Giải thích này hơi gượng ép, nhưng Anna và Scroll nhất thời không thể kiểm tra được vấn đều nhiều hơn.
Sau khi tỉnh dậy, cho dù là nhiệt độ cơ thể, hô hấp hay là mạch đập của hắn đều ở mức độ bình thường, thậm chí chính bản thân Roland cũng rất kỳ quái, choáng váng hoa mắt tới không hề có điềm báo trước, thật sự giống như đột nhiên bị chặt đứt ý thức vậy, khoảng ký ức từ sườn núi phía Bắc đến thành bảo hoàn toàn trống rỗng.
Trong quá trình kiểm tra, hăn cũng thuận tiện từ trong miệng Scroll biết được tình huống sau khi hắn té xỉu.
Có mấy người nghe được tiếng kêu của Anna, nhưng mà không nhìn thấy một màn hắn ngã xuống – trong nháy mắt khi Roland mất đi ý thức, Nightingale đồng thời kéo hai người vào trong sương mù. Sau đó Anna ra mặt giải thích rằng kia chẳng qua là tiếng kêu khi nàng thiếu chút nữa trượt chân mà thôi, nên may mắn che giấu được việc này.
Về phần quốc vương bệ hạ đi đâu, mọi người ngược lại không hề đặc biệt chú ý. Dù sao sự cường đại của Nightingale đã nhập sâu vào trong lòng người rồi, muốn thương tổn đến Roland từ trên tay nàng gần như là chuyện không có khả năng. Bởi vậy chỉ cần có nàng canh chừng, Roland cũng không cần đội thân vệ đi theo thường xuyên. Lại nói hành trình của vua Greyfort không cần phải thông báo cho bọn họ, dưới tình huống thí nghiệm vô tuyến điện thông tin thu được thành công, bệ hạ đi trước một bước cũng vô cùng bình thường.
Chính bởi vì như thế nên người luôn luôn canh giữ ở bên người hắn chỉ có ba người Anna, Scroll, Nightingale, cả thành viên khác của Liên minh Phù Thủy đều không biết chút nào.
Nghe đến đó, Roland cuối cùng yên tâm.
Không thể không nói vào lúc mấu chốt Nightingale đã làm ra lựa chọn chính xác nhất, Hiện giờ toàn bộ công việc ở Greyfort đều treo ở trên người hắn, bên ngoài lại có kẻ địch mạnh cần phải chống lại, cấp trên và cấp dưới phải giữ vững nhất trí cao nhất mới có thể mở ra được một đường máu trong trận chiến Thần Ý được. Nếu như lúc này hắn lại ngã xuống thì sẽ nhất định mang đến nhân tố không ổn định. Cho dù chỉ là hôn mê ngắn ngủi, cũng sẽ khiến cho người ta không nhịn được mà phỏng đoán tình huống thân thể của hắn.
Phương pháp xử lý tốt nhất đó là coi như chuyện này chưa hề phát sinh.
- Ít nhiều nhờ ngươi.
Roland cười nói với Nightingale.
Nightingale lại không hề như bình thường nhân cơ hội mở miệng đòi mấy bình Kei Os Drinks mà cúi đầu lên tiếng:
- Không, chuyện này không có gì cả… ngươi không có việc gì là tốt rồi.
Sau khi ăn xong bữa ăn do phòng bếp đưa tới, thời gian vừa qua tám giờ tối.
Roland vốn định đi phòng làm việc điều chỉnh lại bản thiết kế của Fire of Heaven, nhưng lại bị Anna lấy lý do bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi để ép trở lại trên giường. Rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể làm theo, sau đó hủy bỏ hành trình đi vào thế giới trong mơ buổi tối đó – dù sao hôn mê bất ngờ khiến cho hắn hơi chột dạ, trước đó cũng bởi vì tăng ca thời gian dài dẫn đến bi kịch phát sinh, nghỉ ngơi nhiều một chút cũng không tính là chuyện xấu.
Chúc ngủ ngon xong, ba người theo thứ tự đi ra khỏi phòng.
Sau khi cửa phòng bị đóng lại, trong phòng lập tức bị màn đêm bao phủ, chỉ còn lại một chút ánh đèn đuốc của đô thị có thể mơ hồ thấy được ở ngoài cửa sổ đang chiếu lên mảnh nhỏ thủy tinh qua khe hở chỗ rèm cửa sổ.
Ước chừng quá một khắc đồng hồ, Roland nghe được một tiếng sàn sạt.
Trong phòng ngủ yên tĩnh không gió, nhưng chân tấm rèm nhung lại hơi lay động.
Hắn nghiêng đầu nhìn lại, một bóng đen xuất hiện ở vị trí cửa sổ, chặn nguồn sáng duy nhất lại. Ánh sáng nhạt chiếu rọi phía sau đã phác họa cho hình dáng một viền bạc tinh tế.
Cảnh tượng như vậy không hiểu sao khiến cho người ta cảm thấy hoài niệm khó hiểu.
Roland ngồi dậy, không hề ngoài ý muốn nói:
- Hiện giờ có thể nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Bóng đen đi đến bên cửa sổ, lộ ra một mái tóc quăn xinh đẹp.
Người tới chính là Nightingale.
- Ngươi biết ta sẽ đến?
Nàng giật mình.
- Bình thường ngươi sẽ không có dáng vẻ như vậy.
Roland cười lắc đầu, sau đó lấy ma thạch phát sáng ở trong tủ đầu giường ra, để vào trong chao đèn, ánh sáng vàng nhu hòa lập tức chiếu sáng cả căn phòng:
- Mới vừa rồi nét mặt của ngươi quả thật giống như viết rõ tâm sự ở trên mặt.
