- Làm như vậy có thể chứ?
Nanawa quay đầu lại.
Wendy đi ra từ phía sau rèm, cười cười xoa đầu nàng:
- Ngươi đã đưa ra quyết định rồi, hiện giờ mới hỏi ta không phải đã quá trễ rồi sao?
- Bởi vì người ta không biết như vậy là tốt hay xấu chứ bộ.
Nàng chu mỏ nói:
- Ta lại không hề thông minh giống như chị Anna, làm chuyện gì đều hoàn toàn tin tưởng.
- Người có thể giống như nàng vốn không có bao nhiêu đâu.
Wendy dịu dàng nói:
- Cho nên cứ chọn đáp án nào mà ngươi cảm thấy sẽ không hối hận là được rồi.
Nhìn dáng vẻ như có đăm chiêu của cô bé, nàng không khỏi sinh lòng cảm khái.
Nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy Nanawa, đối phương vẫn là một cô nhóc hồn nhiên đơn thuần, nhìn thấy chim chóc sẽ líu ríu nói đôi ba câu, nhìn thấy máu sẽ té xỉu, đừng nói đến biết suy nghĩ vì người khác, kể cả vấn đề của chính mình còn chưa hiểu rõ ràng đâu.
Trong thời gian hơn bốn năm ngắn ngủi, nàng đã học được đứng ở góc độ của người khác nhìn nhận vấn đề rồi, cũng có phán đoán của chủ quan của bản thân, tốc độ phát triển nhanh đến kinh người.
Trên thực tế không chỉ có nàng, Lightning, Lorgar, Lily thậm chí là Mystery Moon đều có thay đổi rõ ràng so với trước kia.
Cho dù lựa chọn của các nàng có chính xác hay không, nhưng ít nhất các nàng có gan đưa ra lựa chọn.
Đây đại khái là đặc tính của trẻ tuổi đi…
Wendy khẽ cười khổ.
Mà bản thân… lại không hề có dũng khí như vậy.
…
Kabala chạy thẳng đến chỗ biểu diễn kịch – nàng không cần chỉ dẫn của biển hiệu, đèn đuốc và tiếng người ồn ào dưới màn đêm đã là biển hiệu tốt nhất rồi.
Nhịp bước của nàng càng lúc càng nhanh, dần dần từ đi bộ biến thành chạy băng băng, không biết vì sao, nàng cảm thấy dường như thân thể đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, từ trước cho đến bây giờ đều chưa hề giống như hiện tại, khản cấp mà nghĩ phải nhanh chóng trở lại trong đội ngũ của Đệ Nhất Quân.
Nàng điều động ma lực lên, hạ cho mình một mệnh lệnh nho nhỏ.
-- Tìm được Jodel trong đám người.
Đương nhiên, làm như vậy là vì mau chóng tìm được chỗ tiểu đội.
Dù sao người sống sót mà nàng xác định được cũng chỉ có hắn.
Thân thể giống như con cầy hương cấp tốc xuyên qua trong đám người, ánh mắt không ngừng nắm bắt lấy cảnh tượng ở xung quanh, cũng so sánh với trí nhớ trong đầu, một khắc đồng hồ sau, Kabala nhìn thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Gần như trong đồng thời, đối phương cũng chú ý đến nàng.
- Jo –
- Thật tốt quá, ngươi không có việc gì cả!
Không đợi nàng phản ứng kịp, Jodel đã ôm lấy nàng.
Kabala lập tức cứng đờ.
Nếu như đổi lại là bình thường thì không chỉ nàng đã sớm nghiêng người tránh đi, còn có thể nhân tiện cho đối phương một cái tát, nhưng nhìn thấy Jodel còn kích động hơn cả mình, tay nàng đã giơ lên rồi cuối cùng không thể buông xuống được.
Nhưng mà chỉ kéo dài không đến vài giây, Jodel đã phản ứng kịp, hắn hoảng hốt nới tay ra, lắp bắp nói:
- Ôi, xin lỗi… ta quên mất ngươi là… cái kia, ta chỉ vì quá cao hứng, không hề có, ý tứ gì khác…
Kabala chú ý đến còn có hai gương mặt quen thuộc đang đi sang bên này.
Nàng đổi tát thành túm, một tay kéo Jodel đang xin lỗi vào trong lòng.
- Nếu như ở thành Sandstone, hành vi khinh bạc thần nữ của ngươi đã đủ để bắt ngươi cho bò cạp sa mạc ăn rồi.
Nàng dán vào bên tai đối phương nói:
- Nhưng hiện giờ ta đã không phải là thần nữ gì cả, mà là một binh lính người Sand, đã hiểu chưa? Diễn trò phải làm cho đủ, không để cho người khác nhìn ra được sơ hở, nếu không nghe lời, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!
- Vâng, ta, ta hiểu rồi…
Jodel không hề dám nhúc nhích.
- Rất tốt, đừng quên điểm ấy. Thuận tiện nhắc tới, nếu như ta kéo ngươi trước, như vậy đó là vinh hạnh của ngươi, tự nhiên không cần đi làm thức ăn cho bò cạp sa mạc.
Kabala dừng lại một chút:
- Hiện giờ cùng đi ăn mừng với các đồng đội khác đi.
- Ngươi có thể ra viện nhanh chóng như vậy thật sự quá tốt!
