- Andrea!
Carmela hô to.
- Ta, ta biết rồi.
Andrea vội vàng cầm báng súng, nhắm hay mắt lại, vứt tất cả tạp niệm ra sau đầu. Không phát hiện, không phát hiện, không phát hiện... Nàng mặc niệm mấy lần trong lòng, mở choàng mắt.
Trong nháy mắt, thị trường đột nhiên méo mó, vạn vật trước mắt dường như xuất hiện vô số bóng chồng. Chúng vặn vẹo, trùng điệp, không ngừng kéo dài về phía xa. Cảm nhận của con mắt ma lực ùa vào trong đầu nàng, từng bóng cây và đại địa lẩn khuất đều hiện ra, thế giới bị khóa chặt trở nên trống trải, tự do trong nháy mắt.
Đồng thời còn nối liền với ý thức của Sylvia.
Khi bóng chồng trong mắt hoàn toàn tụ về một mối, ánh mắt nàng nhìn theo suy nghĩ của đối phương về nơi cách đó mấy cây số. Bóng dáng quen thuộc mặc khôi giáp đen kịt lập tức ánh vào trong mắt nàng. Mà mãnh liệt hơn cả thị giác chính là ma lực cuồn cuộn của kẻ trảm ma. Ma lực phóng ra từ trong cơ thể nó dày đặc như có thực thể.
Nhưng không biết là cuộc bạo loạn của khung xương quá đột ngột hay là đả kích do Taquila thất thủ quá lớn, kẻ trảm ma cứ bay thẳng băng trên không trung, bên cạnh không có bất cứ hộ vệ nào.
- Tình hình sao rồi?
Ashes trầm giọng hỏi.
- Kẻ trảm ma... Không thấy chúng ta!
Andrea phấn chấn đáp lời:
- Nó bay về phía tuyến tiếp viện. Tuy vị trí hơi chếch về phía đông nhưng vẫn nằm trong phạm vi tầm bắn của súng. Lên đạn thôi, không có cơ hội nào tốt hơn nữa đâu.
Ashes gật đầu, nhét viên đại thần phạt to lớn vào nòng súng, kéo thoi nạp đạn.
Khoảng tám, chín cây số, gió hướng tây bắc, không có ma quỷ nào khác quấy rầy, đây đã là tình huống lý tưởng nhất trong dự đoán. Andrea tập trung toàn bộ lực chú ý vào mục tiêu, nín thở phát động năng lực.
Vô số tia xạ ùa ra, hội tụ trên người kẻ trảm ma. Có cái bách chuyển thiên hồi, có cái lên xuống khúc chiết, rất khó tưởng tượng một viên đại lại có thể vẽ ra quỹ tích quỷ dị như vậy. Nhưng rất nhanh, đa số tia xạ đều mờ đi, chỉ còn lại một đường cong màu bạc phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nàng tìm được đồng tiền xu chắc chắc hướng lên trên.
Đồng thời, ma lực trong cơ thể cũng đang giảm xuống nhanh chóng. Nàng không có nhiều thời gian do dự nữa, cơ hội chỉ có lúc này đây.
Andrea cắn răng, bóp cò.
Theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc, nàng cảm thấy đầu vai như bị một vật nặng đập mạnh vào, cả người ngả về phía sau. Mà Ashes bên cạnh đã chuẩn bị trước, một tay kéo nàng vào lòng.
- Không muốn bị ngươi ôm thế này đâu.
Andrea giần giật môi, cơ thể thả lỏng trở lại. Lúc này bả vai nàng cơ hồ chết lặng, dường như đã mất đi tri giác. Không cần nhìn cũng biết, phía dưới lớp áo là một mảng sưng đỏ. Nếu không có Nanawa chữa trị, e rằng phải mất chừng mấy ngày mới khỏi hẳn.
