Nếu toàn bộ phương án tuyến Tây đều thuận lợi, chắc phù du sinh mệnh đã tràn qua bên cạnh xương sống lục địa, xông vào lãnh địa của nhân loại rồi mới đúng.
Vậy có ý nghĩa rằng tháp Birth trong thung lũng tách giãn lớn đã không còn là bí mật nữa, cho dù đối thủ lại ngốc nghếch nữa cũng nên phản ứng kịp. Nhưng vì sao Hackzord vẫn thờ ơ vậy? Chẳng lẽ nhân loại quá mức nhỏ yếu, một mình nó có thể ứng phó được rồi sao?
Cho dù nghĩ như thế nào thì Valkies đều cảm thấy rất không có khả năng, nếu đối phương đã yếu đuối đến mức độ này, Ursrook cũng không đến mức đã thua trận ở trên bình nguyên màu mỡ.
Trong lòng nó rõ ràng, cách ly quá dài khiến cho nó đã mất đi năng lực phán đoán đối với thế cục.
Trải nghiệm này khiến ác mộng cảm nhận được bất an thật lớn lao.
Còn có tên nhân loại kia…
Nó nhìn sang một chỗ võ đài khác, chỉ thấy Roland đang ngồi bên cạnh hai giống cái, rất hứng thú quan sát trận đấu.
Đáng chết! Hắn không có chính sự phải làm sao?
Nếu như hắn có biện pháp thoát khỏi nơi này, như vậy nói không chừng cũng là cơ hội duy nhất của mình – không hề nghi ngờ gì truyền thừa với học thức của nhân loại đều do hắn mang ra khỏi thế giới này, hắn hiển nhiên có con đường nào đó để khơi thông với bên ngoài.
Chỉ cần đối phương rời khỏi cõi tâm trí, bản thân còn có cơ hội nắm được một tia cơ hội kia, dù sao trong tòa thánh chủ tọa của Vương, nó đã từng nhiều lần cảm giác được liên hệ giữa vương với lĩnh vực. Cũng chính vì có năng lực như thế, nó mới dám men theo dao động của mảnh nhỏ truyền thừa, đi tới chỗ sâu trong cõi tâm trí tìm kiếm tung tích của Roland.
Nhưng mà đối phương luôn luôn hoạt động mạnh ở trong lĩnh vực của thế giới này, hoàn toàn không cho nó bất cứ cơ hội nào.
Chẳng lẽ quân vương của nhân loại có thể rảnh rỗi đến mức độ này, mấy tháng đều không để ý đến chính sự sao? Thà rằng lãng phí thời gian trên đại hội võ đạo không hề có chút ý nghĩa nào này cũng không thèm đi đọc thêm vài quyển sách, giải thích duy nhất chính là áp lực nơi tiền tuyến mang đến quá ít.
Cho nên đây vẫn là lỗi của Hackzord!
Ngay khi tâm tư đang phập phồng, Valkries đột nhiên chú ý đến Roland rời khỏi hai người kia, một mình đi tới một góc. Mà nơi đó có một giống cái đội mũ trùm đầu đang đứng, dường như đang cố ý chờ hắn vậy.
Nó giả bộ không thèm để ý đến đi ra khỏi đám người, nhưng ánh mắt vẫn rơi lên trên người Roland.
Chỉ thấy bọn họ đơn giản nói chuyện vài câu với nhau, giống cái đã chỉ ra phía cửa ra, Roland dường như hơi do dự, nhưng mà cuối cùng vẫn gật đầu.
Là hiệp hội phát hiện ra tình huống gì rồi sao?
Valkries vốn định dừng lại ở đây, nhưng không biết vì sao, nó luôn cảm thấy trên người tên giống cái kia có khí tức nó quen thuộc. Chính vì cảm giác khác thường này mới khiến nó đi thêm vài bước, liếc nhìn từ vị trí gần hơn.
Chính vì lần liếc nhìn này đã khiến lông tơ cả người Valkies dựng đứng lên – dưới ngọn đèn tù mù, nó nhìn thấy một gương mặt na ná như Cistalis, hoặc là nói… “Lam” của hiệp hội Võ Đạo gia!
