Chiến đấu vì toàn nhân loại…
Tuy rằng đại tù trưởng thật sự đã nói rằng trận chiến tranh này sẽ quyết định vận mệnh của nhân loại, nhưng nguyên nhân Jodel gia nhập Đệ Nhất Quân càng nhiều hơn là vì thị tộc của mình, chưa bao giờ lo nghĩ đến chuyện nhận được báo đáp gì từ chỗ những người khác.
Không quan tâm đến bọn họ có cảm kích hay không, đây đều là nhiệm vụ mà hắn phải hoàn thành.
Cho dù hiện giờ Jodel vẫn cho là như thế, nhưng mà hồi tưởng lại nụ cười của hộ sĩ, đồ ăn tươi mới ấm áp, không hiểu sao trong lòng hắn lại dâng lên một luồng nhiệt.
Có lẽ chuyện mà hắn đã làm còn quan trọng hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Ăn xong bữa ăn tương đối phong phú, Jodel về lại trong đội ngũ của mình.
Chín đoàn người Sand thuộc sự quản lý của hắn đã nhiều thêm một và khuôn mặt mới – chuyện này không có gì kỳ quái, phía sau đang liên tục không ngừng vận chuyển các binh lính đến tiền tuyến, trong đó có cả lão binh xuất phát sau, cũng có người mới vừa chiêu mộ nhập ngũ. Bởi vì sau mỗi một lần đại chiến, đội ngũ ở tiền tuyến đều sẽ bị tổn thất một chút, bởi vì vậy tiến hành điều chỉnh và bổ sung nhân lực là chuyện tất yếu.
Chuyện khiến Jodel vui sướng chính là hắn còn phát hiện ra hai đồng bọn khi đó cùng phòng thủ ở gác chuông.
- Ta còn tưởng rằng các ngươi đều đã hy sinh ở đó cả, chỉ có ta và Ka… Farry chạy ra được.
Sau khi ôm ấp nhiệt tình, Jodel dùng sức vỗ vỗ bả vai đối phương.
- Khi đó tương đối may mắn, lúc gác chuông bị sập, hai chúng ta đều đang canh chừng ở dưới tầng áp chót, may mắn tránh được tất cả đá rơi.
Bạn chiến đấu may mắn còn sống trả lời:
- Nhưng ngươi mới là người khiến cho mọi người kinh ngạc, ở trong hành lang mà vẫn có thể bình yên vô sự, biết sớm như vậy, chúng ta đã không nên rời đi trước rồi.
- Không đâu, nhanh chóng rút lui khỏi đó là lựa chọn chính xác.
Jodel lắc đầu, ở dưới tình huống như vậy, cho dù vẫn có thể còn sống, nhưng tám chín phần mười đều sẽ đụng phải kẻ địch đang ào về phía gác chuông, nếu không phải nhờ Kabala cứu hắn một mạng, hắn vốn không tránh thoát được khỏi vòng vây của ma quỷ.
- Đáng tiếc những người khác lại không có được may mắn như vậy.
Tiểu đội mười người cuối cùng chỉ còn sống được một nửa – tuy rằng là người Sand đã sớm làm quen với chuyện tử vong rồi, đã từng trải qua chuyện sinh ly tử biệt này rất nhiều rồi, nhưng trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi hơi buồn bã.
Dù sao đã từng trải qua cọ sát và huấn luyện hơn nửa năm với nhau, giữa bọn họ đã tạo thành một loại liên hệ mới – mức độ mật thiết của loại liên hệ này không hề thua kém gì người thân thị tộc.
Nhưng mà cao hứng thì cao hứng, trong lòng Jodel vẫn thủy chung tồn tại một chút nghi hoặc.
Không cần nói cũng biết đến tầm quan trọng của lâu đài Gust, cho dù là hắn đều rõ ràng một điểm này. Chính vì sườn núi Metalstone bị rơi vào tay giặc nên mới có thể khiến cho cánh phòng ngự bị thất thủ mọi mặt. Tương tự vậy, bỏ qua lâu đài Gust sẽ phải chống đỡ lấy toàn bộ áp lực này, nên khiến thành phố Cát và vịnh Sedimentation gặp phải cảnh ngộ tương tự.
Hắn vốn tưởng rằng Đệ Nhất Quân sẽ tử thủ thành thị này, mãi cho đến khi hoàn toàn bị ma quỷ nuốt hết mới thôi.
