Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1253

Chương 1253
Chương 1253

- Cái kia… tiên sinh Roland.

Sư phụ Jayden bắt tay xong rồi mới hỏi:

- Không biết cục thiết kế này rốt cuộc dùng để làm gì vậy?

- Hoàn thành tất cả tư tưởng ta cần có.

Roland cười nói:

- Ví dụ như hiện giờ, ta muốn các ngươi chế tạo ra một chiếc máy kéo hoàn toàn mới, nó phải đơn giản và đáng tin cậy, lại phải dễ dàng chế tạo, đồng thời có sẵn tiềm lực sửa đổi nhất định.

- Máy kéo như vậy, đáng ra có không ít trên thị trường mới đúng…

- Yêu cầu của ta đương nhiên không chỉ có một chút như vậy, mới vừa nói chẳng qua chỉ là bộ khung cơ bản nhất thôi.

Hắn lắc đầu:

- Đầu tiên, trừ bỏ động cơ của nó ra, mỗi một linh kiện máy đều phải do chính chúng ta sản xuất ra.

- Như vậy chi phí sẽ rất cao.

Sư phụ Jayden líu lưỡi nói.

- Nó không cần sản xuất số lượng lớn, về giá cả có thể tương đương với sản phẩm thuần thủ công. Ta có vài người bạn sưu tầm, bằng lòng dùng nhiều tiền để tìm mua chúng nó.

- Thì ra là thế…

- Mặt khác, trong công nghệ sản xuất không thể có sự tham dự của cỗ máy tự động hóa, ừm…

Roland nhìn quanh bốn phía:

- Những công cụ hiện giờ đang bày ra trong nhà xưởng cũng rất thích hợp này. Ta cần quy cách và quy trình chế tạo từng linh kiện máy, nói cách khác, cục thiết kế không chỉ phải tạo ra nó, còn phải vẽ ra tất cả cách bố trí dây chuyền sản xuất nữa.

Thấy đối phương lộ vẻ khó xử, hắn lại bổ sung thêm một câu:

- Đương nhiên, ta sẽ thuê thêm một vài sinh viên mới ra trường để hỗ trợ công việc của ngươi, ngươi chỉ cần sắp xếp công việc cho bọn họ làm là được.

- Vậy thì tốt… Nếu như chỉ dựa vào giấy bút, chỉ sợ sẽ phải tiêu tốn hơn nửa năm mới có thể làm ra được.

- Một điểm cuối cùng, cũng quan trọng nhất.

Roland nói tiếp:

- Chế tạo nó nhất định phải có được sức tưởng tượng nhất định mới được.

Sư phụ Jayden sửng sốt:

- Ngươi nói cái gì?

- Ta lấy một ví dụ đi, ví dụ như chiếc máy kéo này, nó sử dụng động lực hơi nước, bởi vậy về lý luận nó cần có một cái nồi hơi cực lớn cùng với khoang chứa nguyên liệu và nước. Nhưng trên thực tế nó lại không hề có mấy linh kiện này, ngươi có thể tưởng tượng đổi nguồn động lực của nó thành một động cơ dùng động lực hạt nhân, giống như ở trong phim đó.

“…” Vẻ mặt đối phương dường như hơi đờ ra.

- Bởi vậy khi chế tạo xe này, phải giảm ảnh hưởng “Linh kiện máy cần trên lý luận nhưng trên thực tế lại không tồn tại” đến thấp nhất, như vậy khi thử xe thì mới có được số liệu phù hợp nhất. Ngươi có hiểu lời ta vừa nói không?

- Ờm…

Sư phụ Jayden vắt óc suy nghĩ mất một lúc mới cẩn thận trả lời:

- Ý của ngươi là, ta nên giả tưởng nó thành một sản phẩm không thuộc về thời đại này để thiết kế?

- Khái quát này đạt điểm tuyệt đối.

Roland nhếch miệng nói:

- Không biết về mặt kỹ thuật có gì khó khăn không?

