Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1167

Chương 1167
Chương 1167

...

- Phải… như vậy đúng không? Ta biết rồi.

Nghe được tin tức của tiền tuyến truyền tới, Roland chỉ cảm thấy trong lòng không khỏi trầm xuống, qua một hồi lâu mới thấp giọng trả lời.

- Vết thương của ngươi hiện tại thế nào rồi.

Sau đó lại im lặng không nói lời nào.

Lúc hắn mở miệng lần nữa đã là vài phút sau đó.

- Không, đó không phải là lỗi của ngươi, thời điểm này không nên có nếu như. Nếu uy hiếp của tiền tuyến đã được giải trừ thì trở về nghỉ dài hạn, nghỉ ngơi một thời gian thật tốt.

Sau khi cúp máy, Roland tựa lưng vào ghế rồi thở dài.

Nightingale dường như đoán được gì đó, không tốc biến đến trước bàn giống như thường ngày, mà là từng bước đi tới bên cạnh hắn.

- Là Foliage gọi tới sao?

- Ừm.

Roland nhắm mắt lại rồi nói.

- Chiến tranh kết thúc rồi, Đệ Nhất Quân dùng cái giá rất nhỏ đánh hạ được Taquila, cũng phát hiện một tháp cơ xây dựng được một nửa trong mỏ khoáng đá thần. Kế hoạch phục kích tuy rằng thất bại, nhưng quân địch kẻ trảm ma xác nhận bị giết chết, nguyền rủa cũng không còn tồn tại, có thể nói là trong cái rủi có cái may, chỉ là...

Hắn dừng một chút.

- Ashes và Elena không thể sống sót.

- Cái đó -- đồ ngốc sao?

Nightingale không khỏi giật mình, sau đó quay đầu đi.

- Nghe Lightning nói, Ashes vào lúc cuối cùng trở thành trên siêu phàm, đồng quy vu tận với ma quỷ, hiện trường ngoại trừ một mảnh chuôi kiếm bị cắt ra thì không lưu lại bất cứ thứ gì.

Roland chậm rãi nói.

Lúc trước thông qua dụng cụ huyễn tượng nhìn thấy địa điểm phục kích bị kẻ địch bao vây thì hắn đã biết kế hoạch xuất hiện sai lệch, hơn nữa theo như sự bố trí ma quỷ thì giống như là đặc biệt chờ phù thủy ra tay vậy. Đáng tiếc màn sáng vẻn vẹn chỉ có thể nhìn thấy một góc của chiến trường, tổ hành động đặc biệt quyết định rút lui về phía tây rất nhanh biến mất trong tầm mắt, thế cho nên trong một ngày rưỡi tiếp theo lòng hắn đều nóng như lửa đốt.

Trên thực tế vào giờ khắc đó, trong lòng Roland đã có dự tính xấu nhất.

Kết quả cuối cùng có thể nói là tốt hơn nhiều so với tính toán của hắn.

Nhưng ngay cả như vậy, khi hắn thực sự biết được tin tức có người thương vong, hắn phát hiện bản thân không thể thoải mái nổi.

Dù sao cũng là hắn thông qua phương án phục kích kia.

- Tuy nói Ashes kia là người kiêu ngạo lại cuồng vọng, nhưng ít nhất đều rất nghiêm túc đối với mỗi lựa chọn bản thân làm...

Nightingale đặt tay lên mu bàn tay hắn.

- Elena càng là như thế, tin rằng các nàng đã sớm có chuẩn bị đối với việc này, ngươi không cần quy phần trách nhiệm này cho mình -- lời ngươi nói với Foliage, cũng áp dụng như vậy đối với ngươi.

Roland gật đầu, hắn đến nay vẫn không rõ vì sao ma quỷ có thể nhìn thấu toàn bộ hành động trước, thậm chí đặt mục tiêu tiêu diệt phù thủy còn quan trọng hơn Thánh thành Taquila, nhưng sự thật đã không cách nào thay đổi -- là lãnh đạo của Greyfort và mặt trận thống nhất, hắn tuyệt đối không thể ở trước mặt mọi người lộ ra bất kỳ thần sắc sa sút nào, bất kể gặp phải khó khăn và thất bại gì cũng nên như vậy.

