- Thế giới sau giải phóng sẽ trở nên như thế nào?
Roland thăm dò hỏi:
- Các ngươi có thể giành được lợi ích gì? Thoát khỏi cõi tâm trí, biến thành sự tồn tại giống như thực thể sao?
- Nói thật thì, ta cũng không biết nữa.
Lam cười:
- Nhưng cho dù như thế nào thì cũng tốt hơn vĩnh viễn bị giam cầm ở nơi này. Ít nhất thì tương lai còn ngập tràn vô số khả năng.
Roland chăm chú nhìn nàng hồi lâu, sắc mặt đối phương vô cùng tự nhiên, giống như chỉ đưa ra một lựa chọn cực kỳ bình thường.
Xem ra muốn thông qua nói chuyện tìm kiếm sơ hở của Lam là hoàn toàn không có hi vọng, hắn thầm nghĩ, trừ phi mình có thể dẫn Nightingale vào thế giới trong mơ. Sau đó cũng thăm dò được rất ít, tất cả những gì dính dáng đến Thần Minh thì nàng đều im lặng, nàng cũng không cách nào trợ giúp cho trận chiến Thần Ý.
Thậm chí bị quy tắc của thế giới trong mơ hạn chế, nàng ở trong này chỉ có thể dùng thân phận của một võ đạo gia làm việc, âm thầm truyền ra tin tức đã là cực hạn rồi. Dựa theo cách nói của Lam, bên trong cõi tâm trí, khu vực khác nhau sẽ có quy tắc khác nhau, điểm này thì dù là Thần Minh cũng khó mà sửa đổi. Nàng chính là mượn nhờ điểm này nên mới có có thể rút ra được chút thời gian, lén lút tìm kiếm người cứu vớt có thể ngăn chặn trận chiến Thần Ý.
Nhưng trước khi hoàn thành tất cả những chuyện này, nàng cũng không được coi là giành được tự do thật sự - những gông xiềng trói buộc nàng kia vẫn còn tồn tại, bất cứ lúc nào cũng có thể biến những cố gắng của nàng thành hư vô.
Khi đưa Lam đến cửa tiệm, Roland hỏi một vấn đề cuối cùng.
- Đúng rồi, lúc đầu ngươi nói là không ngờ ta lại tự mở quán cafe, chẳng lẽ trong thành phố này thật sự có quán cafe tên là Tường Vi sao?
- Có.
Lam khẽ mỉm cười:
- Ngay trong thành Prism.
- Nhưng rõ ràng ta đã hỏi Garcia…
- Quán cafe nằm ở trung tâm thành phố, chỉ có Hiệp hội Võ Đạo gia mới có thể đi vào trong đó. Lúc ấy ta đã biết rằng hiệp hội có ý định trao giấy phép săn giết cho ngươi, sau khi lấy được nó là có thể tự do qua lại khu vực trung bộ. Nhưng ta không ngờ đến chính là, ngươi lại không hề có hứng thú với hiệp hội, lấy được giấy phép lâu như vậy rồi mà cũng chưa từng đến thành Prism.
Lam dừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Tiện thể nhắc đến, kho thu nhận trung tâm cất giữ hạch tâm kẻ đọa ma ở ngay tầng dưới cùng của thành phố. Bình thường chỉ có nhân vật từ Guard trở lên mới có thể đi vào trong đó.
Hóa ra là như vậy… cuối cùng Roland cũng biết vì sao mình cứ luôn tìm không tìm được địa điểm giao hẹn rồi, quán cafe Tường Vi là một công trình phúc lợi dành riêng cho nhân viên nội bộ sử dụng, còn nhất định phải là nhân vật cấp cao mới được.
- Vậy lần tiếp theo gặp mặt – ta nói là nếu như tất yếu phải vậy, chọn quán cafe nào? Dù sao bây giờ có hai Tường Vi rồi.
- Vẫn là chỗ cũ tốt hơn.
Nàng nhìn đống nhà, dịu dàng nói:
- Garcia ở trong nhà này nhỉ? Thi thoảng đến thăm cũng không tệ. Ta à… nói không chừng là rất thích nơi này đó.
Nói không chừng? Mình thích hay không cũng không biết sao? Roland nhíu mày, không nói thêm nữa.
Sau khi tạm biệt, bóng lưng Lam dần dần biến mất trong đường phố.
Roland thì tựa lên cửa tiệm, tiêu hóa tin tức to lớn lấy được trong lần trò chuyện này.
