Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1314

Chương 1314
Chương 1314

Dĩ nhiên, độ khó của hai thiết bị truyền thông tin bằng vô tuyến cũng không phải chỉ ở một mức độ, ít nhất thì Bộ xây dựng vẫn đang trong quá trình thử nghiệm linh kiện chủ chốt ở trung tâm của đèn điện tử.

Mà tác phẩm thất bại đã chất thành núi nhỏ ở bên ngoài phòng thí nghiệm rồi.

Roland có chút động lòng về chuyện đề nghị cải tạo tín hiệu của máy bay Fire of Heaven được Edith nhắc đến trong báo cáo. Trên phương diện kỹ thuật mà nói, thì việc chuyển pháo ngắm ba mươi lăm millimet lên máy bay chiến đấu thì không khó, chỉ cần đặt toàn bộ phần thân pháo phía dưới phần chính giữa của máy bay, bỏ vị trí ngắm bắn của xạ thủ đi cũng được. Nếu có thể khống chế số lượng đầu đạn trong khoảng mười đầu đạn, thì từ phương diện trọng lượng có thể cân bằng được đại khái, những mặt khác thì không cần thay đổi cũng được.

Vấn đề là ở chỗ, muốn có được đầu đạn đá thần cỡ lớn, thì nhất định phải dùng máu của phù thủy hoặc máu của ma quỷ để làm tan, tách mạch khoáng đá thần ra, đến khi đá thần phạt đạt đến mức thể tích và hình dáng phù hợp, mới có thể tiến hành bước gia công tiếp theo. Nếu kích thước lớn, thì dụng cụ cắt gọt và máy tiện hiện giờ chẳng làm được gì, còn nếu kích thước nhỏ, thì thần thạch sẽ quá giòn, mà quá trình sàng lọc nguyên liệu đầu vào phải tiêu hao rất nhiều máu của ma lực, cho dù liên minh Phù Thủy và Maleficent đều ủng hộ cách làm của hắn đi nữa, thì số lượng nhỏ này cũng không đủ đáp ứng nhu cầu của chiến tranh.

Muốn giải quyết được hết vấn đề khó khăn này thì còn phải nghĩ cách từ trên người đám ma quỷ.

Hoặc là phải biết rõ nguyên nhân bọn chúng có thể thiết kế hoàn chỉnh trụ đá thần cỡ lớn.

Hoặc là dùng máu của bọn chúng để chế tạo.

Hiện nay trong thời gian một ngày, tín hiệu của Fire of Heaven đã có thể chuyển từ tiền tuyến về đến thành Neverwinter, hơn nữa lại có thêm khả năng làm lạnh của Akesha mà nói, việc vận chuyển trực tiếp máu tươi của ma quỷ từ trên chiến trường về dường như cũng không phải là chuyện không thể làm được?

Roland lặng lẽ ghi đề nghị vào chương trình hội nghị.

...

Sau nửa đêm, hắn lại theo lệ cũ đi vào thế giới trong mơ.

Vì để đẩy nhanh hạng mục Cục Thiết kế Greyfort, gần một tháng nay Roland đã tăng thêm số lần đi vào thế giới trong mơ, điều này cũng khiến thời gian ở thế giới trong mơ vốn chậm hơn hiện thực đã nhanh hơn khá nhiều, lúc trước thành phố đang ở giai đoạn cuối hè đầu thu, mà bây giờ đã bắt đầu có tuyết rơi rồi, giống như ở trong này và ở ngoài kia vốn cùng một thế giới, chỉ là khu vực khác nhau mà thôi.

Mới sáng sớm mà khu nhà chung cư hình ống đã bận rộn như trước, sự khuếch trương của việc xâm thực cùng với tai hoạ ngập đầu ở thành Prism dường như chẳng khiến người dân ở đây ảnh hưởng gì, hai bên đường vẫn vang lên tiếng mời chào to nhỏ của của những quán ăn sáng, trên mặt tuyết dồn lại từ đêm hôm qua giờ dày đặc dấu chân của dòng người qua lại.

