Năm ngày sau.
Xin hỏi là trưởng công chúa điện hạ sao?
Đúng, đây là tin mới nhận được từ bộ chỉ huy. Số người cụ thể vẫn đang được kiểm chứng, nhưng mà ít nhất là khoảng hơn sáu trăm người.
Quân canh gác của lâu đài Gust đã rút về rồi, chắc là bọn họ sẽ đi đường bộ đến thành Neverwinter sau khi chỉnh đốn.
Không, đây là điều mà bọn ta phải làm.
Ngài vất vả rồi, mời ngài nghỉ ngơi.
Edith báo cáo xong thì ngắt điện thoại một cách hết sức bình tĩnh.
Là phương thức thông tấn cao cấp nhất hiện giờ, điện thoại quay só đã trở thành một thiết bị không thể thiếu được của Bộ tham mưu. Chỉ là đường truyền của nó bị giới hạn về khoảng cách. Hiện giờ chỉ có khu doanh trại Aerial Knights ngoài trấn Thorns là có thể kết nối với vùng cao trên núi Cage thôi.
Nàng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt bất ngờ của tam đệánmj của mình, Reims Kant.
Có chuyện gì không?
Khác với đứa em thứ hai là Kohl, Edith đã mượn quan hệ để điều Kohl chỉ mới trải qua bài thi sơ đẳng vào vị trí tổng tham mưu. Thiết nghĩ tính tình của tam đệ sôi nổi hơn, nàng nghĩ rằng để em mình tự do thì sẽ ổn hơn.
Đương nhiên, đó cũng là vì để tiện cho việc nàng có thể thưởng thức được sự đau khổ của đối phương khi gặp phải khó khăn trắc trở ở khoảng cách gần hơn.
- À… không, không có gì, ta chỉ thấy hơi bất ngờ. Thì ra trưởng tỷ cũng biết cung kính với người khác.
Reims ôm một đống tài liệu đi đến.
- Lúc trước cho dù có nói chuyện với phụ thân thì tỷ cũng không khách sáo như vậy.
- Ta cứ tưởng sau khi trưởng thành, não dung lượng của đệ sẽ cao hơn được chút cơ.
Edith nói với vẻ không vui vẻ lắm.
- Nói chuyện với phụ thân như thế là vì phụ thân sẽ không làm gì ta. Thế nhưng Tilly Wimbledon là em gái của Roland bệ hạ, nếu nàng nói rằng ta vô lễ với anh trai nàng thôi thì ngươi thấy tương lai của cả gia tộc Kant sẽ như thế nào?
- Nhưng mà ta cứ thấy, tỷ còn không lễ phép đến vậy với bệ hạ ấy…
- Bởi vì bệ hạ là nam nên chiếm thế chủ động có khi lại có tác dụng đặc biệt.
- Ờm… ta không hiểu lắm.
- Lòng người là thứ có cảnh giới cao nhất trong việc lập mưu tính kế, không hiểu mới là bình thường.
Edith nhún vai.
- Cho dù ngươi có bản lĩnh đến mức nào nhưng không hiểu được lòng người thì vẫn chẳng thể trở thành người giành được thắng lợi đâu.
- Tỷ tỷ, tỷ có thể dạy ta được không?
Reims hỏi với vẻ rất mong chờ.
- Đương nhiên.
Edith nhìn hắn với vẻ đầy hứng thú.
- Nhưng mà so với việc thuyết giảng đơn thuần thì bất cứ chuyện gì cũng phải tự trái nghiệm mới thú vị được. Về việc này thì Kohl làm tốt lắm. Sao, đệ muốn thử khoogn?
Tự dưng Reims thấy lạnh cả sống lưng, hắn liên tưởng đến hình ảnh anh trai mình khi ở nhà. Hắn nuốt nước bọt.
- Thế thì… ta vẫn nên đợi thêm chút nữa.
Trân châu của Bắc Địa thu ánh nhìn của mình lại.
- Đệ tự quyết định đi.
Reims như vừa bừng tỉnh vội vàng chuyển chủ đề.
- Đúng rồi, tỷ gọi điện cho điện hạ để báo tin dân tị nạn đã đến nơi an toàn rồi sao?
Edith gật đầu.
- Dù sao thì Tilly điện hạ vừa về đã nói chuyện này với Bộ tham mưu nên đương nhiên là phải nói với nàng sớm nhất có thể rồi.
Hành động cứu viện này có thể nói là vượt xa sự kỳ vọng của mọi người, kỵ sĩ bầu trời không chỉ đến chiến trường cách đó hai trăm ki-lô-mét chỉ trong thời gian hơn một tiếng, cứu được rất nhiều dân tị nạn mà còn phá tan cả âm mưu quỷ kế của bọn ma quỷ nữa.
