Đây là... Tình huống gì đây?
Roland thử phát ra tiếng hoặc hơi cử động thân, nhưng lại phát hiện xung quanh không có chút phản hồi nào. Hình ảnh chập chờn sáng tối liên tục xuất hiện trước mắt nàng, nhìn qua lại giống như một đoạn phim.
Vô số đốm đen đi qua lại bên cạnh hố trời, giống như kiến làm tổ, dần dần, một đài cao mọc lên. Chẳng qua so với hố trời khổng lồ, đài cao lớn như vậy cũng chỉ tương đương với một cái bao đất hơi nhô lên trên mặt đất mà thôi.
Nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, lối kiến trúc dùng vật liệu đá quê mùa này mình đã từng gặp qua.
-- Ở trên bức họa trên tường của thần miếu nguyền rủa.
Theo ý niệm của hắn, bức tranh phủ đầy bông tuyết cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều cùng với âm thanh “xèo xèo” vang lên. Những đốm đen trở thành những sinh vật biết cử động, sự xuất hiện của chúng phù hợp với “đối tượng” trong bức tranh tường, tộc Radiate.
Rất nhanh, cảnh tượng trước mắt tựa như đè lên bức họa ở trên tường.
Hơn mười đối tượng giơ di vật thần thánh lên đài cao, vây xung quanh thành một vòng tròn, cơ thể nhô lên lại sụp xuống, giống như đang thực hiện một nghi lễ nào đó.
Bên dưới đài cao, hàng chục ngàn người que đã được áp giải xung quanh hố trời, và sau đó được đẩy vào một hố vô hình trong một điệu nhảy điên cuồng của Radiate.
Trong bầu không khí cuồng nhiệt này, một khối di tích cuối cùng được kết hợp lại với nhau, các tinh thể trong suốt trở thành một kim tự tháp hoàn chỉnh và mịn màng. Nó tỏa sáng rực rỡ, trôi dạt về phía hố trời, sau đó rơi thẳng xuống và nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, cái này có lẽ chính là “nơi không đáy” mà Lam đã nhắc tới.
Nhưng tất cả chẳng qua chỉ mới bắt đầu.
Cảnh tượng kế tiếp khiến cho Roland mở to hai mắt đầy ngạc nhiên.
Chỉ thấy trong hố trời có một cột sáng màu cam, thẳng lên trời, cảnh tượng này giống như linh ảnh của mụ phù thủy cổ đại khi bà ta mở ra thế giới trong mơ, nhưng nó tráng lệ hơn nhiều. Mà trên bầu trời vị trí vừa vặn đối diện “Hồng Nguyệt” cũng chính là nơi xói mòn. Trong chốc lát, trời và đất dường như được kết nối với nhau, cái gọi là cõi không đáy và miệng xói mòn chỉ là hai đầu của chùm ánh sáng.
Các tộc Radiate đổ xô đến hố trời, giống như thiêu thân lao vào lửa.
Nhưng thay vì rơi xuống vực thẳm, họ trôi dạt nhẹ nhàng, giống như được nâng lên, hướng tới cuối chân trời.
Trong chốc lát, trong cột sáng xuất hiện vô số chấm đen.
Đây chính là… văn minh thăng cấp sao…
Nhìn vào những đốm đen ẩn trong những cột ánh sáng mềm mại ẩn hiện sau những đám mây, Roland không khỏi suy nghĩ, thoát khỏi sự ràng buộc của trái đất, bước vào thế giới mới. Một cảnh tượng tráng lệ như vậy, hắn sợ rằng bất cứ ai nhìn thấy nó đều sẽ có một tâm trí hỗn loạn.
Nhưng trong cảnh tượng như vậy, hắn nghe thấy một tiếng than vãn mạnh mẽ - âm thanh dường như vang vọng trực tiếp trong tâm trí, rõ ràng đến mức không thể là ảo ảnh.
Sau tiếng thở dài, tốc độ dòng chảy của thời gian rõ ràng nhanh hơn nhiều, tiếng ồn như tuyết cũng dày đặc hơn.
Sự thay đổi của hình ảnh làm cho trái đất giống như một cánh đồng tang thương.
Những thị trấn rải rác xuất hiện bên cạnh sân trong. Có lẽ không phải tất cả các Tộc Radiate đều chọn tham gia vào cột ánh sáng, nhưng một số ít trong số họ ở lại. Đó có phải xuất phát từ sự vương vấn đối với thế giới này, hay sợ hãi bầu trời và những điều vô định? Roland không thể hiểu hết. Hắn chỉ thấy rằng thỉnh thoảng vẫn có những chấm đen đi vào con đường nối trời và đất, giống như những nhà thám hiểm đã đuổi theo hành động của các nhà hiền triết và dấn thân vào con đường vô định trong câu chuyện huyền thoại, nhưng so với cảnh đám đông tụ tập buổi đầu, đã có vẻ cô đơn lẻ bóng đi nhiều.
Mà cột ánh sáng ánh sáng cũng càng ngày càng trở nên mờ đi.
Trong khoảnh khắc, nó lóe lên hai cái, rồi hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Những bông tuyết dày đặc đã che khuất mọi ngóc ngách trong tầm mắt, giống như một dấu hiệu cho thấy câu chuyện đã gần kết thúc - Theo tình hình này, thế giới sẽ trở lại hòa bình, truyền thuyết về con đường lên trời sẽ vẫn còn trong truyền thuyết của Tộc Radiate, sau này sẽ được truyền về cho các đời sau. Có thể sẽ có những kẻ đến sau không muốn tiến càng ngày càng sâu, cố gắng tìm đường để thăng tiến và lấy lại vinh quang từ các vị thần, nhưng điều đó sẽ là chuyện của rất lâu sau này.
