Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1350

Chương 1350
Chương 1350

- Có lẽ ngươi đoán không sai.

Roland trầm mặc một lát rồi mở miệng nói:

- Nhưng đã đến một bước này rồi, thế giới trong mơ đã thành mấu chốt chỉ đạo phát triển cấp tốc cho thành Neverwinter, ta không thể… cũng không nên đơn phương đóng cánh cửa của con đường tiến vào nó.

Đặc biệt là sau khi Scroll thăng cấp lên trên siêu phàm, ý nghĩa của thế giới trong mơ đã trở nên quan trọng trước nay chưa từng có, mỗi một lần nàng tiến vào trong cõi tâm trí đều có thể mang đến cho nhân loại một phần tri thức không cách nào đánh giá. Huống chi bên trong còn có Angela, Garcia, Guard Rock… Hiện giờ hắn đã không còn cách nào coi bọn họ là ảo giác hư cấu mà đối đãi. Cho dù không có Lam thì Roland đều không tình nguyện bỏ qua thế giới trong mơ.

Nightingale siết chặt tay lại:

- Thế còn ta?

Roland hơi sững sờ:

- Cái gì…

- Ta phải làm sao bây giờ!

Giọng nói của nàng đột nhiên tăng cao lên một đoạn, âm cuối cùng còn mang theo một chút run rẩy:

- Nếu thời gian lại tiếp tục ngắn đi như thế, không được mấy năm nữa ngươi sẽ --

Nightingale cắn môi, giống như dùng hết khí lực toàn thân mới chặn nửa câu nói phía sau ở trong cổ họng:

- Anna và ta đã hẹn trước, ta cũng tình nguyện tuân theo giao hẹn, nhưng nếu như không đợi được ngày đó đến, ta – ta nên làm cái gì mới được?

Roland giơ tay lên, nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi đã bị nàng cắn đến trắng bệch:

- Cho nên ta mới cần tiến vào thế giới trong mơ để kết thúc tất cả. Ngươi biết rồi đấy, chữ không phải chỉ giảm không tăng, nó đang chỉ là xu thế chứ không phải là kết quả. Nếu như có thể vạch trần bản chất của nguồn gốc ma lực, những ảnh hưởng bất lợi bị cõi tâm trí chi phối đều có tỷ lệ đánh tan rất lớn. Ngược lại, nếu như cứ mơ hồ tránh nó đi, đến một khắc nào đó nói không chừng nó sẽ ngày một nghiêm trọng, đến khi đó định hành động nữa thì đã trễ rồi.

Nếu cảnh cáo của Lam là thật, chỉ sợ sự nhẫn nại của Thần Minh đã còn thừa lại không được bao nhiêu rồi, lúc này bất cứ quyết định nào giao hy vọng cho thời gian đều có thể nhận lấy hủy diệt. Sự xuất hiện thường xuyên của kẻ đọa ma và thần sử giống như đang chứng minh một điểm này.

Hắn nhất định phải mạo hiểm như vậy.

- Nhưng mà…

- Ta cam đoan, sẽ không để cho chuyện như vậy phát sinh nữa.

Roland chân thành nói.

Nightingale chăm chú nhìn hắn hồi lâu:

- Cho dù như thế nào?

- Cho dù như thế nào.

Hắn gật đầu.

Nightingale không nói thêm gì nữa, bóng dáng của nàng dần dần nhạt đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất ở trong sương mù. Roland để ma thạch vào ngăn kéo, bóng tối nhanh chóng chiếm cứ từng góc trong căn phòng, ánh sáng nhạt chiếu lên trên cửa sổ kia lại khôi phục màu sắc như lúc trước, tất cả giống như chưa hề phát sinh vậy.

Nhưng hắn biết chuyện này không phải là ảo giác.

Tay trái đặt ngang trên người hắn, xúc cảm dịu dàng vẫn chưa hề biến mất.

-- trước khi hắn rơi vào ngủ say.

“Ting ting, ngươi có một tin nhắn chưa đọc.”

“Ting ting, ngươi có một tin nhắn chưa đọc.”

- Ai thế? Gửi tin nhắn chịu khó như vậy?

Phỉ Ngữ Hàn đứng trước gương xử lý hành trang cuối cùng:

- Là người trong hiệp hội sao?

- Xem như vậy…

Valkries oán hận mở tin nhắn, lại cắn răng đóng nó lại, nếu không phải cố gắng khống chế lực lượng, chỉ sợ thứ đồ chơi trong tay đã sớm chia năm xẻ bảy rồi.

