- Đây… đây là hình dạng của thế giới sao?
Dường như Carmela nhận ra điều gì.
- Đúng vật, nếu như cuộn sàn nhà lại, thì sẽ thành bản đồ thế giới.
Roland đặt bút xuống, nhìn xuống dưới chân, sững sờ nói. Không biết có phải là trùng hợp hay không, trong lịch sử có một đội tàu lên đường từ cảng Barros, Tây Ban Nha. Trải qua bảy mươi ngày đêm, cuối cùng bọn họ cũng đến tân lục địa Châu Mỹ, do đó sửa bản đồ thế giới. Hôm nay Joan cũng xác minh dáng vẻ đại khái của thế giới thông qua cách này.
Tuy rằng dự tính ban đầu của hai người khác nhau, nhưng những thứ được phát hiện này đều có thật – lịch sử không chỉ nhớ kỹ tên của Joan, mà có lẽ đoàn thám hiểm từ khoảnh khắn đó cũng sẽ trở nên danh xứng với thực nhờ “vòng quanh Trái Đất”.
Chẳng qua tất cả chỉ là một bức tranh lớn.
Đối với Roland, có thể xác định vị trí của nơi không đáy và Sky-sea Realm là chuyện quan trọng nhất ngay lúc này.
Đặc biệt là vị trí của nơi không đáy.
Sự phát hiện của Joan khiến hắn xác nhận, nơi tồn tại thực tế của cõi tâm trí cũng không xa xôi như trong tưởng tượng, hiển nhiên đây là tin tức tốt. Ít nhất, phương án máy bay ném bom mới và phiên bản cải tiến của Fire of Heaven có mục đích rõ ràng về thông số tính năng thiết kế.
Dĩ nhiên, Sky-sea Realm nằm trên biển cả cũng có chút ngoài tầm với, may thay bọn hắn đang chém giết với ma quỷ, cho dù xuất phát từ hướng đông, thì đất liền đầu tiên mà bọn hắn lên cũng là bờ tây Dawning Realm, vẫn cách bình nguyên màu mỡ khá xa.
- Như vậy chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng.
Nightingale hừ nhẹ, nàng nói.
- Nữ tử Joan gặp ở đảo biệt lập là ai? Nơi đó cũng không có dấu vết con người định cư, nếu nàng là người của Thần Minh thật, thì chẳng có lý do gì để giúp nàng cả.
Roland yên lặng trong chốc lát.
- Thật ra, e rằng chuyện này mới là vấn đề tệ nhất.
- Tại sao?
Carmela khó hiểu hỏi.
- Dựa trên lý thuyết, nếu cuộc chiến Thần Ý không phân thắng bại, cuối cùng bị phá hủy thật, như vậy Thần Minh sẽ là kẻ địch của chúng ta.
Nói xong, hắn hơi chần chừ.
- Nhưng người canh gác cũng không tỏ thái độ thù địch, hoặc là thiện ác quan của bọn hắn khác với chúng ta, hoặc… Bọn hắn không xem chúng ta là cái thá gì. Có lẽ loại chăm sóc này giống như chuyện chúng ta thường băng bó cho chim non bị thương.
Hai phù thủy nhìn nhau, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Nhưng cùng với đó là sự lạnh lẽo tiến sâu vào lòng bàn chân.
Ai cũng biết, nếu như một bầy chim ăn trộm ngô, loài người sẽ giết chúng mà không hề do dự, nhưng không ai cho rằng chim non là kẻ địch chân chính. Đôi khi một hoặc hai chú chim non sẽ Cat’s Claw bắt, sau đó là một loạt cách làm không liên quan đến thiện ác, cũng chỉ là yêu thích của cả nhân mà thôi.
Cuộc chiến Thần Ý kéo dài một tuần lại một tuần, không biết có bao nhiêu chủng tộc bị hủy diệt trong mắt những người canh gác. Sự sinh tồn cùng diệt vong của các nên văn minh sẽ không làm Thần Minh chùn bước, mà bọn hắn cứu Joan, không đồng nghĩa với việc loài người là một trong những loài đặc biệt.
- Điều này… thật đáng sợ!
Carmela Daryl lẩm bẩm.
- Ta hy vọng những suy đoán của ta là sai.
Roland thở dài.
- Chẳng qua, nếu muốn dừng cuộc chiến Thần Ý lại, e rằng cuối cùng cũng không thể chạy khỏi cánh cửa Thần Minh.
- Đây cũng là một đại giới.
- Mau dừng hành động ngu ngốc của ngươi lại đi, ngươi không biết mình đang làm gì đâu!
- Vạn vật trở về hư vô, sự tích lũy nghìn vạn năm bị hủy hoại trong chốc lát.
- Ngươi không đủ sức thực hiện tội ác như vậy.
Từng câu văng vẳng bên tai, giống như hình thu nhỏ của thời gian.
Nó bỏ ra một cái giá lớn để cuộc chiến Thần Ý kéo dài đến nay, sao có thể dừng lại dễ dàng như vậy?
Cho dù là thực tế hay cảnh trong mơ, không thể tránh khỏi cuộc đấu tranh này được.
Vương quốc Wolfheart, bến tàu vịnh Sedimentation.