Đây cũng là gánh nặng mà súng cỡ nòng lớn mang lại, dù đã áp dụng rất nhiều phương pháp giảm độ giật bao gồm phanh họng súng nhưng lực phản chấn sót lại cũng không thể khinh thường. Khi thử bắn nàng đã chú ý tới, cho dù chế tạo ra càng nhiều đạn thần phạt thì cũng không có cơ hội nổ súng lần nữa, bất kể là dung lượng ma lực, sức chịu đựng của cơ thể hay trọng tải của thuyền cứu hộ đều hạn chế sự phát huy của nàng.
Song nhất kích tất sát là năng lực mà nàng tự hào nhất.
Giằng co với kẻ địch, cả người đẫm máu là chuyện mà kẻ man rợ mới thích làm.
Giống như kẻ đang kéo nàng bây giờ.
- Nếu không phải lo cho Sylvia đang cùng chia sẻ cảm nhận với ngươi lúc này thì ta đã chẳng thèm quan tâm đến ngươi.
Ashes trợn mắt:
- Kết quả sao rồi, kẻ trảm ma...
- Chờ thêm chút nữa.
Andrea ra dấu im lặng:
- Đạn còn đang bay trên đường mà.
Đường màu bạc trong tầm mắt vẫn đang thu ngắn lại một cách nhanh chóng. Phần cuối của nó không nối liền với cơ thể của kẻ trảm ma mà sát qua trước người đối phương, hình thành một góc độ vi diệu. Từ thị giác của nàng giống như đạn và ma quỷ đang chạy thi, chạy về phía cùng một mục tiêu, cuối cùng ngẫu nhiên tụ lại một điểm.
Một khi bóp cò, kết quả đã định. Viên đạn thần phạt bay dọc theo quỹ tích định trước, biến số duy nhất nằm ở mục tiêu. Nếu kẻ trảm ma đột nhiên thay đổi phương hướng thì tất cả sẽ không xảy ra. Thời gian hai mươi lăm giây, nói dài không dài, nói ngắn chẳng ngắn. Điều duy nhất nàng làm được chính là âm thầm cầu nguyện, hy vọng đối phương vẫn duy trì tư thế hiện tại.
Do gió đi từ tây sang đông không ngừng thúc đẩy viên đạn, khiến nó duy trì tốc độ phi hành cực cao, không ngừng tiến gần về phía ma quỷ. Mấy giây cuối cùng. Andrea nín thở, thậm chí lời cầu nguyện trong lòng cũng thốt lên thành tiếng.
Đừng cử động, đừng cử động, đừng cử động...
Đúng lúc này, kẻ trảm ma đột nhiên quay đầu, tầm mắt va chạm với ánh mắt nàng.
Anđrea chỉ cảm thấy máu trong cơ thể giống như đông lại.
Nhưng sau một khắc, viên đạn rơi xuống từ không trung không nghiêng không lệch đập trúng vào lưng nó.
Lực xung kích to lớn khiến thần thạch vỡ tung ra, từ một viên cầu đen biến thành vô số mảnh nhỏ. Nhưng cơ thể kẻ trảm ma tan nát còn triệt để hơn cả thần thạch.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng khó mà tưởng tượng nổi một tảng đá chỉ rộng hai ngón tay lại có thể bắn ra sức công phá kinh người đến vậy. Khôi giáp dày cộp như vải rách vị xé toạc, đạn bắn vào trong cơ thể nó, trực tiếp nổ ra một cái lỗ lớn, máu thịt và cơ quan nội tạng rớt ra, như suối phun đục ngầu.
Có lẽ cái lỗ thật sự quá lớn, kẻ trảm ma quay vài vòng, cơ thể đứt thành hai đoạn, vẫn duy trì quán tính lúc phi hành rơi thẳng xuống đại địa.
Lúc này Andrea mới khôi phục tinh thần từ trong kinh sợ. Nàng nuốt nước miếng nói:
- Mục tiêu... đã chết.
- Chúng ta thành công rồi?
Maggie vui vẻ nói.
- Đúng vậy.
Sylvia thở phào.
- Bị viên đạn tách đôi, dù là Nanawa ở đây cũng không cứu sống nổi.
- Làm tốt lắm.
