- Đại nhân, thuộc hạ của ta báo lại, không bao lâu trước lâu đài Gust đã bị chúng ta phá được, đám sâu đang chạy trốn về phía Nam!
Một kẻ sơ thăng quỳ một chân trên đất, lớn tiếng nói.
- Ngươi làm rất tốt! Ta sẽ báo phần công lao này của ngươi lên cho chúa tể bầu trời các hạ.
Totolock khen ngợi gật đầu:
- Tạm thời không cần quan tâm đến đám binh lính tan vỡ, tiếp tục về hướng Đông cắt trận tuyến của lũ sâu, mãi cho đến khi quân lính của bọn chúng tan rã mới thôi!
- Vâng!
- Trận chiến này sẽ không chỉ giúp ngươi đổi lấy một cơ hội thăng cấp, nắm cho chắc cơ hội, đi dùng máu tươi của bọn chúng để đổi lấy vinh dự đi!
- Thuộc hạ lĩnh mệnh!
Đợi đến khi kẻ sơ thăng cáo lui, Totolock cười lạnh một tiếng, nhìn vào bản đồ do quý tộc nhân loại cung cấp cho:
- Lũ sâu chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, đại nhân Hackzord lo lắng quá mức rồi. Có lẽ cạm bẫy của bọn chúng có thể có tác dụng lần một lần hai, nhưng không thể nào có hiệu lực nhiều lần được. Chiến tranh suy cho cùng vẫn phải dựa vào lực lượng chính diện để quyết định thắng bại, sự chống cự của bọn chúng vốn mạnh hơn bốn trăm năm trước không ít, nhưng không cách nào bù lại được chênh lệch chỉnh thể giữa tộc đàn.
- Nhưng chúng ta tổn thất cũng không nhỏ.
Xúc tu dưới cằm Siasis phát ra tiếng vèo vèo:
- Trong tám ngày mất bốn vạn dũng sĩ, quân đội ở tiền tuyến đã hao tổn quá ba phần, nếu như còn đánh tiếp như vậy, về sau lực lượng có thể sẽ xuất hiện hết sạch.
- Thì sao chứ? Giai đoạn trước ngoan cố chống lại, giai đoạn sau lại tan vỡ mà lui, đây chẳng phải là biểu hiện trước sau như một của sâu sao?
Totolock lơ đễnh nói:
- Trong trận chiến Thần Ý, chỉ có chủng tộc kiên cường dẻo dai có thể thừa nhận được thương vong thì mới có thể là kẻ thắng lợi cuối cùng. Hiện giờ vùng Tây bộ của Wolfheart đã rơi vào tay ta rồi, hai thành thị thừa lại còn có thể kiên trì được bao lâu chứ? Chờ đến khi chúng ta tiến hành bao vây từ bốn phương tám hướng, bọn chúng sẽ nhanh chóng mất đi ý chí tác chiến – giống như hiện giờ vậy!
Siasis không phản bác.
Tuy rằng cường độ chống cự của nhân loại hơi ngoài dự đoán của nó, nhưng mà trong lòng nó vẫn tán thành cách nhìn của đối phương.
Dù sao nó đã từng gặp rất nhiều thế cục giằng co đột nhiên hỏng mất, thật sự giống như mặt sông đóng băng nhìn như chắc chắn nhưng đã bị tan rã vỡ vụn trong nháy mắt vậy.
Nguyên nhân thường chỉ cần một vết nứt.
Nhân loại luôn luôn chống cự mới đầu là mạnh mẽ nhất, nhưng mà theo thương vong không ngừng tăng lên và thất bại hết lần này đến lần khác, bọn họ sẽ dần dần mất đi hy vọng, nội bộ cũng sẽ sinh ra chia rẽ, cuối cùng triệt để mất đi ý chí đối kháng. Thương vong giai đoạn trước của tộc đàn sẽ lớn hơn đối thủ, nhưng chỉ cần liên tục không ngừng tạo áp lực xuống, thế cục này sẽ phát sinh xoay chuyển.
Đến giai đoạn sau, dùng quá mức sợ hãi để hình dung nhân loại đều không đủ.
Đây đều không phải vấn đề về dũng khí đơn thuần mà giống như lời Totolock đã nói vậy, vốn là chênh lệch về bản chất giữa hai tộc đàn.