- Không sai.

- Không sai là chỉ cái gì?

- Người kia thật tinh mắt.

Phỉ Ngữ Hàn cười đeo bao tay bằng lông:

- Ngươi không chú ý đến sao, ánh mắt ở đại hội Võ Đạo gia ném về phía ngươi có số lượng gần bằng với ta đó? Nhưng mà phần lớn mọi người đều chỉ dám nhìn xem mà thôi, có thể đi đầu sinh dũng khí nhắn tin cho ngươi, đương nhiên đáng để khen ngợi rồi. Nếu như có rảnh, không ngại giới thiệu để ta làm quen một chút được không.

- Việc này không hề giống như ngươi tưởng tượng đâu.

Valkries căm tức trả lời. Sau khi khôi phục vết thương xuất viện, bởi vì liên quan đến chia nhóm nên nàng và Phỉ Ngữ Hàn cùng tiến vào trong một tòa nhà, phòng ngủ của hai người nối liền với một phòng khách lớn, bất cứ động tĩnh gì của hai bên đều coi như rõ ràng.

Valkries ngược lại không hề có ý kiến vì về việc này, thậm chí còn hơi may mắn – dù sao đang ở trong thế giới xa lạ này, tiếp xúc với càng nhiều người thì càng có khả năng bại lộ, mà Phỉ Ngữ Hàn đã chiếu cố nàng có thừa kể từ sau khi thăm nàng, cũng xem như giúp đỡ nàng rất nhiều việc, bởi vậy tức giận nà không nên nhắm tới đối phương.

Người nàng căm tức là tên gửi tin nhắn.

Không hề nghi ngờ, cái hộp nhỏ được gọi là điện thoại di động trong tay này tuyệt đối là một bảo vật cấp bậc thần khí, thông qua nó có thể tìm được phần lớn tri thức muốn biết, nó xem như là bách khoa toàn thư chân chính hơn cả sách bằng giấy. Từ sau khi Phỉ Ngữ Hàn dạy nàng sử dụng “Công cụ truyền tin” này như thế nào, nàng đã không cách nào đặt điện thoại di động xuống được nữa.

Nhưng mà nó cũng không phải không hề có khuyết điểm, ví dụ như sau khi số điện thoại của nàng bị người kia biết được, thứ đồ này đã biến thành đáng ghét lạ thường. Càng khiến cho người ta khó chịu chính là nàng lại không thể dễ dàng chặn đối phương được.

- Tóm lại, việc này ngươi đừng quản.

Valkries day trán, việc mất đi ba con mắt bằng viên đá ma thuật luôn khiến cho nàng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó:

- Bây giờ ngươi định đi ra ngoài sao?

- Không sai, gần đây hiệp hội tuyển nhận một người mới, Guard các hạ kêu ta đi gặp nàng.

- Người mới?

Valkries nhíu mày nói. Nàng tự nhiên rõ ràng địa vị của Phỉ Ngữ Hàn ở trong Hiệp hội Võ Đạo gia không phải bình thường, chuyện tiếp đón người mới như này theo lý không cần nàng phải ra mặt mới đúng.

- Không sai, dù sao về sau ta chính là người làm sư phụ của nàng.

Đối phương cười cười, sau đó vẫy tay đi ra khỏi cửa chính.

Sư phụ sao…

Có trong chốc lát, trong đầu Valkries hiện ra bóng dáng của thiên hình.

Nhưng mà phần cảm xúc dâng lên này chỉ kéo dài không đến một giây đã bị tiếng ting ting của di động cắt ngang.

“Ting ting, ngươi có một tin nhắn chưa đọc.”

“Ting ting, ngươi có một tin nhắn chưa đọc.”

- Thằng cha này!

Nàng siết chặt nắm tay, nhẫn nhịn một lúc rồi mới mở tin nhắn ra.

“Người gửi: Roland. Quân đội của các ngươi xâm nhập vùng Nam cảnh ở Wolfheart bị quân ta phản kích, tiền tuyến gần như quân lính tan rã, người thương vong gần mười vạn. Khung xương to lớn có thể chế tạo Red Mist cũng tổn thất nhiều cái, mà chúa tể bầu trời càng không thấy bóng dáng, có phải bị hỏa pháo dọa bể mật rồi không? Còn có đại vương này đi đâu cả rồi? Nếu còn không đến nữa, quân tiên phong của chúng đều sẽ bị chôn vùi toàn bộ ở Wolfheart.”