Chẳng lẽ Thiên Hình vẫn luôn ẩn nấp ở trong thế giới này sao?
Mà Roland có thể lấy thân giống đực của nhân loại vào đây chính bởi vì có nó?
Tin tức này thật sự quá kinh người, Valkries cuối cùng không kiềm chế nổi kích động nơi đáy lòng, bước nhanh đi theo.
Roland và Thiên Hình mờ ảo xuyên qua lối thoát hiểm rồi nhưng không đi về phía ngoài phòng thi đấu mà xoay người đi vào gara ngầm, Nightmare cố hết sức thả nhẹ bước chân, đi theo phía sau hai người từ xa xa, mãi cho đến khi bọn họ vào trong một lối thoát hiểm.
Khi Valkries cùng tới, lại phát hiện lối đi này chỉ dài hơn mười mét, bên trong không hề có bất cứ ngã rẽ nào, nơi cuối cùng lại là một bước từng xi măng xây kín, trên đó còn treo bảng chữ nhắc nhở “Còn chưa hoàn thành, cấm tiến vào”. Rõ ràng là một con đường cụt, nhưng hai người lại đã không cánh mà bay.
Hỏng bét, là cái bẫy!
Valkries lập tức phản ứng kịp, nhưng khi ấy đã muộn rồi.
Không đợi nó xoay người nhanh chóng lui lại, Roland đã ung dung xuất hiện ở sau lưng nó, chặn lối đi duy nhất. Mà bên người hắn còn có vài giống cái đang đứng cạnh – nhìn thấy phương thức sử dụng năng lực hoàn toàn khác với võ đạo gia này, Valkries không còn dư lại một chút may mắn nào nữa.
Không hề nghi ngờ, tất cả đang đứng bên cạnh hắn đều là phù thủy.
Cuối cùng nó đã rõ cảm giác quen thuộc trước đó đến từ đâu rồi, đó chính là khác biệt rất nhỏ giữa dao động ma lực và sức mạnh tự nhiên. Nếu như phù thủy cũng có thể đi đến lĩnh vực ý thức này, thêm với có lực lượng vốn có, như vậy chuyện nó bị lộ chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Dù sao đối phương có thể ẩn nấp lặng yên không tiếng động trong nhiều người, như vậy đến mai phục, lẻn vào đến bên cạnh nó tiến hành giám thị chẳng qua là việc dễ dàng thôi – chỉ cần thoáng ngẫm lại đã có thể hiểu được đạo lý này. Tất cả ngụy trang của nó đều nhằm vào tiếp xúc bên ngoài, nhưng lại chỉ là câu chuyện cười đối với phù thủy có năng lực quỷ dị, chỉ sợ trong bốn tháng này, hành tung của nó đã sớm bị phù thủy thăm dò rõ ràng rồi.
- Chúng ta lại gặp mặt, tiểu thư Valkries.
Roland bình tĩnh nói.
Valkries không mở miệng.
Đến thời điểm như này rồi, có nói bất cứ điều gì đều sẽ chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Cho dù nó thủy chung nghĩ mãi mà không rõ, vì sao đối phương có thể đưa cả phù thủy đến lĩnh vực này, nhưng chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
Đối phương cố ý mai phục ở nơi vắng lặng này, không cần nói cũng biết có mục đích khác.
Việc duy nhất mà nó có thể làm hiện giờ chính là chết đi trong chiến đấu.
Chúa tể ác mộng dấy lên ma lực toàn thân, thân mình hơi nghiêng về phía trước – về phần không có năng lực ma thạch và thuật chém ma, có mấy phần thắng khi đối mặt với một đám phù thủy chiến đấu vốn không nằm trong phạm vi lo nghĩ của nó. Cho dù là tình huống gì nó đều khó có khả năng đầu hàng kẻ địch!
- Ta mời ngươi uống cà phê của bán đảo Kagard được không?
Roland lại nói.
“ --” Bước chân của Valkries đã bước ra thiếu chút nữa bị trẹo, nó cứng đờ tại chỗ, nửa người trên vẫn duy trì tư thế nghiêng tới, nhìn giống như hơi đông cứng.
- Ngươi – nói cái gì?
- Mời ngươi uống cà phê.