Mặc dù Lam nói rằng thế giới này cũng gặp phải một trận chiến Thần Ý, nhưng nếu so với chiến trường Wolfheart tràn ngập Red Mist, thì nơi này vẫn còn hòa bình lắm.

Mặt khác, đi vào trong mơ một thời gian dài không chỉ khiến các mùa thay đổi, mà tâm lý của ma quỷ hay người xuyên không cũng thay đổi theo.

Thông qua quan sát và theo dõi một thời gian ngắn, về cơ bản Roland có thể xác định được, tên Valkries tự xưng là ma quỷ kia không phải là dân bản địa ở bán đảo Kagard, mặc dù thông qua tài liệu đã kiểm tra và chứng nhận được ghi vào sổ của Hiệp hội Võ đạo gia sau khi chữa trị xong, đoàn phỏng vấn từ bán đảo tới đây thật sự có một người như thế, nhưng hành vi, cử chỉ của nàng không thể dùng lẽ thường để giải thích được.

Roland không hề cảm thấy xa lạ với hiện tượng thân phận bên ngoài là thật nhưng bên trong lại xảy ra thay đổi, bởi vì chính hắn cũng là một ví dụ. Không thể nghi ngờ rằng việc dùng từ “người xuyên không” để miêu tả đối phương là cách nói thỏa đáng nhất.

Lúc mới đầu Valkries vẫn có thể ngụy trang được, hoặc nên nói là cố gắng hết sức để hành động như một Võ Đạo gia bình thường, ví dụ như lật xem đủ loại sách vở, có thể không nói thì chẳng hé một lời, nhưng qua thời gian, nàng dần lộ ra sự vội vàng, luống cuống của mình.

Đặc biệt là sau khi vết thương khép lại, nàng từng lén lẻn vào bên trong nơi bị niêm phong của thành Prism, không nói không rằng đứng lặng ở trước vết nứt của trận xâm thực. Theo như Dawnen báo cáo, lúc ấy trên mặt Valkries rõ ràng lộ ra sự lo lắng, giống như muốn theo đuổi cái gì đó vậy. Thậm chí rất nhiều lần nàng còn tưởng đối phương định nhảy vào bên trong chỗ xâm thực ấy, nhưng mà đến cuối cùng thì vẫn nhẫn nại được mà thôi.

Nếu như nói hành động lần này là vì tưởng niệm người bạn đồng hành đã mất, thì cũng quá gượng ép rồi, bởi vì tại nơi mà đoàn phỏng vấn gặp nạn,Valkries còn chẳng dừng lại nửa bước, ngay từ đầu nàng đã đi thẳng đến chỗ xâm thực rồi.

Nếu như thay đổi góc độ để suy nghĩ mà nói, thì không khó để hiểu được sự thay đổi trong tâm trạng của nàng.

Từ thành phố ma quỷ đi tới đây toàn là những thành phố lớn hiện đại, lúc đầu còn có thể giữ được bình tĩnh, muốn xem xem nơi này đến cùng là ở đâu, nhưng dưới tình huống thời gian cứ ngày ngày trôi đi mà hy vọng quay về vẫn xa vời như cũ thì lo âu cũng là điều khó mà tránh được. Sợ rằng nguyên nhân thực sự mà Valkries lẻn vào thành Prism, là muốn xem xem liệu có thể nhìn thấy thế giới mà nàng quen thuộc từ vết nứt lúc nàng đến hay không.

Điều đáng tiếc là những mảnh ký ức chẳng như nàng mong muốn.

Cho dù thế nào đi nữa, thì có thể ngụy trang đến bước này đã là rất khó khăn rồi, dù sao thì Valkries cũng không biết rằng mọi hành động của của mình đều rơi vào trong mắt của Dawnen. Nếu như không phải là do những bí mật này làm lộ ra những chi tiết đó, nhìn một cách đơn thuần mà nói thì việc giao tiếp giữa nàng và những Võ Đạo gia khác gần như có thể được coi là không có một chút sơ hở nào.

Roland tự hỏi nếu như đổi lại là mình, thì chắc chắn không làm được như thế.