Cho dù là thế giới trong mơ hay là thế giới hiện thực, dường như đều trở nên rõ ràng trước giờ chưa từng có, ma lực, thần ý, cõi tâm trí, Dawning Realm, vực sâu không đáy… những từ này không chỉ là những khái niệm đơn thuần, mà thông qua tin tức lấy được đã hợp thành một thể thống nhất.
Ngay khi hắn im lặng suy nghĩ, đột nhiên cảm nhận được một rung động kỳ lạ lướt qua cơ thể!
Roland chợt ngẩng đầu lên, phát hiện một gợn sóng vặn vẹo, giống như có một bức tường trong suốt vô biên vô tận đang quét ngang qua toàn bộ đường phố, mà sau khi quét qua hắn, cũng nhanh chóng mở rộng về nơi xa.
Đây là có chuyện gì?
Hắn kinh ngạc ngó nhìn những người khác trong khu nhà, mà hình như những bác trai bác gái kia hoàn toàn không phát hiện ra khác thường vừa rồi, vẫn vừa cười nói vừa làm việc của mình.
Nếu như không phải từng trải qua chuyện tương tự, hắn còn cho là mình sinh ra ảo giác rồi.
Không sai được, Roland siết chặt nắm đấm, đây là biến hóa mà chỉ hắn mới có thể cảm nhận được – hơn nữa dao động của nó giống như cảm ứng đất trời được sinh ra khi hắn thu về hạch tâm ma lực sinh vật. Mặc dù cái trước khiến toàn thân hắn thoải mái, giống như có một dòng nước ẩm chảy quanh cơ thể, cái sau lại khiến hắn mơ hồ cảm thấy bất an.
Chẳng lẽ có thứ gì tạo thành chấn động ở thế giới trong mơ, nên mới xuất hiện hiện tượng kỳ lạ thế này?
Đáng tiếc Lam đã rời đi, hắn cũng không đến thành Prism nhận điện thoại di động chuyên dụng của hiệp hội, nếu không có lẽ sẽ có thể hỏi được chút gì từ chỗ của nàng.
Roland nén xuống suy nghĩ hỗn tạp trong đầu, khóa cửa quán cafe, trở lại trong nhà chung cư hình ống.
Hắn vốn định cắt đứt kết nối với thế giới trong mơ lần này, trở lại thế giới hiện thực, nào ngờ vừa đẩy cửa 0825 ra, lại nhìn thấy giày thể thao của Angela vẫn ở trước bậc cửa.
Hắn không khỏi sững sờ, nói chuyện với Lam ít nhất cũng hơn một tiếng, sớm đã qua thời gian lên lớp, vì sao Angela vẫn chưa ra ngoài?
Nhìn về phía phòng khách, Roland kinh ngạc nhìn thấy cô bé đang nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất, bên cạnh còn có hai cốc nước đã vỡ.
- Không thể nào…
Hắn bước nhanh đến trước mặt đối phương, ngồi xổm người xuống nắm chặt lấy cổ tay đối phương.
Mạch vẫn còn đập.
Lại nhìn về phía khuôn mặt của đối phương – chỉ thấy Angela nhắm nghiền hai mắt, lông mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt đỏ bừng, giống như đang phải chịu đau đớn gì.
Roland thử sờ lên trán của nàng, lòng bàn tay truyền đến hơi nóng hầm hập.
Đây là… đang lên cơn sốt?
Từ tư thế ngã sấp xuống của nàng thấy được, có lẽ là khi đang dọn dẹp bàn trà thì đột nhiên mất thăng bằng.
Quái lạ, rõ ràng buổi sáng nàng vẫn rất khỏe mà.
Nhưng tinh thần đang căng thẳng của Roland cũng thả lỏng không ít, dù sao ngã bệnh cũng tốt hơn gặp phải tập kích của kẻ đọa ma. Khoảnh khắc nhìn thấy cô bé ngã xuống, hắn suýt nữa thì tưởng là Thần Minh phái thuộc hạ đến báo thù.
Roland không chút do dự ôm đối phương lên, vội vã chạy xuống dưới tòa cao ốc, lập tức chui vào trong xe van.
Có lẽ là xóc nảy khiến Angela thoáng khôi phục chút ý thức, nàng mở mắt ra, khẽ thì thầm:
- Ta làm vỡ chiếc cốc… trên bàn…
- Ta thấy rồi.
- Xin… lỗi, ta sẽ bồi thường cho… ngươi, đừng đuổi ta… về quê.
Nhóc con này… sốt đến hồ đồ rồi sao?
