Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1301

Chương 1301
Chương 1301

Khi con quái điểu màu xám vừa hót vừa xông đến vách núi, White cứ tưởng mình xong đời rồi cơ.

Trong lòng hắn chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, hắn mà biết sớm hơn thì đã không chạy đến cái nơi xa xôi này để kéo người rồi. Chỉ trách đám thủy thủ chết tiệt kia.

Nếu không phải bọn họ ghen tị với nguồn thu nhập của lái xe, theo đó gia nhập vào đội quân vận chuyển thì sao hắn lại phải mạo hiểm để đi vào bên trong Wolfheart? Còn không phải là vì muốn kiếm thêm vài miếng ngân lang trong lúc chiến tranh ác liệt sao?

Không ngờ lần thứ ba mà đã gặp phải ma quỷ thật rồi. Hơn nữa chỉ có ma quỷ thôi thì không nói làm gì. Dù sao thì chỉ cần hắn chạy được nhanh hơn những kẻ di cư khác thì nói không chừng cũng còn sống được. Thế nhưng quái điểu ở trên trời xuất hiện một cái thì coi như là đã cắt đứt mọi niềm hi vọng của hắn rồi.

Hai cái chân cũng làm sao mà chạy hơn được một đôi cánh chứ, hơn nữa hắn còn chỉ có một cái chân.

Thần Minh ơi, White đưa tay lên ôm đầu, người hắn mềm nhũn ra, quỳ xuống đất. Hãy nể tình con là một tín đồ trung thành, hãy để con được đến đất nước thần thánh do người tạo ra sau khi chết, tốt nhất là có thêm cả đống vàng dùng không bao giờ hết nữa…

Thế nhưng quái điểu lại không xé xác hắn ra mà chỉ phát ra những âm thanh rất quen thuộc thôi.

Hắn từng nghe thấy tiếng kêu tương tự ở vịnh Sentimentation. Khi vũ khí của người Greyfort được mở lên, những tiếng kêu chói tai đó sẽ vang lên liên tục, vang khắp cả chiến trường. Lần trước nó chỉ kêu trong khoảng thời gian chưa đến ba mươi phút, gia tộc Tusk và gia tộc Redstone Gate nhìn thì có vẻ là đội sứ đoàn vệ binh không thể xem thường mà đã bị đánh bay mất rồi.

Lẽ nào… là người Greyfort đến cứu hắn rồi sao?

White ngẩng đầu lên một cách dè dặt, hắn nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này hắn khó mà quên được.

Một cái roi bằng ánh sáng màu bạc được bắn ra từ phần đầu của con quái điểu. Cái roi cứ như là có ý thức riêng vậy, nó đi xuyên qua đám ma quỷ ở đằng sau. Phàm là chỗ nó đến thì tuyết ở chỗ đó như bị sôi lên vậy, m quỷ cũng đổ rạp theo. Cứ như là trong ánh sáng lấp lánh đó có chứa một nguồn sức mạnh vô cùng vậy.

Cảnh tượng đặc biệt này khiến hắn bất ngờ đến mức trợn tròn mắt lên.

Thế nhưng điều khiến White kích động hơn cả là rõ ràng, ma quỷ cũng đã bị những biến cố đột ngột này đánh cho ngơ cả người ra luôn rồi, thậm chí còn có dấu hiệu tan biến sau khi bị đánh.

- Ngài White, đó, đó là gì vậy?

Có người dân tị nạn ở gần đó lên tiếng hỏi.

Hắn lắc đầu theo bản năng. Đột nhiên, có một ý nghĩ chạy xoẹt qua đầu hắn.

White cấu vào đùi mình, ép bản thân phải đứng lên, mở rộng đôi tay với người tị nạn đang sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, hét lớn với cái giọng lệch tông.

- Đừng sợ, đây chính là quân hộ tống Greyfort mà ta đã nói lúc trước. Là ta đã triệu hồi họ đến.

- Người Greyfort?