Nếu đã xác định được thân phận, thế thì bước tiếp theo là sẽ phải xử lý như thế nào.

Lúc này, điện thoại có tin nhắn gửi đến.

Là Phyllis gửi tới.

“Bệ hạ, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong.”

Roland nhét điện thoại di động vào túi, đứng dậy đi vào phòng khách.

Angela đang vội vàng bưng bát mì trứng đặt lên bàn ăn, thấy Roland xuất hiện, hai tay nàng chống nạnh nói:

- Chú, chắc là ngươi không quên lời ngươi đã hứa với ta chứ?

- Sao thế, ngươi dậy sớm như thế là sợ ta len lén chuồn mất à?

- Ngươi cũng không phải là lần đầu làm thế rồi.

Nàng cong môi nói.

- Yên tâm đi, lần này chắc chắn không làm thế.

Roland vừa cười vừa đi tới sờ đầu nàng:

- Ăn sáng trước đi đã, ăn xong thì chúng ta sang bên cạnh gọi chị Garcia, sau đó thì xuất phát.

Ngoại trừ hoạt động mừng năm mới ra thì đại hội võ thuật được tổ chức bốn năm một lần là hoạt động nhận được sự hoan nghênh của mọi người nhất. Đối với học sinh ba cấp trong toàn thành phố mà nói, thì nếu ai có thể đến hiện trường xem thì chắc chắn sẽ trở thành trung tâm được mọi ngươi bàn tán. Cho dù là người không có hứng thú với những thể loại tranh tài như Angela cũng không ngoại lệ, dưới sự van nài bằng mọi cách của nàng, Roland chỉ còn cách đồng ý sau khi trường cho nghỉ đông, sẽ đưa nàng đến hiện trường trải nghiệm một lần.

Nghĩ đến cuộc tranh tài ngày hôm nay cũng có người trấn giữ, bảo vệ, hơn nữa trong vòng tròn thi đấu, khả năng kẻ đọa ma xuất hiện cũng không cao. Lại nói mỗi lần Angela được nghỉ dài ngày đều quay về nhà cũ, đây lại là “yêu cầu duy nhất” của cô gái nhỏ, hắn không đành lòng từ chối. Huống hồ nàng còn kéo theo cả Garcia, tự hắn hành động cũng tiện hơn.

Roland quyết định đối diện trực tiếp với tên ma quỷ là người xuyên không kia.

Bây giờ đã là tháng thứ tư rồi.

Valkries nhìn không chớp mắt lên trên lôi đài huyên náo ầm ĩ, nhưng tâm trí hoàn toàn chẳng ở trên đó.

Bốn tháng này đã giúp nó có được vốn kiến thức căn bản về thế giới này, cũng khiến nó biết được đủ loại truyền thừa liên quan đến con người, từ một mặt nào đó mà nói, thì bản thân nó cũng đã trở thành một trong những phần tử nhận được truyền thừa. Chỉ cần có thể trở về thế giới thực, nó tất nhiên có thể làm rất nhiều chuyện có lợi cho chủng tộc của nó, nhưng vấn đề trí mạng nhất là nó vốn chẳng tìm được cách để thoát khỏi cõi tâm trí.

Valkries không có được những tin tình báo quan trọng, lại chẳng thể nói được với ai, giống như vất vả lắm nó mới tìm thấy được một bình nước khoáng trong sa mạc, nhưng lại phát hiện miệng bình bị bịt kín lại hết rồi.

Cho dù nó có gửi lời cầu cứu đến Hackzord, hay là dốc hết sức mình cảm giác dấu vết của Vương, nó cũng chẳng nhận được bất kỳ phản hồi nào. Cho dù nó có đứng ở chỗ vết nứt đó ngẫm nghĩ hồi lâu, thì cõi tâm trí cũng không hề đáp lại sự triệu hoán của nó, tình huống như thế này là lần đầu tiên nó gặp phải.

Valkries không nhịn được mà có chút căm ghét chúa tể bầu trời.

Tại sao đến giờ phút này rồi, nó còn không thử tự đánh thức mình dậy chứ?

Bình Luận (0)
Comment