Ashes vỗ vai Andrea, sau đó lấy phù ấn thính linh ra:
- Lightning, gọi số hiệu Seagull tập hợp đi. Nhiệm vụ kết thúc, chúng ta có thể quay về rồi.
- Đã rõ.
Đầu kia nhanh chóng vang lên tiếng trả lời của Lightning.
Chỉ lát sau, súng bắn tỉa đã bị dỡ ra về trạng thái linh kiện, chỉ chờ một tiểu đội khác trở về từ mặt trận phía đông là mọi người có thể bắt đầu khởi hành. Vừa nghĩ đến có thể lập tức quay về, gương mặt ai nấy đều toát lên vẻ nhẹ nhõm.
Chỉ có Andrea là khác.
Toàn bộ quá trình phục kích đều rất bình thường, giống như trong kế hoạch, trừ cái quay đầu cuối cùng của kẻ trảm ma.
Cho tới bây giờ nàng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo mãi không tan ở sống lưng.
Chẳng lẽ nó phát hiện ra mình đang theo dõi nó?
Nhưng sao lại thế được? Cách nhau hàng mấy cây số, lại còn ngăn cả một rừng cây, dưới tình huống như vậy tìm được các nàng không khác nào mò kim đáy bể. Huống chi trước đó đối phương cũng không có bất cứ động thái tìm kiếm nào mà chỉ đột nhiên đưa mắt nhìn thẳng vào nàng, cứ như đã sớm biết nàng ở đây rồi.
Mặt khác, Sylvia hăn cũng thấy được cảnh tượng đó mới phải nhưng sao nàng ấy lại không cảm thấy gì khác thường? Hay nàng ấy chỉ cho đó là một sự ngẫu nhiên, vốn không đáng để suy nghĩ miên man?
Mà thôi, dù sao kẻ trảm ma đã chết rồi... Một ma quỷ đã chết, bất kể hành động lúc đó xuất phát từ suy nghĩ nào đều không cần phải truy cứu nữa.
Andrea day trán, ngón tay chợt dừng lại.
Nàng nhớ rõ gương mặt của Ashes từng bị thương khi giao thủ với kẻ trảm ma vì bảo vệ Foliage.
- À phải rồi, với vết thương nhẹ như rách da, để ngươi tự hồi phục thì mất bao lâu mới khỏi hẳn?
Andrea nhìn về phía người siêu phàm.
Ashes nhún vai:
- Chắc khoảng hai tiếng gì đó, ngươi hỏi cái này làm gì?
- Nói cách khác, chỉ cần mười phút, vết thương sẽ có dấu hiệu tự lành phải không?
Nàng nhìn chằm chằm mặt đối phương, hỏi:
- Vậy lúc này ngươi có cảm thấy nó đang hồi phục không?
Ashes hơi sững người, đưa tay sờ lên gương mặt:
- Lạ thật... Vẫn hơi đau đớn.
Sylvia phản ứng lại đầu tiên. Nàng biến sắc, gắng gượng chống đỡ cơ thể uể oải do tiêu hao quá độ, một lần nữa triển khai đôi mắt ma lực, sau đó nét mặt hoảng sợ nhìn về phía sau mọi người:
- Coi chừng!
Ashes lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rút kiếm xoay người, hất mạnh thanh đại kiếm trong tay lên.
Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, một bóng đen sát qua mũi kiếm, trực tiếp đâm vào cơ thể Maggie, sức mạnh to lớn đánh bay nàng ra ngoài.
Những người khác không kịp đi xem tình hình của nàng, một ma quỷ thân hình cao gầy, cả người màu u lam đã từ từ xuất hiện trước mặt đoàn người.
- Tìm được... các ngươi rồi.
Hàn ý sâu tận xương tủy bao phủ Andrea lần nữa.
Nàng phát hiện ra một chuyện khó tin, ma quỷ trước mặt bình tĩnh như hồ nước. Từ lúc nó ra tay đến khi hiện thân hoàn toàn không cảm nhận được chút dao động ma lực nào.
Trái tim nàng lập tức trầm xuống.