- Về lý luận thì không, nhưng mà…

Hắn chần chừ một chút:

- Không giấu gì ngươi, cho dù tạo được ra nó, chỉ sợ không hề có bất cứ giá trị thực tiễn gì cả.

- Không có giá trị thực tiễn là được rồi, bạn bè sưu tầm của ta không hề để ý đến mấy điểm đó đâu.

Sư phụ Jayden nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại hỏi thêm một câu:

- Vậy… tiên sinh Roland, không biết tiền lương của thiết kế trưởng là bao nhiêu…

- Cứ tính gấp đôi tiền lương hưu của ngươi là được.

Roland cười nói.

Trở lại trên xe, Garde đặt chén rượu xuống, nhún nhún vai nói với hắn:

- Như thế nào, có hài lòng không vậy?

- Không tệ, không biết chi phí của nhà xưởng được tính như thế nào…

Roland tỏ vẻ khách khí nói.

- Đừng nhắc đến mấy việc nhỏ nhặt này, có khả năng giúp đỡ công việc cho hiệp hội Võ Đạo gia đã là một vinh hạnh đối với tập đoàn Clover rồi.

Garde khoát tay nói:

- Đợi ta trao đổi với bên kia quyết định việc này. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là ông chủ mới của bọn họ.

Giữ lại một gian nhà xưởng định dỡ bỏ đi cũng chẳng phải là chuyện ghê gớm gì, về phần mấy tài sản cố định như đất đai, nhà xưởng các thứ vẫn thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Clover. Còn các khoản cần phải chi của đối phương đơn giản chính là tiền lương của một vài nhân viên cùng với một số máy móc sản xuất vốn đang chờ tháo dỡ. Có thể sử dụng chút chi phí đó mà đổi lại được nhân tình của người bảo vệ thành Prism, không thể nghi ngờ rằng đây là một mối mua bán cực kỳ có lời.

Nếu như Roland định dựa vào lực lượng của bản thân để có được những thứ này, chỉ sợ phải chi tiêu ít nhất hơn một ngàn vạn đi, còn không chắc rằng có thể làm ra được.

Nhưng mà tuy là nói thế, Roland vẫn không hề muốn bỏ qua bất cứ cơ hội chiếm tiện nghi nào.

- Như vậy thật sự được chứ? Ta đã nghĩ rồi, nếu như nhà xưởng định khôi phục lại hoạt động bình thường, ít nhất còn phải tuyển dụng thêm một đám người nữa. Thêm với vì để tăng cao tính tích cực của bọn họ, chế độ thưởng phạt cũng phải liệt kê ra, những chuyện này đều cần không ít kinh phí đấy.

- Ừm…

Garde suy nghĩ một lúc:

- Để sau ta cử một nhân viên kế toán cho ngươi là được, có gì cần thêm vào chi ra, ngươi cứ nói cho nàng một tiếng. Nhưng tiên sinh Roland à, nếu như số lượng quá lớn thì không thể được đâu, ngươi biết tập đoàn Clover…

- Không phải do một mình ngươi định đoạt. Yên tâm đi, ta sẽ không khiến ngươi khó xử đâu.

Chủ động phái nhân viên kế toán đến đã là một thủ đoạn phòng tránh nguy hiểm, ít nhất có thể đề phòng hắn đốt tiền không có mức độ. Roland cười nâng chén rượu lên:

- Chuyện này thật sự phải cảm ơn ngươi.

- Tiện tay mà thôi.

Hai cái chén chạm vào nhau keng một cái.

Ba ngày sau, nhà máy cơ khí nông nghiệp đã chính thức đổi tên thành cục thiết kế Greyfort, tuy rằng vẻ ngoài vẫn cũ nát, nhưng dưới sự hấp dẫn của chức vụ tiền lương, bên trong đã bận rộn mở ra.

Sau khi làm xong việc này, Roland nhất thời cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ nhàng đi rất nhiều, dẫn đến khi đến phòng làm việc vào ngày hôm sau bước chân đều nhẹ nhàng vài phần, vừa nghĩ đến hắn có thể không ngừng mở rộng hạng mục và quy mô của cục thiết kế Greyfort, chỉ còn lại thời gian thiết kế quý giá, nên không nhịn được vui sướng trong lòng.