Có thể còn sống sót tự nhiên đáng để vui mừng, nhưng mà trong lòng hắn lại không hề có thoải mái như trong dự tính kia. Nếu như toàn bộ phòng tuyến của Đệ Nhất Quân bị tan tác, không chỉ sự chết trận của tộc nhân sẽ trở thành không hề có chút ý nghĩa nào, hy vọng mà thị tộc khó khăn lắm mới nhìn thấy cũng hóa thành bọt nước.
Nhưng bởi vì tuân thủ nghiêm ngặt chức trách phục tùng mệnh lệnh cùng với tín nhiệm đối với đại tù trưởng nên hắn mới không nói nghi vấn này ra trước mặt hai đồng đội.
- Cầu nguyện Tam Thần tiếp nhận linh hồn của bọn họ.
- Cầu nguyện đại tù trưởng che chở cho bọn họ ở thế giới bên kia.
Yên lặng cầu nguyện dựa theo tập tục của người Sand xong, đối phương đổi một đề tài mới:
- Đừng nghĩ tới những chuyện này nữa, nói vài chuyện thoải mái đi. Có lẽ ngươi còn không biết đấy, tối hôm nay Iron Axe sẽ đến thị sát doanh trại, thêm với nơi này còn sẽ trình diễn một vở kịch!
- Trình diễn… vở kịch?
Tổng chỉ huy đại nhân đích thân đến tận đây thì trừ bỏ cổ vũ sĩ khí ra, nhất định sẽ truyền đạt mệnh lệnh mới nữa, chuyện này không khiến người ta bất ngờ. Nhưng mà kịch này dường như không hề phù hợp với chiến tranh… Người Sand không hề có yêu thích lịch sự tao nhã này, hắn không thể nào hiểu được, vì sao vẻ mặt của hai người kia lại sẽ kích động như vậy.
Đồng đội hiển nhiên đã nhìn ra được nghi ngờ của hắn:
- Không sai, tới đây chính là đoàn Star Flower tiếng tăm lừng lẫy đó!
- Cho nên là?
- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói đến chút nào sao? Drow Silvermoon đại nhân của thị tộc Osha chính là một thành viên trong đoàn kịch đó!
…
Sau khi xoay tròn một vòng, con Seagull đã vững vàng đáp lên sân bay ở đèo phía Tây núi Cage.
Nanawa đi xuống cầu thang bên sườn tàu, đi theo nhân viên cứu hộ chạy đến doanh trại chữa bệnh trước.
- Báo cáo hết tình huống của người bị thương.
Nàng vừa khoác áo khoác ngoài màu trắng của bác sỹ lên vừa bước chân không ngừng nói:
- Sắp xếp chỗ nằm vẫn dựa theo quy định trên sổ tay cấp cứu, cơ quan nội tạng mấu chốt bị thương là người được ưu tiên.
- Vâng.
Hộ sĩ đảm nhiệm trợ thủ của nàng vội vàng trả lời:
- Trước mắt trong doanh trại thu nhận tổng cộng ba trăm hai mươi sáu người bị thương, trong đó tình trạng nguy kịch có năm mươi lăm người, chỗ nằm đều đã được xếp vào trong lều trại đánh số một. Vì để kéo dài thời gian sống sót cho bọn họ, phần lớn mọi người đều đã sử dụng thuốc trì hoãn quá liều.
- Thuốc trì hoãn không phải là vấn đề, chú ý điều trị chống cơn sốc sau khi mất đi hiệu lực là được – nếu như đau đớn quá mức kịch liệt, dùng aquadream để gián đoạn phản ứng còn sót lại trước. Chắc các ngươi đã phối xong aquadream lát nữa cần phải rót vào rồi chứ?
- Đúng, đúng vậy.
Trợ thủ trả lời.
Cho dù không phải là lần đầu tiên hỗ trợ tiểu thư thiên sứ, nhưng nàng vẫn khó có thể thích ứng được chuyện cô gái đáng yêu trông còn nhỏ bé xinh xắn này, nhìn không khác gì cô em nhà bên cả nhưng sẽ giống như học giả lớn tuổi kinh nghiệm phong phú, trấn định tự nhiên phát ra từng chỉ thị.
- Đúng rồi.
Nanawa dừng lại ở trước lều trại đánh số một:
- Dụng cụ điều trị mà trước đó ta yêu cầu chuẩn bị, đều đã được chuẩn bị xong cho mỗi một bệnh nhân rồi chứ?
- Vâng, nhưng mà…
Hộ sĩ do dự, không tự chủ được dùng kính ngữ:
- Người định một lần điều trị cho nhiều bệnh nhân như vậy sao?
Lấy kinh nghiệm trước kia, hơn năm mươi người bị trọng thương ít nhất cần liên tục điều trị trong thời gian mấy ngày mới có thể chân chính chuyển nguy thành an được.
