Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1252

Chương 1252
Chương 1252

Cái gọi là công xưởng của Garde nằm trong một công trường ở ngoại ô nam thành.

Nếu như đã theo giám đốc bộ phận đi ra ngoài thì tất nhiên Roland không cần phải tiếp tục bôn ba lái chiếc minivan chỉ biết kêu không biết chạy kia của hắn nữa, mà là mượn cớ trải nghiệm cảm giác ngồi ghế ông chủ xa hoa một phen.

Không thể không nói, nằm trên chiếc ghế rộng rãi còn mềm mại hơn sô pha, uống champagne ướp lạnh được lấy ra từ tủ lạnh ở hàng ghế sau, mùi vị này đúng là thật dễ gây nghiện.

Dĩ nhiên, nếu như đổi champagne thành cocacola thì sẽ hoàn mỹ hơn.

Khi chiếc xe chạy đến đường lớn bằng phẳng, lái vào con đường tạm thời gồ ghề, tiếng động cơ nổ máy trở nên liên hồi không dứt, đi tới đâu cũng thấy bóng dáng của xe tải và máy đào.

Trên từng tấm vách ngăn, có thể nhìn thấy biểu ngữ “công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng công trình Clover” được treo ngay đó, ở phía xa hơn một chút chính là rừng cây rậm rạp cao vút.

Đại khái là nhìn ra được sự tò mò của Roland nên Garde chủ động giải thích,

- Tập đoàn dự định xây một thành phố xe hơi năng lượng mới hiện đại hóa ở nơi này, trước mắt do phòng xây dựng phụ trách xây dựng, đợi đến khi hoàn thành hết mọi công trình rồi sẽ chuyển giao cho phòng sản xuất. Hạng mục này đã chờ phê duyệt lâu lắm rồi, mãi cho đến mấy tháng trước mới dàn xếp xong.

Khó trách gần đây Garcia cũng không có nhắc nhiều đến chuyện kháng nghị cưỡng chế tháo dỡ nữa, hóa ra là do tập đoàn Clover đã tạm thời chuyển dời mục tiêu.

- Thế công xưởng kia đâu rồi?”

- Sẽ bị dỡ bỏ.

Garde trả lời,

- Trước đây nó là một nhà máy nông nghiệp, trải qua vài lần cải cách nhưng cuối cùng vẫn không thể theo kịp nhu cầu của thời đại. Suy xét đến yêu cầu của ngươi khá là đặc biệt, ta có thể để dành một công xưởng cho ngươi sử dụng… Mặc dù nó cũng không nằm trong phạm vi quản lý của ta, nhưng ta đã đánh tiếng với phía bên đó rồi, tạm thời để đó cũng không có gì đáng lo ngại.

- Nhân công vẫn đầy đủ chứ?

So với sân bãi thì Roland quan tâm đến nhân tài chuyên nghiệp hơn.

- Đi gần hết rồi.

Garde nhún vai, nói,

- Chỉ còn lại một thợ cả già sắp về hưu và mười mấy công nhân, họ cũng xem như là người trong gia tộc, đợi đến khi thành phố xe hơi được xây dựng hoàn tất rồi, chắc là mấy người công nhân kia cũng sẽ chuyển đến cương vị mới.

Ặc, nghe có vẻ hơi bủn xỉn… Roland không nhịn được oán thầm, nhưng có còn hơn không, mặc dù có chênh lệch nhất định với loại cục thiết kế truyền kỳ tập hợp những người có quyền thế và nhiều chuyên gia mà hắn mong chờ kia, nhưng chung quy vẫn xem như là bước đi đầu tiên rồi.

Mà sau khi đến nơi cần đến, hắn lại điều chỉnh sự kỳ vọng của mình xuống thêm một khúc… Thứ đập vào mắt hắn là một công xưởng có vẻ tan hoang, diện tích khoảng chừng năm trăm mấy mét vuông, trên bức tường được ghép từ những tấm thép đã lộ ra vết gỉ sét loang lổ. Bước vào trong công xưởng, bụi bậm trong góc gần như có thể hằn ra dấu chân, máy móc đặt rải rác cũng không khá hơn chút nào, rõ ràng đã lâu lắm rồi không có ai quét dọn.

