia kêu lên:
- Phần lưng của nó bị nổ ra một cái lỗ lớn. Ôi trời, thứ kia... đang rít lên.
- Hóa ra nó cũng cảm nhận được đau đớn à? Chỉ nhìn bề ngoài ta còn tưởng đó là một cái khung xương chết cơ.
- Nơi bị đánh trúng phun ra sương đỏ kìa, cứ như là máu vậy.
Nét mặt Sylvia nặng nề nhìn về phía đông nam.
- Kẻ trảm ma cũng ra tay rồi, nó đang xông về phía trận địa của chúng ta.
- Mong rằng ai đó có thể bắn nó một phát chết luôn thì tốt rồi.
Andrea nhún vai nói.
- Chờ đã... Không phải, kẻ trảm ma bay được nửa đường lại quay về rồi!
Sylvia quan sát một lát, không khỏi nhíu mày:
- Chuyện gì thế? Hình như khung xương đang lùi về sau! Có ma quỷ định ngăn cản khung xương nhưng đã bị giẫm thành thịt vụn. Phế tích hỗn loạn rồi, chúng đang...
Qua một lúc lâu, nàng mới nói bằng giọng điệu không chắc chắn lắm:
- Ma quỷ đang tự giết lẫn nhau ư?
Andrea và Ashes nhìn nhau. Bất kể từ phương diện nào, đây đều là dấu hiệu tan vỡ. Chẳng lẽ cuối cùng kẻ địch không chịu nổi áp lực, đã hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đầu rồi sao?
Rất nhanh, Sylvia đã xác minh suy nghĩ này.
- Kẻ trảm ma rời khỏi Taquila rồi.