- Vết thương trên cánh tay không sao chứ?
Khi nói chuyện, hai người khác đã xúm lại gần, mọi người ôm nhau, chia sẻ vui sướng khi vẫn còn sống sót. Mà trên sân khấu kịch tạm thời dựng lên, vở kịch đã chuẩn bị kết thúc, tiếng vỗ tay như mưa to tiếp nối liên tục, ai cũng không chú ý đến một chi tiết nho nhỏ xen ngang trong chín đoàn này.
Đúng lúc này, tổng chỉ huy của Đệ Nhất Quân Iron Axe đi lên trên sân khấu kịch.
Theo hắn cất lời, đám người nhanh chóng yên tĩnh lại.
- Ta biết trong tám ngày trước, các ngươi đã phải trải qua khảo nghiệm giống như địa ngục, từ trước đến giờ không có trận chiến nào sẽ tàn khốc đến mức độ này.
- Bởi vì nó không phải được sinh ra vì lãnh địa, quyền lực và của cải, mục đích của ma quỷ chỉ có một, đó là tiêu diệt chúng ta đến hầu như không còn, trừ đó ra, chúng nó không cần bất cứ đền đáp nào khác.
- Cho nên kẻ địch sẽ không quan tâm đến chúng ta có đầu hàng hay không, cũng không hề để ý đến tổn thất của bản thân, cho dù thương vong của chúng nó còn lớn hơn chúng ta rất nhiều thì chúng nó vẫn sẽ không lùi bước chân tiến công lại!
- Cho dù như vậy, các ngươi vẫn ngăn cản cho đến bây giờ, cũng còn sống sót trong khảo nghiệm giống như địa ngục này, như vậy đã đủ để chứng minh rằng tuy ma quỷ dốc hết toàn lực thì cường đại, nhưng cũng chỉ có hạn thôi – chúng nó không hề không thể bị thua trận giống như trong truyền thuyết đã hình dung! Khảo nghiệm trong tám ngày này có thể nói rằng có ý nghĩa không hề thua kém gì trận chiến Taquila cả!
- Ở nơi đó, chúng ta đã đánh bại được một nhánh quân đội ma quỷ, mà ở Wolfheart, chúng ta phải đối mặt với sáu, bảy nhánh đại quân ma quỷ! Kẻ địch dốc hết toàn bộ lực lượng, từ núi phía Tây đến bờ biển phía Đông, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn chúng! Nhưng cho đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa bị tiêu diệt!
Trong đám người ồn ào xôn xao lên.
Iron Axe thoáng dừng lại, sau đó giọng điệu lại tăng cao lên một tầng:
- Không sai, vì tránh đi mũi nhọn, ta hạ lệnh tạm thời rút lui khỏi sườn núi Metalstone và lâu đài Gust, thành phố Cát và vịnh Sedimentation có lẽ cũng sẽ như thế, nhưng đây không phải là thất bại, mà là cơ hội để triển khai phản kích!
- Ta biết các ngươi đang lo lắng điều gì, nhưng mà đừng quên lời trước đó ta đã nói – trận chiến tranh này không hề liên quan gì đến lãnh địa và của cải, tiêu diệt đối thủ mới là mục tiêu duy nhất. Thứ chúng ta bỏ qua chẳng qua chỉ là tảng đá lạnh lẽo như băng với nhà cửa không một bóng người, còn ma quỷ lại phải bỏ ra thương vong mấy vạn!
- Các ngươi mới là mấu chốt để chiến thắng được trận chiến, chỉ cần thực lực của Đệ Nhất Quân vẫn còn, đoạt lại những thành thị này chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
- Sớm muộn gì trận chiến sẽ lan tràn đến vùng núi Cage, nơi này cũng sẽ biến thành chiến trường, nhưng mà trước đó cứ thỏa sức hưởng thụ một đêm này đi! Thả lỏng vì để nghênh đón một trận khiêu chiến mạnh hơn, sau khi trải qua khảo nghiệm như địa ngục, lúc này chúng ta nhất định hoàn trả lại địa ngục!
- Greyfort vạn tuế, bệ hạ Roland vạn tuế, nhân loại vạn tuế!
Khi Iron Axe kêu lên câu khẩu hiệu kết thúc này, trong doanh trại sôi trào hừng hực theo.
Mỗi người đều lặp lại khẩu hiệu giống nhau, chút nghi ngờ và lo lắng ở nơi đáy lòng đều đã tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, một khúc nhạc làm phấn chấn lòng người đã vang lên theo.
Echo từng bước một đi lên sân khấu, vạch ra chấm hết cuối cùng cho vở kịch.
Trong tiếng ca dâng trào, dường như Kabala đã nhìn thấy được cảnh tượng quân đội như nước lũ quét qua trận địa của ma quỷ.
Nàng biết đây là một năng lực, nhưng không hề cố ý chống cự lại.
Cảm nhận được tiếng hô một lòng của vạn người, nang cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Kabala liếc nhìn Jodel đang trong hô to, trong đầu không khỏi sinh ra một ý niệm.
Chờ chiến tranh kết thúc, thị tộc Sandstone đã có chỗ an cư ổn định rồi, chắc nàng có thể được tộc nhân tha thứ cho đi?
Tới lúc đó, nàng lại đi tìm tiểu thư Nanawa Pine để xóa vết sẹo là được.