“Người gửi: Roland. Chúng ta đã phát hiện tháp bút hắc thạch trên cột sống đại lục, phát động tiến công nó chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn. Ngươi cảm thấy nếu như ném đạn lửa vào trong cái rãnh to kia sẽ phát sinh chuyện gì đây? Tuy rằng khoảng cách hơi xa, nhưng mà máy bay có thể bay trong khoảng cách dài đều đã trong nghiên cứu chế tạo, nếu không thể nhanh chóng kết thúc trận chiến Thần Ý, một màn tương tự như vậy còn có thể trình diễn lần nữa, mãi cho đến vực Đá Đen biến thành một ngọn núi lửa vĩnh viễn không bao giờ tắt, hy vọng ngươi có thể rõ ràng điểm này.”

“Người gửi: Roland. Tiện thể nhắc cho, vào thế giới trong mơ lâu như vậy, chắc ngươi cũng rõ ràng nhân loại trên chuyện vũ khí có thể đạt đến trình độ nào đi? Mà một trong những đỉnh phong của đỉnh phong – ánh sáng mặt trời, ngay tại trước đó không lâu đã tiến hành thí nghiệm nguyên lý rồi, cách bước ra mắt chỉ có một bước thôi. Ngươi còn định tiếp tục cân nhắc tiếp sao?

Tin tức giống như vậy, mỗi ngày nàng đều có thể nhận được vài cái, không phải chiến sự tiền tuyến thì chính là thành quả mới nhất do nhân loại nghiên cứu ra. Trước đó Valkries luôn luôn giữ trầm mặc, vừa không từ chối nhận cũng không trả lời lại, nhưng một lần này nàng lại chăm chú nhìn màn hình một hồi sau đó chậm rãi nhấn trả lời.

“Ngươi đang ở đâu? Chúng ta gặp mặt nói đi.”

“Chuyển tiếp: Ngươi đang ở đâu? Chúng ta gặp mặt nói đi.”

Tin tức tương tự cũng xuất hiện trên điện thoại di động của Phỉ Ngữ Hàn.

Không sai, xem ra hôm nay có thể biết được không ít tin tình báo mới về thế giới kia. Nàng sung sướng gấp màn hình lại, gõ cửa văn phòng Guard.

- Vào đi.

Bên trong truyền đến giọng nói trầm ổn của Guard.

- Dạ.

Ngay khi đẩy cửa phòng ra, nàng lập tức chú ý đến cô bé đang ngồ bên cạnh bàn trà cúi thấp đầu, vẻ mặt hơi khẩn trương. Đối phương có một mái tóc màu bạc mềm mại, vóc người không cao, dao động của sức mạnh tự nhiên cũng không rõ ràng, chỉ riêng trụ cột của người thức tỉnh thôi đều không được coi là xuất chúng.

Nhưng đây không phải là trọng điểm.

Chỉ liếc nhìn qua sau đó Phỉ Ngữ Hàn đã khôi phục lại dáng vẻ trầm mặc ít nói như bình thường, gật đầu chào Guard:

- Các hạ.

- Ừm, chắc ngươi đã biết nguyên nhân gọi ngươi đến đây làm gì rồi.

Rock không nhanh không chậm uống một ngụm trà:

- Bây giờ đối phương đang ở đây, ta không khỏi muốn hỏi, lý do ngươi muốn thu nàng làm đệ tử là gì vậy? Dù sao đây là lần đầu tiên ngươi chủ động đưa ra yêu cầu như thế này với hiệp hội.

- Đại khái là… Muốn tìm chút việc để làm đi?

Nàng nhàn nhạt trả lời.

Rock ngẩn ra, sau đó vỗ tay cười to:

- Ha ha ha… Đây mới là phong cách hành sự của ngươi. Nhưng mà cho dù lý do như thế nào, đây đều là chuyện tốt đối với thành Prism đang cần cấp bách bổ sung thực lực.

Hắn nhìn sang cô bé đang ngồi bên cạnh:

- Để ta giới thiệu, vị này là Phỉ Ngữ Hàn, Võ Đạo gia thiên tài được hiệp hội công nhận, tuy rằng nhìn có vẻ không dễ gần, nhưng lại là một người nghiêm túc phụ trách. Nàng có thể trở thành sư phụ của ngươi, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với con đường sau này của ngươi.

- Mà cô bé này lại là người thức tỉnh mới ở nhờ nhà Roland –

- Angela.

Phỉ Ngữ Hàn chìa tay về phía đối phương, mỉm cười nói:

- Hoan nghênh gia nhập Hiệp hội Võ Đạo gia.

Bình Luận (0)
Comment