Sau khi hội nghị kết thúc, hai đại diện chính phủ đặc biệt giữ Roland ở lại, hứa hẹn chính phủ sẽ thúc đẩy càng nhiều các dự án viện trợ, bao gồm cả dữ liệu thử nghiệm của vũ khí hạt nhân thế hệ đầu tiên cũng trong phạm vi cân nhắc.
Tất nhiên, điều khiến bọn họ đưa ra những lời hứa như vậy không chỉ dựa vào lời nói một phía của Hiệp hội Võ Đạo gia, những đồ tạo tác ma lực có hiệu quả thần kỳ đó cũng là nguyên nhân quan trọng khiến phía chính phủ tích cực như thế. Tóm lại, như những gì Guard Rock đã tuyên bố, cuộc hội nghị này chỉ mới là sự bắt đầu.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cục thiết kế Greyfort đã bù đắp lại tất cả những khiếm khuyết còn đến ngày nay mà thành Neverwinter đã để lại từ quá trình phát triển bằng sức mạnh của chính nó, mỗi một dự án đều có ít nhất hàng trăm, thậm chí hàng nghìn người suy nghĩ và hoàn thiện. Cuộc chiến Thần Ý đã không còn là vận mệnh của một thế giới. Lần đầu tiên Roland cảm nhận sâu sắc rằng, những con người còn sót lại với thế giới không phải đang anh dũng chiến đấu một mình, đằng sau hắn còn một lực lượng không thể bỏ qua đang ủng hộ hắn. Dù rằng từ trước đến nay, giữa hai thế giới chưa từng thực sự tiếp xúc, nhưng vận mệnh đã gắt kết hai thế giới với nhau một cách chặt chẽ.
Tận dụng làn sóng của vòng cải cách công nghệ này, Roland ra lệnh cho phòng hành chính tăng cường tuyển dụng người phù hợp, đồng thời hơn mười nhà máy mới đã được lên kế hoạch luôn trong một lần, để khởi công sản xuất các sản phẩm mới từ thuốc súng hợp chất hiệu suất cao đến công cụ bán tự động. Sau khi giải quyết được những hạn chế về dân số và kinh tế, thành Neverwinter đang trong thời kỳ phát triển vượt bậc hoàn toàn có thể tự mình xây dựng và phát triển theo ý mình, ít nhất cho đến khi mâu thuẫn chính yếu là sinh tồn được xoa dịu, đà phát triển này sẽ không dừng lại.
Đúng lúc cuộc đổi mới công nghệ đang diễn ra rầm rộ, Roland thình lình nhận được một tin tức bất ngờ và vui mừng.
Joan, người mất tích gần một năm trời, đã trở lại.
Sau khi nhận được tin, hắn và Nightingale lập tức chạy đến bệnh viện số một Neverwinter - kể từ khi sắc lệnh mở rộng quy mô giáo dục công cộng và chăm sóc y tế ở vương đô được ban hành vào mùa đông năm ngoái, cho đến nay, phòng hành chính đã xây dựng ba bệnh viện ở bờ nam của sông Xích Thủy, đoạn trung tâm đại lộ vương quốc và Cứ điểm Epic, chịu trách nhiệm chẩn đoán các bệnh đơn giản và công tác phòng chống dịch bệnh ở mỗi khu. Bệnh viện Thành Tây, nơi đầu tiên được chuyển đổi từ một khu nhà quý tộc và nổi tiếng là nơi thường trú của Miss Nanawa, nghiễm nhiên có danh hiệu là bệnh viện số một.
Đi vào phòng bệnh, Carmela Daryl hơi cúi đầu với hắn.
Wendy và Tilly đã trở lại tiền tuyến, còn Scroll thì đang bận sao chép tài liệu, nên Đại quản gia Đảo Trầm Thụy đã nhận nhiệm vụ chăm sóc mọi người như một lẽ tự nhiên. Hơn nữa, nàng từng tận mắt chứng kiến Joan mất tích, vẫn luôn giữ cảm giác áy náy trong lòng, hiện giờ niềm vui mất mà lại có được của nàng mãnh liệt hơn bất kỳ ai, điều này có thể thấy qua việc nàng chủ động hành lễ với hắn.
Sau tất cả, nàng luôn tin rằng chính hắn đã cướp đi Tilly, và cũng là nguyên nhân chính khiến Ashes hy sinh. Nếu như không phải nhận được tin tình báo, Sky-sea Realm có thể sẽ đe dọa trực tiếp đến Fiordland và Đảo Trầm Thụy, thì nàng sẽ không bao giờ chuyển đến sống tại Neverwinter.