Nếu ngay cả hắn cũng rơi vào trong tâm trạng xấu thì làm sao có thể chống đỡ được những người còn thương tâm hơn?

Ví dụ như Tilly.

Đây cũng là vấn đề mà Roland cảm thấy khó khăn để đối mặt vào lúc này nhất.

Từ lời của Lighning do Foliage kể lại thì xem ra quan hệ của hai người chỉ sợ còn thân thiết hơn nhiều so với hắn tưởng. Mặc dù Tilly lúc ấy cũng không có biểu hiện cực kỳ bi thương, vẫn đặt người bị thương lên hàng đầu, nhưng sự thất thần trong mắt lại không che giấu được -- dùng lời nói của Lightning để hình dung thì giống như là đột nhiên mất đi ánh sáng. Về phần tiểu cô nương vì sao lại muốn lén lút truyền đạt câu di ngôn đó cho hắn, đoán chừng cũng là hy vọng hắn có thể trấn an Tilly thật tốt.

Mà cái này hết lần này tới lần khác là chuyện Roland không am hiểu nhất.

Cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy, hắn nghĩ thầm.

Chiều hôm đó, số hiệu Seagull quay trở lại thành Neverwinter.

Những người đầu tiên trở về là phù thủy không bị thương hoặc bị thương nhẹ đã hồi phục. Mà thương thế tương đối nặng thì vẫn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian ở doanh trại tiền tuyến, chờ Nanawa chữa khỏi hoàn toàn vết thương.

Roland đích thân đưa các thành viên còn lại của liên minh đến sân bay để chào đón sự trở lại của họ.

Anna, Akesha, Marye, Phyllis... Mọi người lần lượt đi xuống thang, cùng Scroll, Nightingale, Snowron lần lượt ôm nhau, mà nhân viên văn phòng bình thường trong liên minh, như Bell, Greyrabbit, trân châu cũng ở trong đó -- Mặc kệ là phù thủy chiến đấu hay là phù thủy không chiến đấu, mặc kệ là thế hệ mới hay là người sống sót thời kỳ Hội Liên Hợp, cũng mặc kệ là người thức tỉnh hay là người bình thường, vào giờ khắc này, các nàng không có bất kỳ sự khác biệt nào.

Người cuối cùng xuống là Tilly. Roland đi tới trước người nàng.

- Ừm...

- Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi không, anh trai?

Tilly ngẩng đầu lên nói.

...

Trở lại phòng làm việc của thành bảo, sau khi Roland dặn dò Nightingale vài câu thì tự tay đóng cửa phòng lại.

- Được rồi, có cái gì muốn nói...

Hắn vừa xoay người đã cảm thấy ngực đột nhiên căng thẳng, một bóng người dựa vào.

- Đừng nhúc nhích, làm ơn.

Tilly ôm hắn, giọng nói hơi run rẩy.

- Để cho ta dựa vào như vậy một lát, một lát là được rồi...

Nói đến phần sau, trong cổ họng nàng đã mang theo tiếng khóc, ngón tay nắm sau lưng cũng càng thêm dùng sức, tựa như muốn khảm vào trong thịt vậy.

Hóa ra là như vậy.

Nàng cũng giống như mình -- làm người dẫn dắt của Maleficent, nàng tuyệt đối không thể biểu hiện bi thương quá độ trước mặt mọi người, mà tình cảm càng sâu đậm, khắc chế lại càng đau khổ. Có thể kiên trì đến bây giờ đã là không dễ dàng rồi.

Roland nhẹ nhàng vỗ lưng nàng nói.

- Không cần phải nhẫn nhịn nữa, yên tâm mà khóc đi, nơi này không ai nghe được...

- Hức.. Hức...