Mấy người dân tị nạn nói với vẻ khó tin.

- Từ trên trời xuống sao?

- Đúng vậy.

- Ý của ngươi là… bọn ta được cứu rồi sao?

- Trước mắt thì là vậy. Nhưng mà hộ tống thế này không miễn phí đâu. Thậm chí có thể nói, cái giá không hề nhỏ đâu. Hơn nữa số tiền tiết kiệm của ta có hạn, không biết bọn họ sẽ rời đi lúc nào.

White còn chưa nói xong thì đã bị ngắt lời bởi sự phấn khích của đám quần chúng rồi.

- Đừng để bọn họ đi, ta sẽ trả lộ phí gấp đôi.

- Ta góp thêm hai miếng ngân lang.

- Chỉ cần có thể để ta đến được vịnh Sentimentation, ta tặng ngươi cả cái nhẫn vàng này luôn cũng được.

- Còn ta nữa…

Đứng trước sự sống và cái chết, sự sợ hãi khiến bọn họ tích cực đến đáng sợ. Đám người mới vài giây trước vẫn còn đang tuyệt vọng đến mức không động đậy nổi mà giờ đã xôn xao lên rồi.

- Ta sẽ nói với người Greyfort, bây giờ đi theo ta trước đã. Ờm, chân ta không được tốt lắm, có ai có thể cõng ta một chút không?

- Để ta!

Ngay lập tức, có một nam tử cao lớn vác hắn trên vai. Như vậy, hắn không cần phải lo lắng về vấn đề mình sẽ bị bỏ lại trên đường chạy thoát mạng nữa.

Nếu thuận lợi, nói không chừng còn có thể đổi được chiếc xe ngựa đã mất kia về ấy chứ.

Còn về việc lừa dối dân tị nạn… bây giờ điều quan trọng nhất là phải khiến mọi người phấn chấn lên, thoát khỏi hiểm cảnh đã, không phải sao?

- Đừng hoảng hốt quá, cứ nhìn kỹ vào, chú ý dấu chân những người khác để lại, đừng lăn xuống núi đấy nhé.

White chỉ huy những người là nam đi trước, đi xuống phía dưới vách núi.

Good đuổi bọn ma quỷ đi, hắn nhìn quanh một vòng mới nhận ra tình hình có gì đó không được đúng lắm. Hình như đội bay bị thiếu mất một chiếc máy bay.

Tuy rằng kẻ địch không có khả năng điều khiển máy bay nhưng giết hết ba, bốn mươi con ma quỷ cũng không phải việc dễ dàng như vậy đâu. Ngoài ảnh hưởng của thời tiết thì suy cho cùng, hỏa lực của bọn họ có hơi yếu. Thậm chí còn không bắn nhiều như khi tập luyện bình thường.

Hắn kéo cao máy lên, sau khi đếm thêm một lần nữa, hắn toát mồ hôi hột.

Trong bốn chiếc máy bay, chỉ thiếu mỗi chiếc Unicorn của trưởng công chúa điện hạ thôi. Ngoài việc chỉ trở được một người, máy bay của nàng cũng giống như chiếc Fire of Heavan, nó bị người ta bỏ qua trong hoàn cảnh băng tuyết ngập trời thế này, cũng không phải chuyện gì kỳ lạ cả. Thế nhưng lúc này không phải lúc để nói đạo lý. Đối phương là em gái ruột của bệ hạ, một khi có điều khi ngoài ý muốn thì bọn họ đều sẽ gặp nguy.

Còn chưa kịp nói với Finkin thì phía bắc bầu trời bắt đầu có ba chấm sáng màu xanh lục xuất hiện.

Đó là tín hiệu đã phát hiện kẻ địch. Nhưng mà… không phải kẻ địch đang ở ngay đây sao?

Tim Good thót lên một cái, hắn lập tức bỏ qua mục tiêu đã bị thương vong mất quá nửa, xông thẳng về phía đạn tín hiệu được bắn ra.