Bọn họ cần phải nghỉ ngơi rất nhiều, cần phải ăn uống, cần ổ chăn ấm áp và chỗ ở thông thoáng, nhưng đây đều là những điều kiện mà chiến tranh khó có thể thực hiện được.
Nó đã từng cẩn thận nghiên cứu nhiều nhân loại, cho dù giờ phút này không hề tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được tình cảnh trước mắt hỏng bét đến cỡ nào.
Mấy ngày liên tục không ngừng công kích, coi thể nguyên sinh là vật tiêu hao để sử dụng, thêm với có ưu thế về số lượng, nhân loại cơ bản không có cách nào có được thời gian nghỉ ngơi đầy đủ dưới điều kiện như vậy, tinh thần tất nhiên đã bên bờ hỏng mất, về phần đồ ăn đầy đủ và chỗ ở càng nghĩ cũng đừng nghĩ làm gì.
Những điều kiện bất lợi này sẽ không ngừng tiêu hao tinh thần của bọn họ, tin tức sườn núi Metalstone và lâu đài Gust bị chiếm đóng sớm muộn gì cũng sẽ truyền bá ra trong quân, khi hai thứ này chồng lên nhau, thành phố Cát và vịnh Sendimentation có thể kiên trì được bao lâu?
Mà tộc đàn cũng không cần mấy thứ này, cho dù là ăn cơm hay nghỉ ngơi đều có thể thông qua sinh mệnh phù du để giải quyết được, chiến tranh càng tàn khốc thì điểm ưu thế đó càng rõ ràng hơn.
Siasis đồng ý với cách nhìn của Hackzord, nhưng mà nó tin tưởng vững chắc rằng thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về tộc đàn, nhân loại – à không phải là sâu, đã làm đủ tốt rồi.
- Ta sẽ mang tin tức thắng lợi về thành phố Sky, tiến công tiếp theo tạm thời giao hoàn toàn cho ngươi.
Nó nói:
- Đừng coi thường đối phương, tranh thủ dùng lực lượng hiện có để chiếm lĩnh Wolfheart – vào thời điểm này chúng ta không nên tăng thêm nhiều gánh nặng cho hậu phương.
Totolock phun ra một hơi nóng:
- Yên tâm đi, nếu binh lực không đủ, ta sẽ tự mình lấp vào.
…
Sau khi rút về khu an toàn, Jodel ngủ một giấc hơn mười tiếng.
Lúc hắn tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người vô lực, trong bụng đã đói đến hơi khó chịu. Hắn theo bản năng định tìm lương khô trong túi ở bên eo, nhưng lại phát hiện quần áo trên người đã được thay mới rồi, bên đầu giường cũng không có súng trường quen thuộc.
Trong lều trại còn để hơn mười chiếc giường gỗ, nhưng mà trên đó đều trống không.
Nơi này là… bệnh viện trên chiến trường sao?
Đại khái do bản thân té xỉu khi cố gắng chống đỡ tác dụng phụ do thuốc trì hoãn mất đi tác dụng mang đến nên biểu cảm quá mức đáng sợ, mới bị đồng đội đưa đến nơi đây.
Không biết hiện giờ Farry như thế nào rồi.
Vì để không bại lộ thân phận, nàng cứ chịu đựng đau nhức như vậy, miệng vết thương bị tổn hại đến không ra hình dáng gì, cho dù sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đoán chừng phải mất một thời gian khá dài mới có thể khôi phục lại được.
Vừa nghĩ đến chiến hữu đã sớm chiều ở chung hơn nửa năm với mình lại là một thần nữ, Jodel lại cảm thấy gò má hơi nóng lên – rõ ràng khi rút khỏi lâu đài Gust, hắn còn không có ý tưởng gì trên phương diện này đâu.
Nhưng mà chút xao động và bất an đó đã nhanh chóng bị cảm giác đói khát mãnh liệt tách ra.
Nếu không nhanh chóng ăn chút gì đó, hắn hoài nghi mình có khả năng lại ngã xuống bất cứ lúc nào.
Jodel chậm rãi bò dậy khỏi giường, kéo thân hình suy yếu của mình đi ra ngoài lều trại.
Không ngờ tới mới vừa vén rèm vải lên, một mùi thịt nồng đậm đã chui thẳng vào trong lỗ mũi của hắn, mùi vị này sao mà mê người như thế chứ, quả thật giống như món ngon đến từ thiên đường vậy.