Không sai, đây không phải một đợt truy sát bình thường đâu. Theo những manh mối nhận được sau khi chuyện đó xảy ra, sợ là dân tị nạn chỉ là con mồi mà kẻ địch ném ra thôi, cú đánh chí mạng thực sự còn ẩn giấu ở đội truy kích đằng sau nữa.
Nếu Đệ Nhất Quân phái đội cứu viện đến đó thật thì làm sao?
Vì thời tiết không được tốt lắm nên lộ trình quá dài, muốn đến đó nhanh thì phải mang hành trang nhẹ nhàng, ngày đêm đi đường. Ma quỷ vì muốn cố gắng kéo dài thời gian truy kích nhất có thể nên đã hành động theo kiểu chỉ ngồi không. Đến khi hai bên gặp nhau rồi, đội cứu viện sẽ phát hiện ra điều bọn họ phải đối đầu không chỉ là số lượng quân địch không hề ít hơn phe mình mà còn phải chống lại sự tấn công của Khủng Thú nữa.
Cho dù có rút lui ngay thì cũng phải đi trong gió tuyết gần một trăm ki-lô-mét, đến cuối thì số người trốn về được còn bao nhiêu? Sợ là chẳng còn một ai luôn ấy chứ.
Đó chính là lần thăm dò khả năng của Đệ Nhất Quân đầu tiên của bọn ma quỷ.
Cho dù đối phương không hề quan tâm tới dân tị nạn, hoặc là không phát hiện ra cuộc truy sát ở phía bắc lâu đài Gust thì cũng chẳng hại gì đến bọn ma quỷ cả.
Chắc bọn chúng đã nhận ra, người Greyfort, người sói, người Everwinter khác nhau về bản chất. Cho dù có giết được nhiều người bản địa nữa thì cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả thắng thua của trận chiến Thần Ý, mà mỗi tiểu đội chi viện bị tiêu diệt thì lại khiến sức mạnh của loài người yếu hơn một chút.
Thế nhưng sự xuất hiện của kỵ sĩ bầu trời khiến trận mai phục của chúng trở nên hỗn laonj.
Mọi thứ đều hơi giống trận đánh bằng pháo ở North Slope một năm trước, kẻ địch và Đệ Nhất Quân đều lần lượt đưa ra phán đoán có lợi cho phe mình, kết quả là hành động của họ không được thống nhất.
Cho dù Tilly không phát hiện ra đội quân trốn ở đằng sau thì tình thế cũng sẽ không có bất cứ một sự thay đổi nào cả.
Cuối cùng đội bay đã trở về an toàn, còn những người dân tị nạn thì may mắn trốn được ra khỏi đó. Hoàn toàn có thể nói đây là một trận thắng lớn.
- Kỵ sĩ bầu trời lợi hại quá…
Reims cảm thán, nói.
- Không chỉ giết được mấy chục con Mad Demon mà còn an toàn rút lui được dưới sự mai phục của quân địch nữa. Cho dù là quân thánh hữu của Hội Liên Hợp ngày xưa thì cũng khó mà làm được điều này đúng chứ?
- Đúng vậy, đúng là rất giỏi.
Edith thở phào một hơi, gác hai chân lên bàn, tựa lưng ra đằng sau, tự dưng nàng thấy rất vui.
Reims hơi kinh ngạc.
- Hình như chị… có chút không vui?
- Không đến mức không vui, chỉ là thấy… Bộ tham mưu sẽ thành vật trang trí nhanh thôi.
- Hả?
Tam đệ trợn tròn mắt lên.
- Bốn chiếc Fire of Heaven đã đánh lùi dược hơn hai trăm con ma quỷ thôi, nếu Đệ Nhất Quân có một trăm chiếc, thậm chí là một nghìn chiếc thì sao?
Edith cười.
- Vậy thì chỉ cần một câu nói thôi thì địch ở đâu, phái kỵ sĩ bầu trời đến đó là đực. Mưu lược, kế sách đều sẽ trở nên vô nghĩa. Mà cái câu nói trước đó thì ai chả nói được, nếu đến bước này rồi thì Bộ tham mưu chẳng là vật trang trí còn gì?
Thực ra, lần đầu nàng nhìn thấy loại máy bay tự do như vậy thì đã ý thức được nó có tiềm năng rất lớn về mặt quân sự. Sau đó việc nàng bàn với Roland nhiều nhất cũng là làm sao để sử dụng kỵ sĩ bầu trời. Thậm chí nàng còn lập một bộ phận trong Bộ tham mưu, chuyên để nghiên cứu chiến thuật đánh trên không trung để có thể sử dụng loại vũ khí tối tân này một cách tốt nhất.