Ngay khi Roland nghĩ rằng bức tranh sẽ kết thúc như thế này, một “bức tường cao” bất ngờ xuất hiện ở cuối chân trời.
Hắn mới đầu còn cảm thấy đây chẳng qua chỉ là ảo giác, dù sao hoa tuyết mảnh dày đặc đã tạo nên sự trở ngại lớn đến tầm nhìn của hắn, nhưng khi “bức tường” từng chút ép tới gần, hắn rốt cuộc thấy rõ cái kia rốt cuộc là thứ gì.
Những con sóng này còn lớn hơn những ngọn núi tuyệt cảnh đang áp đảo trái đất với xu hướng không thể ngăn cản, nhấn chìm các thị trấn giống như đánh đổ những mảnh ghép gạch trong nháy mắt. Chiều cao của đầu sóng thậm chí còn ngang bằng với những đám mây, dưới ánh mặt trời còn chiếu xuống tia khúc xạ tạo thành một đường chân trời mới.
Roland có thể tưởng tượng ra sự tuyệt vọng trong trái tim của những người trong tộc Radiate đã phải chứng kiến tất cả những điều này.
Nhưng đó hoàn toàn vẫn chưa phải là sự kết thúc cho thảm họa này.
Ngay khi trận sóng thần vừa đi qua, vùng đất xa xôi nổi lên thành núi lửa, vụ phun trào dữ dội làm che khuất mặt trời, tro bụi bốc lên bầu trời, tạo thành hiện tượng phóng điện đặc biệt. Mưa xối xả rồi thêm cả mùa đông lạnh giá chạy nối tiếp nhau, như thể chuyển động của lớp vỏ đột nhiên bước vào giai đoạn sâu nhất. Vào thời kỳ hoạt động, trước khi diễn ra cảnh tận thế này, thế giới như nó vốn có từ lâu đã không còn tồn tại.
“Rít…rít…”
Hình ảnh dần dần vặn vẹo, tiếng ồn bây giờ lấp đầy gần như tất cả mọi thứ mà hắn có thể nhìn thấy.
Tại chỗ có cảnh tượng biến mất trước, hắn nhìn thấy một màn cuối cùng là băng xuyên tan ra, một nhánh ngoan cường thực vật theo trong bùn đất nhô đầu ra, mở ra mầm mới.
- Bệ hạ…
- Bệ hạ…ngài có ổn không?
Roland cảm thấy cả người bị lắc nhẹ, trong giọng nói bên tai tràn đầy lo âu.
Hắn mở choàng mắt, không chỗ nào không có mặt hoa tuyết mảnh đã mai danh ẩn tích, trong mắt vạn vật lại khôi phục được rõ ràng bộ dáng, vẫn như cũ là bến tàu nằm ở vùng nội thủy.
- Kết thúc… rồi?
Roland nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Phyllis lại cho là hắn đang hỏi nàng,
- Đúng thế, toàn bộ địch nhân đều giải quyết, không ai trốn đi được. Những ma lực hạch tâm cũng đều tiêu tán theo, quá trình kéo dài chừng mấy phút. Chỉ có ngài bất động đứng nguyên tại chỗ, giống như… ngủ thiếp đi. Bệ hạ, ngài thật sự không có chuyện gì sao?
Roland không biết liệu hắn có ổn hay không. Những gì hắn đã trải qua trước đây không phải là ảo ảnh. Bây giờ hắn có thể tạo lại tất cả những cảnh anh ấy đã thấy sau khi suy nghĩ về nó một chút, giống như trong đầu đột nhiên có thêm một bộ nhớ không rõ lai lịch. Nếu chỉ như thế này, hắn thậm chí có thể cảm thấy sự kiệt quệ và kiệt sức trong thời gian qua, như thể hắn đã hoàn thành hành trình hàng nghìn năm chỉ trong vài phút.
Tiếng thở dài đó cũng trở thành một biểu hiện của sự đồng cảm trong lòng hắn.
Trong đầu Roland bỗng nhiên nhớ đến lời Lam từng nói qua.
- So với việc ta nói cho ngươi biết, chính ngươi tự mình tìm hiểu mới có được câu trả lời chân thật.
Đây chính là... tàn cuộc của Trận Chiến Thần Ý sao?
- Ta không sao.
Hắn hít một hơi thật sâu.
- Chẳng qua chỉ là thấy được chút ít cảnh tượng kỳ quái.
- Cảnh tượng kỳ quái?
Phyllis chớp mắt, sau đó bỏ ngoài tai những lời vừa rồi.
- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này thưa bệ hạ, mới vừa rồi ánh sáng gần như chiếu sáng nửa bầu trời, hẳn là có không ít người đều chú ý tới khu vực này. Nếu như không mau rời khỏi, rất có thể sẽ bị hiệp hội chú ý tới.
- Ta hiểu rồi, chúng ta hãy quay trở lại nhóm mà chúng ta đã được phân tới đi.
Hắn gật đầu.
Không biết đó có phải là ký ức của sứ thần hay thứ gì khác, Roland không thể nói trong lúc này, nhưng anh tin rằng một ngày nào đó những câu hỏi chưa biết này sẽ được giải đáp.
Đồng thời ngày đó cũng sẽ không quá xa vời.