Tilly đầu tiên là phát ra một trận nức nở đè nén, sau đó càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng phát ra tiếng khóc mà hắn chưa bao giờ nghe qua -- cho dù là khi còn bé bị Tứ Vương tử ác ý bắt nạt, đối phương cũng chưa từng bi thương như vậy. Thật giống như người mất đi vật quý báu bình thường, trong tiếng khóc tràn ngập bi thương.

Có sự an ủi bằng lời nói hay không không còn quan trọng nữa.

Điều hắn có thể làm là ở bên cạnh nàng phát tiết đến cuối cùng.

...

Cùng lúc đó, doanh trại tiền tuyến.

Lều trại bị xốc lên, Shavi bưng một chén thuốc đã sắc xong đi vào.

- Lại phải uống thứ này sao?

Andrea mơ hồ nói. Hai chân nàng được băng gạc bọc kín, trên má cũng dán đầy thuốc mỡ -- tuy rằng không có quá nhiều hiệu quả trị liệu, nhưng xúc cảm lạnh lẽo ít nhất có thể triệt tiêu một chút đau đớn cho nàng.

- Không có đường ta không thể uống được.

- Vậy... Ta đi hỏi cứ điểm chính đội y tế?

Shavi do dự nói.

- Đội y tế làm gì có đường, cũng không phải ở thành Neverwinter. Bỏ đi, đỡ ta dậy đi.

Andrea ngồi dậy và nhận lấy chén thuốc rồi uống thuốc giảm đau cay xè mũi trong một ngụm.

- Khụ khụ, Nanawa còn đang bận sao, ta phải đợi bao lâu mới có thể xếp hàng tới trị liệu của nàng?

- Ta đi hỏi rồi, cũng còn phải ba bốn ngày nữa, nàng nói những phù thủy thần phạt kia bị thương nặng hơn ngươi nhiều lắm, còn nói...

- Còn nói cái gì?

Shavi nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Còn nói vết thương ở chân của ngươi chỉ là nhìn qua thì đáng sợ, nhưng cũng không trí mạng, thành thật uống thuốc là được rồi.

Andrea trợn trắng mắt.

- Ta cũng không phải quái vật cơ bắp kia, loại vết thương này làm sao có thể tự nhiên tiến triển tốt.

Vành mắt Shavi không khỏi đỏ lên.

- Được rồi.

Andrea ho khan hai tiếng,

- Coi như ta chưa từng nói.

- Không...

Shavi lắc đầu.

- Ta chỉ là cảm thấy, vẻ mặt vừa rồi của ngươi có chút giống Ashes, cho nên mới nhịn không được...

- Ta giống nàng? đùa cái gì vậy --

Nàng vừa nhíu mày, lại mạnh mẽ đè xuống. Có vẻ như nói như vậy là hơi thô tục, ừm... Phong cách quý tộc, phong cách quý tộc.

- Cái đó... Ta chỉ là hơi mệt rồi, ngươi cũng quay lại nghỉ ngơi đi. Hãy nhớ lần sau nói chuyện với Lightning hoặc Macy trước, nhờ hai nàng mang về một ít mật ong trong lúc tuần tra, ít nhất có thể làm cho ta uống thuốc dễ dàng hơn.

- Ừm, ta biết rồi.

- Cảm ơn.

Sau khi Shavi rời đi, Andrea phát hiện tâm trạng của mình không có cách nào bình tĩnh lại.

Chỉ biết một người cậy mạnh, còn muốn vào lúc cuối cùng trở thành siêu phàm gì đó, ngươi cho rằng mình là nữ vương Starfall sao?

Hiện tại thì hay rồi, giết chết đại quân ma quỷ, quả thực trở thành anh hùng cứu vớt mọi người. Nếu chỉ là như vậy thì thôi --

Nàng nằm xuống một lần nữa, dùng tay đè mặt lại.

...Khốn nạn, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới.

Biến thành dáng vẻ hiện tại, bảo ta làm sao có thể lại vượt qua ngươi.

Bình Luận (0)
Comment