Roland đặt nàng lên chỗ ngồi kế bên tài xế, lại thắt dây an toàn giúp nàng:
- Im lặng, đừng nói gì cả.
Ngay khi quay người ra chuẩn bị khởi động xe, Angela chợt vươn tay bắt lấy tay áo của hắn:
- Chú… đừng đi.
Đối với cô bé trước giờ luôn nhướng mày trừng mắt với mình thì đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ này của cô bé. Nhìn vẻ mặt gần như van nài của đối phương, Roland không nhịn được nghĩ đến những lời nàng viết trong nhật ký kia, có lẽ là sốt cao khiến ý thức nàng mơ hồ, cho nên mới lộ ra mặt yếu ớt nhất của bản thân, cũng không biết trước đây gia đình của nàng đối xử với nàng như thế nào - nghĩ đến đây, hắn không khỏi thở dài:
- Yên tâm, ngươi còn chưa nộp hết tiền thuê nhà, ta sẽ không cho ngươi đi.
Nghe được câu này, Angela chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng bàn tay kia vẫn không buông ra.
Sau khi đưa đến bệnh viện lại lăn qua lăn lại một hồi, đăng ký, khám bệnh, nằm viện, truyền nước… làm xong tất cả thì đã là buổi chiều, mặc dù vẫn chưa kiểm tra ra được nguyên nhân bệnh tình, nhưng trạng thái của cô bé đã ổn định lại rồi.
Mãi đến chạng vạng tối, bác sĩ điều trị tìm hắn.
- Ngươi thật sự là võ đạo gia?
- Đúng vậy, sao thế?
Roland hỏi.
- Lần sau xin đừng trêu đùa bọn ta nữa.
Đối phương tức giận nói:
- Cô gái kia căn bản không phải ngã bệnh, mà chính là đã thức tỉnh sức mạnh tự nhiên – mặc dù tình trạng như vậy cũng không nhiều, nhưng trong khoảng trăm người sẽ luôn có một hai người không thích hợp, chẳng lẽ Hiệp hội Võ Đạo gia chưa từng nói những điều này cho các ngươi sao?
- Cái gì?
- Thức tỉnh đó. Thật sự, nếu như không phải đúng lúc trong bệnh viện có võ đạo gia chú ý đến tình huống này, ta còn tưởng là chứng bệnh hiếm gặp nào.
Trong giọng nói của bác sĩ tràn đầy không kiên nhẫn:
- Ngươi có thể làm thủ tục xuất viện, mang nàng về nhà rồi.
…
Lăn qua lăn hại hơn nửa ngày, Roland ôm Angela vẫn đang ngủ say về đến nhà chung cư hình ống.
Nhìn cô bé co người trong ngực mình, hắn thở dài một hơi... thức tỉnh sao? Không ngờ người đã từng là người thuần khiết như nàng, cho dù đến thế giới này thì vẫn không trốn thoát được ưu ái của ma lực, điều này chỉ có thể nói là vận mệnh đã định vậy rồi. Nhưng dù sao thì trong thế giới trong mơ vẫn có hắn chăm sóc, chắc hẳn nàng sẽ không dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước.
Lúc này màn đêm đã bao phủ cả bầu trời, trong hành lang dài dằng dặc chỉ còn một hàng đèn treo cũ kỹ phát ra ánh sáng lờ mờ cùng với côn trùng có cánh thi thoảng lao về phía ánh đèn. Khi hắn đến gần 0825, lại bất ngờ nhìn thấy một bóng hình quen thuộc khác - Garcia. Đối phương đang ngồi trong hành lang, dựa lên trên cửa phòng hắn.
Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Một chuyện lại một chuyện tìm đến, nói với Nightingale rằng chỉ ngủ một lát, đoán chừng bây giờ ở bên kia đã sắp đến giờ ăn cơm tối rồi.
Roland ngồi xuống trước mặt nàng:
- Ơ! Sao lại có tâm trạng đợi ta ở chỗ này? Chẳng lẽ mất chìa khóa rồi, muốn qua đêm ở nhà ta?
Garcia không lập tức cười khẩy như mọi lần, điều này khiến hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Mà khi đối phương ngẩng đầu lên, Roland bỗng nhiên ngớ người, không nói lên lời.
Chỉ thấy trên mặt nàng đã rơi đầy nước mắt.
- Thành Prism… bị nhóm lớn kẻ đọa ma công kích… nghe người trốn ra nói… sư phụ của ta… sự phụ vì bảo vệ mọi người rút lui, đã bị kẻ đọa ma giết chết…