Hắn đi theo Garde lên cầu thang đầu tiên của công xưởng, khi họ đến gần phòng quản lý, Roland nhạy bén nghe được tiếng nói chuyện truyền ra từ trong phòng.

- Haiz, không biết khi nào công ty mới tháo dỡ đến nơi này… mỗi ngày ngồi có một chỗ, mông của ta sắp mốc meo luôn rồi.

- Nhàn rỗi cũng không có gì không tốt, dù sao điều đến công ty mới cũng sẽ không được tăng lương, nói không chừng còn phải tăng ca mỗi ngày nữa kìa, ta thà ngồi yên bất động đấy.

- Nói cái gì đấy.

Một giọng nói hơi đứng tuổi xen vào,

- Người trẻ tuổi nên tràn đầy sức sống mới đúng chứ.

- Sức sống đâu có ăn được… Nếu bây giờ ta có thể về hưu lãnh lương, đảm bảo đáp ứng ngay không chút chần chừ.

- Phải rồi, sư phụ Jayden, lần này dù sao ngươi cũng nên về hưu rồi chứ, nghe nói ông chủ đã khuyên ngươi mấy hồi rồi. Thật ra cho dù bây giờ ngươi không đến quẹt thẻ báo cáo, phỏng chừng cấp trên cũng sẽ không nói gì.

- Ta không nỡ rời khỏi nơi này… Ở đây cũng gần ba mươi năm rồi, tranh thủ bây giờ vẫn chưa dỡ bỏ, nhìn được thêm bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi.

- Hay là ta chụp giúp ngươi vài tấm ảnh nhé?

- Nhóc ranh, ảnh chụp sao mà bằng vật thật chứ!

- Khoan đã, hình như có người đến…

Bên trong phòng lập tức vang lên một tràng âm thanh sột soạt.

Đến khi thư ký của Garde tiến lên đẩy cửa phòng ra, mọi người bên trong đều đã trở về chỗ của mình, có người đang sắp xếp tài liệu trên bàn, có người đang gõ gõ trước máy tính giống như trước đó cũng đang bận rộn như vậy.

- Giám… Giám đốc Garde, sao ngươi lại đến đây?

Vừa nhìn thấy Garde xuất hiện, tất cả mọi người đều sửng sốt, hiển nhiên “ông chủ” trong miệng của họ cũng không phải là thành viên ban giám đốc này, cảm giác thế này giống như một vị quan lớn trong chính phủ bỗng dưng ghé thăm một thôn làng không có tiếng tăm gì cả.

- Dẫn bạn đến tham quan một chút.

Garde nhìn cái người lớn tuổi nhất trong đám,

- Ngươi chính là sư phụ Jayden, đúng chứ? Nghe nói ngươi đã làm ở đây được mấy chục năm rồi nhỉ?

Roland cũng hướng ánh mắt về phía đối phương. Dáng vẻ của hắn trông đã gần sáu mươi tuổi, tóc trên đỉnh đầu chỉ còn một vòng thưa thớt xung quanh, trên sống mũi là một cặp kính lão rất lớn, thân hình hắn gầy gò, trong tay đang cầm một cái ly giữ nhiệt đã ngả màu, ngoại trừ ánh mắt rất có tinh thần thì mấy chỗ khác không khác gì những ông lão hay tới lui trong khu dân cư.

E rằng thứ mà sư phụ Jayden này có thể lấy làm tự hào cũng chỉ có tuổi nghề lâu năm này mà thôi.

- Vâng, ngươi nói không sai.

Đối phương vừa xoa xoa ly vừa trả lời với giọng điệu có chút ý tứ lấy lòng,

- Từ năm vào xưởng cho đến năm nay vừa đúng hai mươi chín năm.

Được rồi, khí chất này cũng khác xa những cao thủ dân gian đầy bản lĩnh mà không xem ai ra gì kia… Sự kỳ vọng trong lòng Roland đã hạ xuống mức thấp nhất, xem ra có lẽ mình cần phải lên mạng tuyển người rồi.

- Thật là vất vả cho ngươi rồi.

Garde cười.

- Vừa hay, người bạn trẻ tuổi này của ta có hứng thú với công xưởng, ngươi dẫn hắn đi dạo một vòng, giới thiệu tình hình của công xưởng cho hắn đi nhé.

- Vâng, được thôi.