Hơn nữa cứ như vậy, Anna sẽ không cần làm việc đến nửa đêm mỗi ngày, có thể dốc càng nhiều tinh lực lên trên sáng tạo phát minh mà chính nàng thích, quả thật một công được nhiều việc.

Có lẽ những nhân viên kia sẽ vĩnh viễn không biết được rằng bản vẽ mà bọn họ vẽ ra sẽ trở thành sự thật ở thế giới kia, và sẽ dùng nó để bảo vệ tiếp diễn và vinh quang sau cùng của nhân loại khi tiến hành trận chiến sinh tử với kẻ địch ngoại tộc ở một góc đại lục màu mỡ kia.

- Ngươi đang cười ngây ngô gì vậy, bệ hạ…

Ánh mắt mang theo khinh bỉ của Nightingale cùng thân hình của nàng hiện ra trước mặt hắn:

- Đêm qua đã vui vẻ đến như vậy sao? Có phải ngươi đã làm chuyện gì không nên làm khi ở trong mộng không vậy?

- Làm sao có thể chứ… ta là hạng người như vậy sao?

Nightingale bĩu môi:

- Thật ra cũng rất bình thường mà, ta nghe Phyllis nói, phù thủy cổ đại không hề coi trọng mấy chuyện này đâu, rồi không có gì khác ăn cơm đi ngủ cả.

- … Nàng thật sự đã nói như vậy?

- Không có, lừa ngươi thôi.

Nightingale híp mắt cúi người xuống:

- Chẳng lẽ mới vừa rồi ngươi đang nghĩ đến phương diện này sao?

Hóa ra đây là một cái bẫy câu cá.

- Ta chỉ có thể nói rằng ngươi nghĩ nhiều rồi.

Roland lườm nàng:

- Vì sao ta cao hứng, là vì giải quyết được một vấn đề lớn, chứ không phải cái kiểu như ngươi đoán mò đâu.

- Ừm, độ thành thật 95%, xem như nói thật đi.

Nightingale dang tay nói.

- Hiện giờ đã có thể chính xác đến con số phần trăm rồi hả?

- Ừm, có lẽ vì dùng nhiều đi, luôn cảm thấy cảm giác còn nhanh nhạy hơn quá khứ không ít.

- Thế 5% kia là sao? Phải nói rõ trước, ta không hề nói dối.

- Có lẽ vì trong tiềm thức của ngươi sinh ra rung động cũng không chừng nha.

Nightingale nhếch khóe miệng lên nói.

Hả… Roland nhất thời nghẹn lời, hắn luôn cảm thấy cứ nói tiếp như vậy thì sớm muộn gì đều sẽ bị đối phương đưa vào bẫy, cho nên dứt khoát không nói tiếp nữa.

- Đúng rồi.

Nightingale nhai hết một con cá con khô rồi mở miệng nói:

- Gần đây ngươi không quan sát Hồng Nguyệt nữa sao?

- Đúng vậy đấy…

Lúc này Roland mới ý thức được mình đúng là có một thời gian dài không nhìn lên bầu trời rồi. Vầng trăng tròn màu đỏ tươi kia vẫn treo cao ngoài cửa sổ, bất cứ lúc nào ngẩng đầu lên, nó đều nằm ở vị trí đó, giống như đã dừng lại vậy.

- Đại khái bởi vì biết được nó chỉ là một chỗ trống hư vô thôi.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên.

Là phòng hành chính gọi tới.

- Barov à? Có chuyện gì vậy?

Roland cầm ống nghe lên nói.

- Bệ hạ, tốc độ dân di cư tăng trưởng đến vượt xa mong muốn rồi.

Lão tổng quản tố khổ nói:

- Tiếp tục như vậy, tích cóp trong kho bạc sắp không chống đỡ được bao lâu nữa rồi!

Bình Luận (0)
Comment