Roland không quan tâm lắm đến chuyện này, hắn vẫy tay và khẽ nói:
- Tình trạng của nàng ra sao?
- Chỉ có thể nói là... Không đáng lo ngại.
- Chỉ có thể?
Roland hỏi lại. Theo quan điểm của hắn, có thể trở về an toàn đã là kết quả tốt nhất.
- Nàng... Lại quay về dáng vẻ như trước đây rồi.
Carmela vuốt tóc Joan, khẽ thở dài.
Cho đến tận khi nghe nàng giải thích xong, cuối cùng Roland mới hiểu ý nghĩa trong lời nói của đối phương.
Joan không tự mình bơi về cảng Bãi Cạn.
Người đầu tiên phát hiện ra nàng là một ngư dân Neverwinter kiếm sống bằng nghề đánh cá. Theo trình báo của người này, khi ra khơi đánh cá, hắn bất ngờ bị đánh thức bởi tiếng vật nặng đập vào đuôi thuyền vào ban đêm, sau đó hắn nghe thấy âm thanh gặm nhấm thức ăn. Vốn tưởng là gặp được quỷ biển, hắn đang định liều chết đánh cược một hồi, không ngờ lại gặp con cá to trông giống người.
Lúc đó, nàng đang cầm một khúc cá kho trong nồi, và ra sức gặm, như thể đã mấy ngày không ăn. Thấy ngư dân hoảng sợ, nàng cũng không ra tay tấn công mà là kêu lên một vài tiếng kỳ quái, rồi cuộn mình trong góc boong tàu, như thể đã ngủ thiếp đi.
Bị ảnh hưởng bởi sự tuyên truyền lâu dài của thành Neverwinter, với tâm lý thử một lần, ngư dân đã vận chuyển nàng về cảng Bãi Cạn - phần thưởng khi cứu một phù thủy lớn hơn nhiều so với một con thuyền đầy cá, có thể gặp được giữa biển rộng mênh mông, nếu không phải quỷ biển thì chỉ có thể là phù thủy thôi.
Con cá lớn này chính là Joan.
- Lily đã kiểm tra cho nàng, có rất nhiều ký sinh trùng lây lan trên khắp cơ thể nàng, và có một số sâu đến không thể dùng năng lực để trừ tận gốc.
Carmela đau lòng nói:
- Để loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn càng sớm càng tốt, ta đã thêm cho nàng An Miên Quyết khi nàng đang ngủ say, rồi dùng dao cắt bỏ những con trùng thân mềm có vỏ còn dính dưới da. Về lý thuyết, những con sâu này sẽ chỉ được tìm thấy trên những con tàu cũ và những con cá voi khổng lồ.
- Nói cách khác, không phải Joan bơi về từ quần đảo Shadow?
- Khoảng cảnh như thế thì không đến nỗi nhiễm phải bọn chúng.
Nàng lắc đầu:
- Hơn nữa, với tốc độ của Joan, không mất quá nhiều thời gian để quay về thành Neverwinter từ di tích. Ta đang lo rằng... Nàng đã gặp phải thứ gì đáng sợ, nên mới khiến nàng quay về trạng thái ban đầu của mình một lần nữa.
Không thể làm sạch ký sinh trùng, đói đến mức phải lên thuyền tìm thức ăn, kiệt sức đến mức hôn mê, tất cả đều cho thấy hành trình này đầy rẫy nguy hiểm, dưới tình huống phải chịu kích thích trong một thời gian dài, rất có khả năng phù thủy sẽ phải chịu đựng chấn thương tâm lý không thể cứu chữa được, Macy là một ví dụ điển hình.
Carmela có khả năng trao đổi tâm linh, không sợ đối phương không nói gì, điều nàng thực sự lo lắng là Joan sẽ không bao giờ hồi phục được như trước,chỉ có thể dành phần đời còn lại của mình như một con thú.
Roland không khỏi im lặng.
Đúng vậy, thân thể khỏe mạnh không có nghĩa là mọi thứ đều ổn, bất kể là băng vải chữa bệnh của Nanawa hay nước tinh lọc của Lily, đều không thể chữa khỏi bế tắc về mặt tinh thần.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa nhịp nhàng phá vỡ sự im lặng trong căn phòng.
Nightingale có chút nghi ngờ quay người lại và mở cửa phòng ra, chỉ thấy cái đầu dưa của Mystery Moon thò ra giữa khe cửa.
- Chuyện đó... Nghe nói Joan đã trở lại? Đợi chút, này, các ngươi đừng chen lấn...
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, vài người lảo đảo bước vào bên trong, ngoại trừ Mystery Moon, còn có Asha, Sharon và Amy. Người cuối cùng bước vào phòng là Lily.