Sư phụ Jayden ngạc nhiên liếc nhìn Roland,

- Nhưng mà chẳng phải công xưởng sắp…

- Nếu hắn vừa ý nơi này thì công xưởng có thể được giữ lại.

Câu này vừa được thốt ra, Roland để ý thấy ánh mắt của đối phương nhìn mình lập tức sáng rực lên.

- Xin hỏi ngươi xưng hô thế nào?

- Gọi ta là Roland là được.

- Được thôi, ngài Roland. Xin hãy đi theo ta!

Sư phụ Jayden hào hứng dẫn hắn đi xuống khu công xưởng, vừa định giới thiệu lịch sự lâu đời của công xưởng thì Roland trực tiếp ngắt lời hắn,

- So với những thứ kia thì ta muốn biết trước đây ngươi từng làm qua những công việc gì hơn đấy.

- Hầu như cái gì cũng từng làm qua rồi…

Sư phụ Jayden cười ha hả, nói,

- Từ thợ nguội cho đến chủ quản phân xưởng, sau này cũng từng làm phó xưởng trưởng một thời gian. Lúc bận rộn, một người phải làm việc của ba, bốn người. Ban ngày bố trí dây chuyền sản xuất, buổi tối hướng dẫn đám nhóc sửa chữa cơ khí, mãi cho đến khi mắt không còn tốt nữa mới nhàn rỗi hơn.

Roland không khỏi dừng chân,

- Thiết kế cũng từng làm luôn ư?

- He, đó là đương nhiên rồi. Mặc dù ta không có học đại học đàng hoàng hay đọc sách gì cả nhưng mà trước đây từng làm ca đêm trong công xưởng, ta tự học được không ít thứ. Chỉ là dù sao bút và thước cũng kém hơn máy tính, cộng thêm vài năm trước công ty đã thành lập phòng thiết kế chuyên môn, phỏng chừng mấy cái bản vẽ bằng giấy cũng không còn mấy ai để ý nữa rồi.

- Nếu như ta cần một máy kéo bánh xích, mà cũng không giống quy cách, yêu cầu trên thị trường, ngươi cũng có thể chế tạo được sao?

- Máy kéo sao? Ha, ta quen thuộc với nó hơn cả vợ ta nữa kìa. Không phải là ta nói khoác đâu, ngài Roland, chỉ cần cho ta vài người học việc đến phụ giúp, ta nhắm mắt cũng có thể gọt nó ra được.

Hắn kinh ngạc hỏi,

- Nếu đã như vậy thì tại sao tập đoàn Clover không mời ngươi vào phòng thiết kế nhỉ?

- Haiz, bây giờ những thứ họ kinh doanh cũng không thể rời xa máy tính. Nghe nói tất cả dây chuyền sản xuất của công xưởng đều được vận hành tự động, cánh tay robot và người máy xử lý phần lớn công việc, người trong công xưởng đều đi làm bán hàng hoặc hành chính rồi, cho dù có mời ta qua đó thì ta cũng không làm được cái gì cả.

Giọng điệu của sư phụ Jayden toát ra chút hiu quạnh.

Mà cái nhìn của Roland đối với hắn cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.

Hình tượng bình thường? Nhân viên như vậy mới sẽ không đoạt hết sự nổi trội.

Khí chất thật thà? Chẳng phải một đội ngũ trung thực thì mới dễ dẫn dắt sao?

Không hiểu biết về máy tính thì lại càng là vấn đề không đáng kể, nhân viên vẽ kỹ thuật giá rẻ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tuyển một tá luôn cũng được.

- Tốt lắm, tốt lắm.

Roland không nhịn được mỉm cười, vừa gật đầu lia lịa vừa nói.

- Hả?

Sư phụ Jayden ngẩn người, giống như không hiểu được rốt cuộc tốt ở chỗ nào.

- Công xưởng sẽ không bị dỡ bỏ.

Hắn dứt khoát nói,

- Ta sẽ thay đổi nơi này thành cục thiết kế mới, mà ngươi chính là kỹ sư trưởng đầu tiên nhậm chức của ta.

- Cục… thiết kế?

- Không sai.

Roland vươn tay về phía đối phương,

- Hoan nghênh gia nhập cục thiết kế Greyfort.

Bình Luận (0)
Comment