- Hố trời mà ngươi thấy được là như thế này sao?
Roland ngạc nhiên đứng dậy hỏi.
- Xin lỗi.
Carmela hơi ngại ngùng nói.
- Trình độ vẽ vời của ta cũng chỉ được đến đây thôi.
Cảnh vật trong tranh được đặt trên bàn làm việc là do Đại quản gia vẽ ra từ miêu tả của Joan, có điều là đừng nói so sảnh với Scroll và Soria, đến cả trình độ của học viên mỹ thuật cũng không thể với tới – các đường ngắn dày đặc là cỏ, các đường tròn xiêu vẹo là hố, một sườn đất mọc lên ở bên cạnh là núi, còn những đường lượn sóng kia là nước biển. Trong mắt người ngoài, nó chẳng khác nào những đường nét cơ bản cả, không hề mang tính tham khảo.
Nhưng Roland thì không.
Hắn từng thấy nơi không đáy trong truyền thuyết ở trong giấc mơ.
Đó cũng là “điểm cuối” của cuộc chiến Thần Ý, lối đi của tộc quần thăng cấp thắng lợi. Mặc dù cuối cùng nó bị biển gầm và núi lửa nuốt gọn, thành trấn ở phía trên cũng bị hủy diệt toàn bộ, nhưng địa hình đại khái vẫn không thay đổi đáng kể. Ví dụ như một bên thì bằng phẳng, một bên thì nhô lên, cùng với lục địa cao vút có thể nhìn thấy mơ hồ từ xa.
Trước khi chưa được tận mắt nhìn thấy, nó vẫn chỉ là một truyền thuyết hư vô mờ mịt, suy cho cùng đầu phía Bắc Dawning Realm trải dài mấy nghìn cây số, những người của Hội Liên Hợp trước đây cũng không thể vẽ ra bản đồ chi tiết, thậm chí cuối cùng nó có tồn tại hay không thì vẫn là dấu chấm hỏi.
Từ đầu đến cuối cũng chỉ có Lam đề cập đến vị trí của nơi không đáy.
Mà bây giờ, Joan dựa vào kinh nghiệm biến nó thành thực tế.
- Không, như vậy đã đủ lắm rồi.
Roland nhanh chóng lấy tấm bản đồ lớn ra khỏi giá sách, trải ra sàn nhà trước bàn, tiếp theo hắn đặt bản vẽ kia đặt ở hướng đông bắc của lục địa.
- Đại khái là ở chỗ này.
- Vậy rốt cuộc nó là gì?
Carmela không nhịn được hỏi.
- Ta không cho rằng nó là hố do thiên nhiên tạo thành.
- Sao ngươi lại nghĩ như vậy?
Cuối cùng Roland hỏi một câu.
- Rõ ràng.
Carmela chắp tay trước ngực, nói.
- Sao cái hố có thể ngay ngắn đến mức này? Có có đáy biển quái dị kia, lục địa và nước biển trên bầu trời, ta thấy nó cứ lạ thế nào.
Roland trầm ngâm trong chốc lát.
- Bản thân ta cảm thấy vốn dĩ chẳng có cái gì gọi là thiên nhiên cả.
- Ngươi có ý gì?
- Ví dụ như rừng rậm Dodge phía tây thành Neverwinter và thảo nguyên, có thể trước đây nó chỉ là một mảnh đất hoang, nhưng có mấy con chim, con thú mang hạt giống đến đây, sau đó mới dần biến đối thành dáng vẻ hiện tại. Chỉ cần thời gian đủ lâu, như vậy thì chắc chắn giả thiết sẽ được thành lập, nhưng kẻ đến sau lại cho rằng đây là dáng vẻ vốn có của đất trời, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao?
Carmela nhíu mày.
- Ta không rõ ngươi đang nói gì.
Cũng đúng, Roland thầm thở dài, những đạo lý này quá phức tạp với người đương thời, không thể nào hiểu là chuyện bình thường.
- Thì ra là vậy.
Nightingale đang nhai cá khô đột nhiên vỗ tay nói.
- Ngươi nói rất đúng, chúng ta cùng chim thú không khác nhau là mấy, đúng không?
- Cái này cũng được xem là bí hiểm sao?
Đại quản gia xoa trán vì nhức đầu.
- Ngươi suy nghĩ một chút đi!
Nightingale chỉ vào thành thị trong màn đêm ngoài cửa sổ, nàng nói.
- Chim thú mang hạt giống dến đây, tạo thành rừng rậm cùng thảo nguyên, loài người di chuyển đến sườn núi phía bắc, thành lập thành Neverwinter, đối với thế giới này, bản chất của hai sự việc đều giống nhau. Thiên nhiên mà chúng ta gọi, chẳng qua chỉ là đứng trên góc độ của mình, nếu đổi lại là một con chim, chúng cũng sẽ không cảm thấy cành cây tự nhiên hơn mái hiên, nếu không sao chúng lại xây tổ trên mái hiên? Dựa vào suy luận này, hố trời hình tròn, nước biển nghịch lưu, rừng rậm Dodge cũng như thành Neverwinter đều là một phần của thế giới tự nhiên.
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp.
- Nói không chừng trăng sao sáng chói trên đỉnh đầu chúng ta cũng được tạo ra như vậy.
- Này.
Carmela nhất thời ngơ ngẩn.