- Vậy Anna nàng…
Nightingale theo bản năng che mặt nói.
- Ta đoán chắc cũng chú ý đến đi? Cho nên nàng mới có thể giữ ta lại trong phòng ngủ.
Roland thở dài một hơi:
- Nhưng mà nàng đã không chủ động hỏi, chẳng khác nào đã chấp nhận sự phán đoán của ngươi đối với việc này rồi – nếu như ngươi cảm thấy không thể để cho những người khác biết được, chắc nàng sẽ không hỏi tới cùng đâu.
Đây không thể nghi ngờ là một loại tín nhiệm.
Trong mắt Nightingale lộ ra vẻ phức tạp.
- Nói thật ra ta cũng rất hiếu kỳ.
Roland nói tiếp:
- Cả người thoải mái, câu nói không hề có bất cứ dấu hiệu không khỏe nào không phải là lời nói dối vì cố ý an ủi các ngươi mà bịa ra đâu, mà là cảm nhận chân thật của bản thân ta. Ngươi rõ ràng nghe ra được điểm ấy, vì sao khi đó vẫn tràn ngập sầu lo vậy? Ngươi đang lo lắng cái gì thế?
Nàng cúi mí mắt xuống:
- Biết được chuyện ngươi hôn mê không phải chỉ có ba người.
- Không phải chỉ có ba người?
- Nanawa không ở Neverwinter, Lily lại không có cách nào chữa khỏi vết thương, lúc đó thậm chí không ai có thể kết luận được tình trạng của ngươi.
Nightingale chậm rãi nói:
- Dưới tình thế cấp bách, ta nghĩ tới một người… Cho dù nàng bó tay không có cách nào trong chuyện chữa bệnh, nhưng ít ra có thể làm ra một phán đoán tổng quát. Vì thế ta gạt Anna, dẫn nàng vào phòng ngủ.
- Ngươi chỉ chính là…
- Momo.
Roland nhảy dựng trong lòng, đây đúng là một đối tượng cực kỳ thỏa đáng, bản thân xu thế tuổi thọ có thể nói rõ rất nhiều vấn đề. Dưới tình huống hỗn loạn như vậy mà Nightingale có thể có suy nghĩ rõ ràng như thế, tìm được phương pháp xử lý chính xác, không thể nghi ngờ đã thành thục hơn trước kia rất nhiều. Nhưng mà liên tưởng đến dáng vẻ tâm sự nặng nề của đối phương, hắn mơ hồ cảm thấy kia có lẽ không phải là một kết quả tốt gì.
- Momo nhìn thấy gì?
-… Mười bốn.
Nightingale chăm chú nhìn hắn hồi lâu rồi mới thấp giọng trả lời:
- Chữ số từ mười bảy biến thành mười bốn.
- Rút ngắn… ba năm sao?
Roland không khỏi nhíu mày. Điều này hơi khó tưởng tượng, nếu như là chứng bệnh chuyển biến xấu thì luôn nên có một chút dấu hiệu đi. Nhưng mà hiện giờ hắn thật sự cảm thấy tinh thần phấn chấn, càng đừng nói đến ốm đau.
Nightingale giống như đoán được suy nghĩ của hắn:
- Không phải là bệnh tật, cũng không phải mệt nhọc… Ta đã đối chiếu với các mẫu của tội phạm ở khu vực khai thác mỏ rồi, không có một ai phù hợp với ngươi cả. Vài tháng giảm bớt ba năm hiển nhiên không phải chuyện bình thường, bằng không thời gian thực tế của từ bốn đến năm năm tương đương với bị giảm bớt ba bốn mươi năm. Nó chỉ có khả năng mới bắt đầu gần đây.
Nói như vậy thật sự có khả năng, Roland gật đầu nói:
- Nhưng gần đây không hề gặp chuyện gì đặc biệt mà…
- Không, có một chuyện.
Nightingale cúi người:
- Có lẽ chính ngươi không phát hiện ra, nhưng ta lại rõ ràng hơn bất kỳ ai – trong mấy tháng này, số lần ngươi tiến vào thế giới trong mơ đã gia tăng hơn trước mấy lần rồi, trừ chuyện này ra, ta không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác cả!
Nàng giơ tay nắm lấy bàn tay Roland, giọng điệu cũng hơi thay đổi:
- Đáp ứng ta, đừng vào trong thế giới trong mơ nữa được không!
Thì ra là thế, Roland không khỏi giật mình. Không sai, chỉ sợ biến hóa lớn nhất trong mấy tháng này là thế giới trong mơ nhiều hơn – mấu chốt không phải ở chỗ số lần tiến vào, mà trọng tâm ở chỗ sức mạnh tự nhiên bị hấp thu. Dựa theo cách nói của Lam, thế giới trong mơ sẽ vì sự tăng trưởng của ma lực mà không ngừng bành trướng, cho đến khi xâm nhập vào lĩnh vực thần mih. Hắn không biết cuối cùng cõi tâm trí sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa, nhưng rõ ràng cảm nhận được quá trình phong phú của bản thân một thế giới.
Mà làm người sáng tạo có mối liên hệ chặt chẽ, áp lực hắn phải thừa nhận gia tăng trên diện rộng dường như cũng nói qua được.
Bây giờ nghĩ lại, “Thời gian không nhiều lắm” khi đó Lam đã trịnh trọng nhắc đến có lẽ không phải chỉ đang nói đến ý chí của Thần Minh, cũng đang ám chỉ tình cảnh của hắn đi.