Roland lặp lại một lần
- Tuy rằng kia không thể tính là cà phê chân chính, nhưng mà là đồ uống đặc thù tương tự loại nào đó.
Valkries trừng mắt nhìn hắn thật lâu, mới nói nghi vấn trong lòng ra khỏi miệng:
-… Vì sao?
Nó thật sự hoàn toàn không cách nào đoán được giống đực này rốt cuộc đang nghĩ cái gì – hiện thực khác với nơi đây, sự tồn tại đồng thời giữa tộc đàn và nhân loại chẳng qua chỉ là hiện tượng giả hư ảo mà thôi, nếu như đối phương đã xác nhận được lai lịch chân chính của nó, theo lý không có khả năng bỏ qua cho mình mới đúng. Nếu như nghênh đón nó không phải là tử vong, như vậy sẽ chỉ là kết cục còn tệ hơn tử vong.
- Bởi vì có một số việc nói rõ ra còn tốt hơn giấu giếm.
Roland chậm rãi nói:
- Đặc biệt là dưới tình huống trận chiến Thần Ý không phải là trận chiến cuối cùng.
trận chiến Thần Ý… không phải là trận chiến cuối cùng…
Valkries không khỏi sửng sốt.
Nó không nghĩ tới sẽ nghe được ý kiến như thế từ trong miệng một gã nhân loại.
Im lặng một lúc, sau đó nói mới khôi phục lại tư thế đề phòng:
- Ngươi định đi đâu nói chuyện?
- Cách đây không xa đâu, vài phút là tới.
Roland vỗ tay thành tiếng, sau lưng vang lên tiếng động cơ ô tô:
- Lên xe đi, ta đã đặt chỗ rồi.
…
Đối phương không hề lừa gạt nó.
Nơi đặt trước là một nhà hàng xa hoa trong tòa cao ốc, ngồi ở trước cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy một đường dát bạc nơi chân trời đang bao bọc lấy thành thị, trong sảnh phiêu đãng tiếng âm nhạc mềm nhẹ, không khí có vẻ tao nhã mà yên tĩnh.
Valkries rõ ràng, chọn nói chuyện ở đây cũng là một loại biểu hiện sự thành ý của đối phương – nếu như muốn xử lý nó, nơi công cộng người đến người đi không phải là một nơi xử lý thích hợp.
Nhìn một đám phù thủy đang nhìn chằm chằm, nó ngồi vào chỗ của mình sau đó hít một hơi thật sâu:
- Vì sao không trực tiếp hẹn ta tới đây?
- Như vậy quá lãng phí thời gian, ta cũng không cho rằng ngươi sẽ nhận lời trong lần đầu tiên – trước khi chưa bị bức đến tuyệt cảnh, mọi người đều sẽ dễ dàng sinh ra loại cảm xúc mâu thuẫn và trốn tránh, như vậy ngược lại càng đơn giản hơn.
Roland nhún nhún vai:
- Nếu chúng ta đã có nhận thức bước đầu, như vậy vẫn cấp tốc tiến vào chủ đề chính đi, thẳng thắn thành khẩn với nhau luôn có chỗ tốt. Ta là Roland Wimbledon, quốc vương Greyfort, cũng là một trong những người sáng tạo ra thế giới trong mơ. Thân phận của ngươi là?
Một trong… những người sáng tạo? Tuy rằng đối phương không phải là khách đơn thuần, nhưng thân phận này vẫn khiến Valkries rất giật mình, lần đầu tiên nó nghe nói lĩnh vực của cõi tâm trí có thể do nhiều người khai sáng. Nhưng mà đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao hắn không có cách nào triệt để khống chế được lĩnh vực trong tay giống như Vương. Áp chế xúc động muốn hỏi những người khác là ai, ác mộng chậm rãi trả lời:
- Valkries, đây chính là tên của ta.
- Danh hiệu và cấp bậc đâu? Ví dụ như “Chúa tể bầu trời” vậy… ngươi có thể nói kỹ càng một chút.
Nó dừng lại một chút:
- Chúa tể ác mộng, đây chính là danh hiệu của ta.
- Phụt –
Lần này đến lượt Roland kinh ngạc.