Roland bất ngờ nhướng mày, rõ ràng là học sinh dở nhưng suy nghĩ đến phương diện khác thì lại rất nhanh nhạy… Cho nên đây là do tính khí nhanh nhẹn, hay à ngu ngốc nên mạch suy nghĩ rộng hơn?
Trong đầu hắn vừa hiện ra cảnh tượng các tảng đá không ngừng va vào nhau, sau đó thì tạo thành hành tinh.
Thần Minh dẫn ma lực đến thế giới này.
Từ khoảnh khắc đó, thế giới cũng đã đi vào con đường bất đồng.
- Vẫn là nên quay lại vấn đề lúc trước của ngươi đi.
Hắn hắng giọng, kéo Carmela đang ngượng ngùng tỉnh lại.
- Có lẽ hòn đảo Joan đã đến kia là nơi không đáy, lỗ đen là lối đi của tộc quần thăng cấp thăng cấp. Khi di vật Thần Minh hợp làm một thể, con đường thông thiên sẽ xuất hiện, nhưng điều này không phải sự giải thoát chân chính, càng sẽ không giành được nụ cười của thần. Nhưng chúng ta vẫn muốn đi đến đó – nơi không đáy gần với lãnh thổ của Thần Minh nhất, có lẽ chỉ có ở đó mới có thể tìm được phương pháp thoát khỏi cuộc chiến Thần Ý.
Carmela mở to mắt, dường như nàng muốn thốt lên “Ngươi biết những chuyện này ở đâu?”, chẳng qua cuối cùng nàng kiềm lại.
- Còn về lục địa lơ lửng trên không trung, ta đoán đại khái là Sky-sea Realm trong miệng ma quỷ.
Roland xoay người cầm lấy một cái ống đựng bút, đặt ở phía tây Dawning Realm.
- Bởi vì một vài nguyên nhân, dưới đáy hải vực Shadow vặn vẹo tạo thành lối đi không gian, một chỗ khác thì liên kết với Sky-sea Realm, cho nên Koan mới có thể di chuyển từ quần đảo Shadow đến bên kia biển lớn chỉ trong nháy mắt. Thật ra không chỉ có nàng, hai đáy biển vẫn luôn liên kết với nhau, cách một khoảng thời gian dài, một lượng nước biển lớn sẽ rót vào Sky-sea Realm, lại chảy xuống, tạo thành thác vạn trượng như Joan đã thấy.
Carmela ngạc nhiên nói.
- Không lẽ nguyên nhân Thunder nhìn thấy nước biển chảy qua hải tuyến, chảy từ cao xuống thấp là cái này?
- E rằng là vậy.
Hắn gật đầu.
- Nước biển cũng không cần chảy lại, bởi vì vốn dĩ hai bên thông nhau. Giống như sự lên xuống nhanh như nhau của thủy triều không phải do thiên thể, mà chỉ dựa vào số lượng và tần số của lối đi được mở ra.
- Ý của người là, nơi giống quần đảo và hải vực Shadow như vậy không chỉ có một?
- Muốn làm cho cả biển Swirling lên lên xuống xuống, e rằng chỉ có một lối đi là không đủ. Còn có phải những nơi kia cũng tồn tại di tích cổ văn thì ta không biết.
Roland cảm thấy những mảnh ghép trong đầu hắn đang dần tập hợp lại.
- Mà di tích Blackrock ở trung tâm quần đảo Shadow, nhìn xa phải là Sky-sea Realm.
- Vậy kính viễn vọng mà ta thấy qua cánh cửa có ý nghĩa gì?
Nightingale xen vào.
- Có lẽ người tạo ra nó mới biết rõ.
Hắn lắc đầu.
- Nhưng mà chúng ta cũng có thể cả gan đoán, có lẽ kia là một tháp canh gác dùng để theo dõi – di tích lâu đài ở dưới mặt nước, thành thật mà nói thì đây không phải là một điểm quan sát và đánh giá tốt. Cho nên, có phải thật lâu trước đây, địa hình hải vực Shadow cũng không thấp như hôm nay, Sky-sea Realm cũng không cao như vậy? Cho đến cuộc chiến Thần Ý thay đổi hết thảy, người giám thị và người bị giám thị cũng không còn tồn tại, chỉ có ma lực hướng dẫn kính viễn vọng nhìn chằm chằm mục tiêu ban đầu, đến nay vẫn không thay đổi.
- Xin lỗi nếu ta nói thẳng, chuyện này cũng quá khó mà tưởng tượng nổi.
Carmela hít một hơi, nàng nói.
- Thay đổi độ cao của hai lục địa? Ngươi biết chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến cả hải vực sao?
- Đại khái có thể giết chết toàn bộ sinh vật trên đất liền?
Roland không khỏi nghĩ đến sóng biển dâng lên cao hơn ngọn núi kia.
- Có lẽ ước nguyện ban đầu của Thần Minh là vậy cũng không chừng… Dĩ nhiên, những điều này chỉ là phán đoán của ta, cũng không thể xem là thật.
Hắn đè tạp niệm, đổi đề tài.
- Cuối cùng là lục địa đen nằm ở hướng đông bắc Dawning Realm, Joan thấy vô số quái vật biển đang tiến công đến nơi đó, kết hợp phân tích với thông tin tình báo hiện nay đang lấy được, chắc chắn kia là lãnh địa của ma quỷ.”
Hắn lướt qua bản đồ, dùng bút than viết tên mà Valkries đã nói.
“Vực Blackrock.”