Nơi này từng bị ma quỷ công chiếm một lần, khu dân cư vốn dĩ chi chít giờ đây chỉ còn từng mảnh hài cốt. Nhưng khi nhân viên Đệ Nhất Quân đầy đủ vũ khí, cùng với thế công của xe đại bác đánh cho quân địch ứng phó không kịp, chỉ trong vòng một tháng, ma quỷ đã bị đánh lui ra khỏi cảng thành phố.
Tháp đá Fog Storage từng bi pháo đài thần công phá thành mảnh nhỏ trên quảng trường là bằng chứng – họ đã xua đuổi nhân loại chở những viên đá vỏ chai được cắt gọt chỉnh tề từ phương bắc đến, sau đó ma quỷ cấp thấp xây thành tháp mà không cần Red Mist, cho đến khi kết nối với những tháp cao của các thành phố khác, tạo thành một vùng sương mù dày đặc. Chẳng qua kế hoạch này chưa kịp thực hiện, thì tháp Fog Storage được xây một nửa đã bị sụp đổ trong lửa đạn.
Khi loài người dần phát động các cuộc phản kích, sự kiểm soát của ma quỷ đối với các vùng bị chiếm có thể giảm với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, những người dân trốn thoát bị mất tích trong một thời gian ngắn lại có dấu hiệu khôi phục. Mặc dù thành phố đã chết đi, bến tàu lại trở nên bận rộn một lần nữa, cho dù trước khi rút lui, ma quỷ đã hủy diệt phần lớn con đường và cầu tàu, đội xây dựng vẫn có thể xây đường tắt để qua lại tạm thời trong vòng một tuần.
Đối với những người vất vả chạy ra khỏi khu Red Mist, đây đúng là chuyện may mắn, nhưng không phải ai chạy trốn từ hướng nam cũng đều nghĩ như vậy.
- Chết tiệt, lời đồi lại là thật.
Negan Murray nhìn trạm canh gác được xây trên đường, hắn oán hận nói.
- Vốn dĩ định để lũ ma quỷ đối phó đám người Greyfort khó chơi, không ngờ bọn chúng cũng không đáng tin.
- Hai bên đều là quái vật, chỉ là một bên hung tàn hơn thôi.
Talos Murray trả lời với gương mặt không đổi sắc – nửa gương mặt của hắn được che bởi khăn trùm đầu, mấy vết sẹo lan tràn ra từ trong bóng râm, giống mấy con giun ẩn nấp ở dưới da.
- Chẳng qua mất đi sự ủng hộ của quý tộc, trước sau gì gia tộc Wimbledon cũng vứt bỏ tất cả những gì bọn hắn có, chúng ta không cần phải quan tâm.
Nói đến đây, hắn nhìn đám người đang xếp hàng, giọng điệu hơi tàn nhẫn.
- Những kẻ chúng ta phải đối phó đã đủ nhiều rồi…
- Đúng vậy.
Negan cũng hưng phấn.
- Tên nào gia nhập vào Greyfort đều là kẻ địch của chúng ta, phải để bọn chúng trả giả đắt mới được.
- Nhưng bây giờ chúng ta còn phải nhẫn.
Talos đè vai hắn lại.
- Đợi đến bình minh, ngươi muốn săn mồi kiểu gì cũng được.
Mặc dù ma quỷ cũng sẽ không chủ động nhắc đến sự thất bại của mình, nhưng quái vật đóng quân ở thành phố của Everwinter càng ngày càng ít là sự thật không thể chối cãi. So với bình dân ngu muội không biết gì, giới quý tộc có thể sử dụng một số thủ đoạn để biết tin tức ở tiền tuyến. Sau khi quý tộc biết được ma quỷ từ địa ngục không phải kẻ địch của người Greyfort, hơi thở khủng hoảng đã lan tràn trong giới quý tộc.
So với những nhóm người nhà cao cửa rộng sự nghiệp lớn, Talos là kỵ sĩ nên không có nhiều gánh nặng. Vốn dĩ hắn muốn để bầy dị tộc xốc xí bán mạng, càng không có khả năng gia nhập vào Greyfort có mối thù một phát súng. Nếu như ở lại Everwinter không có đường ta, vậv xuôi nam đi đến lãnh địa người Greyfort chưa kiểm soát là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Dĩ nhiên, mấy chuyện như săn lùng người dân bỏ trốn có thể làm ở bất cứ đâu. Hắn còn rất nhiều thời gian để trả thù, hoặc là… Hưởng thụ. Chẳng biết tự bao giờ, hắn đã thích cảm giác thống trị tất cả này, nghe dân chạy nạn cầu xin tha thứ ở dưới vó ngựa, lăn lộn, kêu rên, đúng là khó có thể tự kiềm chế.
Mỗi khi tắm trong máu tươi ấm áp, đến cả cơn đau của vết thương cũ cũng sẽ giảm không ít, giống như đang đáp lại phần hiến tế này.
Hắn đã không còn có khả năng phục hưng gia tộc, không bằng cứ việc hưởng thụ sự khuây khỏa khó có được.
Mà thế gian không có chuyện nào đáng mong đợi hơn chuyện này.