- Ấy, đợi đã, ngươi muốn đi đâu thế? Làm lính đào ngũ là phải lên tòa quân sự đấy.

Finkin đang tập trung quan sát, vẫn chưa kịp phản ứng lại.

- Đừng nói mấy câu ngu ngốc nữa.

Good vội vàng nói.

- Lẽ nào ngươi chưa phát hiện ra điện hạ chưa đi qua đây sao?

Finkin quay đầu lại, giật mình hít một hơi thật sâu. Hiển nhiên là hắn cũng nhìn thấy ba điểm sáng đang từ từ hạ xuống kia rồi.

May mà lúc trước khi tìm kiếm đã nghĩ đến vấn đề liên lạc, khoảng cách giữa các bộ máy không lớn lắm, cũng chỉ khoảng bảy, tám phút thôi Good đã đi đến địa điểm phát ra đạn tín hiệu rồi.

Sau đó, hắn thở phào một hơi. Chiếc máy bay ở đằng xa, đang bay xuống dưới chính là chiếc Unicorn. Mà đối tượng bị điện hạ tấn công chính là một đám ma quỷ đang trốn ở cánh rừng thấp phía dưới. Nhìn số lượng của phe địch thì sợ là bộ đội truy đuổi dân tị nạn còn nhiều hơn họ nghĩ.

Tại sao khu này lại có tận hai đội quân ma quỷ? Tại sao quân truy kích lại là đội quân có số lượng ít hơn.

Good thấy rất thắc mắc. Nhưng mà hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì thì Finkin đang ngồi đằng sau đó hét lên vì phấn khích rồi.

- Ở đây nhiều kẻ địch quá, mau đi theo điện hạ, xông lên đi. Ta không nhịn được, muốn bóp cò súng lắm rồi đây.

Hai chiếc Fire of Heavan khác cũng đi theo.

Bỏ đi, Good đã loại bỏ sự nghi ngờ đó rồi, dù sao thì bọn Mad Demon cũng không đánh lại được. Đội quân địch lúc trước đã mất đi khả năng chiến đấu rồi, nếu là đội này đánh thì có khi kết quả còn đỡ hơn được chút.

Thế nhưng suy nghĩ đó vừa mới xuất hiện thì một đám Khủng Thú đã bay ra khỏi rừng cây. Bọn chúng gầm lên, bay thẳng lên trời, vồ vào chiếc Unicorn.

Cho dù đây là lần đầu gặp địch giả tưởng của kỵ sĩ bầu trời nhưng hắn vẫn liên tưởng được ngay bọn quái vật này với hình tượng trên cuốn sách.

Tự dưng Good thấy máu trong người mình như ngừng chảy vậy. Số lượng Khủng Thú ít thì cũng phải gần mười con, khoảng cách giữa hai bên lúc này chỉ khoảng bốn, năm trăm mét. Không thể bỏ lại trưởng công chúa điện hạ được, vậy bọn họ phải làm thế nào thì mới giành được thắng lợi đây?

Vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu bọn họ rồi lại bị phủ quyết ngay lập tức. Không biết là một lúc lâu sau hay mới chỉ có vài giây, hắn vẫn chưa tìm được đáp án ổn thỏa nhất thì Tilly đã hành động rồi.

Chiếc Unicorn đứng thẳng dậy, quay đầu lại một cách rất dứt khoát rồi bay thẳng về phía Đông. Đồng thời, một viên đạn tín hiệu cũng được bắn ra, làm chói mắt tất cả mọi người.

Đó là chỉ thị rút lui.

Good đạp ga đến mức lớn nhất, đi theo đuôi chiếc Unicorn, tăng tốc rút lui theo hướng Đông.

Khoảng cách giữa đội bay và con Khủng Thú ở gần nhất đã sắp đạt đến tầm bắn. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, bốn chiếc máy bay đã bỏ xa kẻ địch, biến mất trong cơn gió tuyết.

Bình Luận (0)
Comment