- Không có cách nào, bị nàng phát hiện manh mối.
Lily bất đắc dĩ nói.
- Khụ khụ! Tuyên bố trước, ta nghe tin Joan bị bệnh, nên mới đến thăm nàng!
Mystery Moon kiên định nói:
- Mặc dù nàng thuộc thám hiểm đoàn, nhưng Lightning và Macy đều không có mặt, chỉ có chúng ta mới có thể đi theo nàng, chắc chắn không phải chúng ta có ý định kéo nàng sào trinh sát đoàn, càng không định... A...
Asha đưa tay ra bịt miệng nàng lại.
- Đó chỉ là ảo tưởng cá nhân của nàng, không liên quan gì đến mọi người.
Sharon chính trực nói.
- Hey, có thêm một thành viên vào đoàn không tốt sao?
Amy ngạc nhiên gãi đầu.
- Haiz!
Lily ra hiệu im lặng.
Nhìn nhóm người trong nội bộ lục đục với nhau, Roland không khỏi nở nụ cười. Hắn nhìn sang hướng Carmela Daryl, đưa tay ra và nhún vai. Nàng hơi sững sờ, sau đó biểu cảm cũng thả lỏng hơn.
Có thể Joan đã gặp phải điều gì đó khủng khiếp, nhưng có một nhóm người như vậy ở bên cạnh, hắn tin rằng sớm muộn gì đối phương cũng sẽ khôi phục dáng vẻ ban đầu.
...
- Này, các ngươi xem, đây là thứ gì?
- Giống như một mảnh lụa...
- Sao lại có lụa trong bệnh viện? Vả lại, phẩm chất này nhìn đã thấy giá trị rồi.
- Nếu không, hãy hỏi dì Carmela đi.
-...Tại sao ngươi không hỏi?
- Ta không dám.
Ta nghe thấy hết rồi. Camila ngồi cạnh giường ôm trán nói:
- Đó là mảnh vải Joan dùng để buộc vết thương, vì khi đó bận quá nên ta chưa vứt nó đi. Cẩn thận vi khuẩn gây bệnh bám vào mặt tấm vải, không phải trong sách của bệ hạ từng đã từng nói không được tùy ý chạm vào nguồn lây nhiễm sao?
Sau khi Roland và Nightingale đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại nàng và các thành viên trinh sát đoàn. Bọn họ vây quanh giường bệnh bận trước bận sau, trong suốt một ngày, coi như cũng đã giúp đỡ khá nhiều. Chắc chắn là một điều tốt khi Joan có một nhóm bạn nhiệt tình như vậy, vấn đề duy nhất là bọn họ nói quá nhiều.
- Trên đó có vi khuẩn gây bệnh không? Lily, ngươi có cảm ứng được không?
- Đưa nó, ra khỏi, trước mặt ta… Lấy nó ra!
- Này, ngươi đừng xé nó. Á? Thứ này không xé được... Sharon, ngươi giúp ta với.
- Dường như nó rất khó xé... Asha cũng đến để thử xem sao?
Không, nàng sửa lại, mấy người này không phỉa nói nhiều, mà là quá nhiều! Đúng lúc Carmela định dùng lý do “hôm nay không còn sớm, ngày mai nếu có thời gian hãy quay lại sau” để bảo bọn họ quay về lâu đài, mí mắt Joan chợt run lên.
Nàng nhanh chóng nín thở.
Sau một vài giây, cô gái đang ngủ từ từ mở mắt ra.
- Nha...
Joan mở miệng và phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Điều này ngay lập tức khiến căn phòng im lặng.
Nàng thực sự không thể nói...
Carmela kìm nén sự thương tiếc, và đặt tay lên ngực Joan.
Trong phút chốc, vô số mảnh vỡ ý thức tràn vào tâm trí nàng như thủy triều! Từ khoảnh khắc nàng đặt ra câu hỏi, nàng lập tức nhận được câu trả lời, đây là sự cộng hưởng của tâm hồn!
Nàng thấy mình bị kéo dài vô tận dưới đáy biển tối tăm, giống như một ảo ảnh vặn vẹo.
Nàng thấy bầu trời và đại dương đảo lộn, nước biển từ từ không trung đổ xuống.
Nàng thấy quái vật xương sườn đông nghịt rải rác trên biển, tạo thành từng đợt sóng, lao thẳng vào đất liền.
Nàng thấy bia đá đứng nghiêm trong làn mù sương trùng điệp, và người phụ nữ mặc đồ trắng đang đi về phía nàng.
Điều cuối cùng đập vào mắt nàng là hang động hình tròn khổng lồ sâu không thấy đáy.