- Đương nhiên rồi.
Nanawa mỉm cười nói với nàng:
- Yên tâm đi, chỉ cần có ta ở đây, bọn họ đều có thể sống sót được.
Nhìn nụ cười tràn đầy tin tưởng của đối phương, hộ sĩ cảm thấy lo lắng trong lòng đột nhiên tiêu tán đi rất nhiều.
Nàng hít sâu, đi theo tiểu thư Pine vào trong lều trại.
…
Nanawa Pine đeo bao tay cao su được đặc chế từ sâu cao su, đứng ở trước mặt bệnh nhân nằm trên giường đầu tiên.
Tiến hóa trong ngày trưởng thành khiến cho năng lực của nàng đạt được một đặc tính mới, khiến cho năng lực loại triệu hoán đơn thuần có thể bám lên trên vật thể, cũng sẽ liên tục tiến hành điều trị vết thương ở xung quanh.
Hiệu quả của năng lực mới rõ ràng không bằng trước kia trực tiếp truyền ma lực vào để điều trị, ít nhất không cách nào khiến miệng vết thương lấy tốc độ có thể dùng mắt thường nhìn thấy được khép lại. Nhưng kèm theo đó, năng lực mới này tiêu hao ma lực ít hơn rất nhiều, thêm với không cần tự mình liên tục thi triển năng lực – đây cũng chính là ưu điểm lớn nhất của năng lực loại ma thuật đính kèm.
Chỉ cần vật thể bị ma hóa luôn luôn tồn tại, miệng vết thương của bệnh nhân sẽ chậm rãi khép lại, điều này khiến Nanawa có khả năng đồng thời điều trị được nhiều bệnh nhân. Càng quan trọng hơn là, nó từ trên căn bản tránh khỏi được đau nhức mang đến do ma lực không đủ khi trước, cần thời gian dài liên tục điều trị, liên tục phá hư miệng vết thương của bệnh nhân. Sau khi thức tỉnh bậc cao, nàng đã từng thử thí nghiệm ở doanh trại phía sau vịnh Sedimentation, một miếng băng gạc có bám ma lực của nàng có thể liên tục có hiệu lực trong vòng mấy ngày đến tận một tuần, như vậy đã đầy đủ để khiến người trọng thương thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi.
Vấn đề duy nhất là sau khi ma lực hao hết thì vật thể cũng sẽ không thể tự động biến mất mà sẽ được giữ lại ở trong thân thể người bệnh. Đồng thời muốn khiến ma lực phát huy ra được hiệu quả lớn nhất thì khi ma hóa vật phải dốc hết khả năng tới gần bộ phận bị thương nghiêm trọng nhất. Bởi vậy Nanawa tham khảo tài liệu giảng dạy chữa trị ở trong thế giới trong mơ, coi chỉ khâu với băng gạc trở thành lựa chọn đầu tiên của một trong một ngoài.
Nàng cầm dao phẫu thuật, thuần thục rạch cái bụng bị thương đến nhuộm đầy máu tươi ra, tìm được phần ruột vỡ do bị cái giáo bằng xương xuyên thủng, cấp tốc khâu nó lại.
Dây nhỏ dùng ruột dê chế thành có thể được thân thể con người tự động hấp thu, cho dù sau khi miệng vết thương khép lại rồi vẫn không cần phải lấy ra, cơ bản có thể coi như là vật liệu chữa bệnh hoàn mỹ.
Đương nhiên, chỉ khâu lại có phần lực bất tòng tâm với những thương tổn ở bộ phận cứng rắn như gãy xương vân vân – nhưng mà vết thương như này tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng, đại khái có thể giao cho bác sỹ và các y tá khác đi xử lý.
Từ khi chế độ bệnh viện của thành Neverwinter phát triển cho đến nay, đã từ xử lý cấp cứu ban đầu phát triển thành một loạt nhân viên cứu hộ có thể độc lập thực hiện cứu chữa đơn giản.
- Sau khi hút hết máu loãng rồi thì khâu vết dao lại, tiếp theo.
- Vâng!
- Đặt một dải thoát nước ở miệng vết thương, theo dõi thương thế của hắn thay đổi.
- Giao cho ta đi.
- Chân này cưa gãy trước, rồi nghĩ cách sau.
- Đã rõ!
“…”
Ngay trong từng mệnh lệnh của Nanawa Pine, nhân viên cứu hộ ào ào vùi đầu vào trong việc cứu chữa khẩn trương mà tự động. Trong doanh trại chữa bệnh lập tức thành một chiến trường mới ồn ào huyên náo.