Nhưng mà khi nó thực sự thể hiện sức mạnh của mình trong trận chiến đầu tiên thì trân châu của Bắc địa lại thấy hơi nuối tiếc.
Bởi lẽ ưu thế của kỵ sĩ bầu trời quá rõ ràng, ngược lại sẽ khiến tầm quan trọng của mưu kế giảm xuống. Trong thời đại của kỵ sĩ, bày binh bố trận và chế tạo kỹ thuật được nghiên cứu rất kĩ, mà bây giờ thì chắc chắn nó sẽ được đơn giản hóa đi rất nhiều. Bởi vì không quân có ưu thế về tầm nhìn, có thể làm rõ tất cả các tin tình báo trên chiến trường. Đồng thời, động cơ cực mạnh của nó cũng đủ để che lấp cả khu vực giao chiến rồi.
Nói một cách khác là chỉ cần chiếm được bầu trời thì sẽ có thể nắm được nhất cử nhất động của kẻ địch. Hoàn cảnh của phe địch thì lại ngược lại hoàn toàn. Bọn họ gần như là không biết gì về tình hình khi đó, ngoài chịu đánh một cách bị động ra thì khó mà làm được gì khác.
Còn chưa nói đến việc bệ hạ đã tiết lộ rằng Fire of Heaven mới chỉ là bước khởi đầu thôi. Cứ như súng kíp so với Mark I bây giờ vậy.
- Như vậy thì… chúng ta quay về thành Everwinter đi.
Reims thấp giọng nói.
- Sợ là đã muộn rồi.
Edith cười nhẹ nhàng.
- Ngồi được lên vị trí này, e là ta đã đắc tội không ít người rồi. Ngươi thấy những người đó liệu có cho chúng ta tận hưởng sự yên bình không?
Đương nhiên là nàng biết, nếu kẻ nắm quyền là Roland thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Thế nhưng nàng vẫn phải suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra. Bởi vì những lời nói ác ý hoàn toàn có thể làm hại đến người khác.
- Ta… ta sẽ bảo vệ ngươi.
Reims cắn môi, nói.
- Bằng cái gì cơ? Bằng địa vị và năng lực của ngươi hiện tại sao? Nếu đệ không lên được chức cao thì bớt nói những lời sáo rỗng như vậy đi nhé.
Nàng cảm nhận được niềm vui đang lan ra trong người mình.
- Nếu không thì kết quả chỉ tệ hơn thôi, ví dụ như là những người đó sẽ làm gì ta… ngay trước mặt ngươi.
Edith tự dưng im lặng, bên ngoài có tiếng bước chân. Ngay sau đó, Ferlin Syrte đẩy cửa đi vào.
- Đại nhân, thì ra ngươi ở đây.
- Sao? Có tin tình báo mới sao?
- Nếu có thì tốt rồi.
Trông vẻ mặt thì có lẽ nàng đang hơi đau đầu.
- Ta đã xem bảng vật tư thiết yếu ở doanh trại huấn luyện của kỵ sĩ bầu trời rồi. Sợ là sẽ phải làm lại kế hoạch hậu cần của khoảng thời gian này.
- Ồ?
- Có lẽ ngươi vẫn chưa biết, mấy ngày nay bọn họ dùng mất mấy vạn viên đạn, còn chưa bao gồm số lượng họ dùng khi ra trận nữa.
Ferlin nói với vẻ đau khổ.
- Học viên ở đó thì tổng cộng mới có hai, ba mươi người. Số lượng như vậy là bằng với số lượng tiêu hao của mười lớp học trong tiểu đoàn súng đấy. Chưa nói đến dầu đốt, linh kiện máy bay và nhiều thứ khác nữa. Ta thấy số lượng của bọn họ mà tăng lên gấp nhiều lần thi hậu cần sẽ không lo nổi mất. Ờm, đại nhân?
Tự dưng Reims phát hiện sự lười nhác của tỷ tỷ mình khi nãy đã biến mất từ lúc nào không hay.
Edith đứng lên, trả lời với vẻ cực kỳ nhẹ nhàng.
- Công việc này sẽ do ngươi dẫn đầu phụ trách, cho dù thế nào thì cũng phải đảm bảo đồ cho kỵ sĩ bầu trời.
Sau đó nàng nhìn về phía Reims.
- Đệ còn đứng đơ ra đấy làm gì?
- Dạ?
Đối phương còn chưa kịp hoàn hôn lại.
- Đi theo ta đến phòng tình báo đi, bây giờ vẫn chưa phải lúc nghỉ đâu.
Edith hất tóc một cách dứt khoát, quay người đi ra khỏi phòng.