- Ngươi đã tỉnh rồi?
Một hộ sĩ nhanh chóng chú ý đến hắn:
- Không phải bên trên đã thông báo rồi sao? Thuốc trì hoãn không thể ăn cùng, nếu ngươi ăn nhiều thêm một viên, chỉ sợ sẽ không thể tỉnh lại được rồi. Hiện giờ đói bụng lắm hả, ta dẫn ngươi đi nhà ăn.
Sau khi đi theo đối phương vào trong một căn lều lớn, Jodel thiếu chút nữa đã không thể tin nổi vào hai mắt của mình.
Chỉ thấy bảy tám thùng sắt đang được xếp thành một hàng trên bàn dài, bên trong chứa đầy đồ ăn nóng hôi hổi, từ thịt đến nước canh tất cả đều đầy đủ. Mọi người xếp thành một hàng ngang, bưng cặp lồng cơm theo thứ tự đi qua bàn dài, mà khi đồ ăn trong cái thùng bị hao bớt quá nửa thì sẽ có người đổ đồ ăn mới vào trong đó – không hề nghi ngờ, những đồ ăn này đều do phòng hậu cần làm ra ngay lúc đó.
Nhưng mà, như vậy cũng quá xa xỉ đi?
Là một tên thợ săn Mojin thường xuyên đi hợp tác săn bắn với các thị tộc nhỏ khác, hắn tự nhiên biết việc cung cấp đồ ăn tươi mới cho một đội ngũ khó khăn đến cỡ nào, càng đừng nói đến trong thời kỳ chiến tranh! Nhân sự và đạn dược nơi tiền tuyến của Đệ Nhất Quân rõ ràng đã thiếu thốn đến tận cùng rồi, sao có thể dùng lực lượng vận chuyển quý giá vào chuyện này chứ?
Khi Jodel không nhịn được hỏi nghi ngờ trong lòng ra khỏi miệng, tên hộ sĩ kia khẽ bật cười:
- Những chỗ đồ ăn này không phải được vận chuyển từ Greyfort tới đâu, chúng nó đến từ các thành thị của Dawn đấy. Mà người vận chuyển chúng nó lại không phải là Đệ Nhất Quân và đội buôn, chính là do những người được các ngươi cứu về đó.
- Người… do chúng ta cứu về?
- Đúng vậy.
Trong giọng nói của đối phương tràn đầy vẻ ôn hòa:
- Bên trong có cả người lánh nạn của vương quốc Everwinter, cũng có dân chạy nạn của Wolfheart, có một bộ phận trong đó đã đi Neverwinter rồi, còn một bộ phận còn lại thì hy vọng có thể lưu lại đây, để làm một chút gì đó vì chống lại ma quỷ. Những đồ ăn này là do bọn họ dùng xe đẩy tay, thậm chí là dùng tay ôm vai vác, vận chuyển từng chút một đến đây đấy.
Jodel đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Hắn cũng đã từng chấp hành nhiệm vụ sơ tán, nói thật ra mới đầu thì những dân chạy nạn này không hề đặc biệt phối hợp đâu, có đôi khi hai bên còn có thể bùng nổ xung đột nữa, hắn đã từng bí mật oán giận điểm này rồi, cũng coi bọn họ thành lũ ngu xuẩn không có thuốc chữa. Nhưng hiện giờ, chính những “Người ngu xuẩn” này lại đang mang đến thức ăn nóng hầm hập cho bọn họ.
- Không chỉ có người được cứu đâu nha.
Giọng điệu của hộ sĩ có vẻ rất vui:
- Những thương nhân của Dawn kia đều đứng về phía chúng ta, bọn họ không chỉ cung cấp rất nhiều ngựa, còn chủ động hạ thấp giá đồ ăn xuống, cho nên mọi người mới có thể được ăn cơm nóng đồ ăn nóng tươi mới ở trong này.
Nàng ngước đầu lên, nhìn Jodel mỉm cười nói
- Đây chẳng phải đang nói rõ rằng chuyện chúng ta chiến đấu vì toàn nhân loại đã dần dần được mọi người tiếp nhận rồi sao? Vừa nghĩ đến đây ta đã cảm thấy cả người tràn đầy nhiệt tình rồi!