Sau khi ý thức kết nối được rồi, cơn đau trải rộng toàn thân cũng theo sát tới.
Có điều Silent đã rất quen thuộc chuyện này rồi -- liều mạng chém giết với kẻ địch vọt tới như thủy triều trên chiến trường, sau đó lại tỉnh lại trong hồ phù du, chính là phương thức sống của nó từ trước tới nay. Mỗi một lần tiếp cận cực hạn, có thể khiến nó trở nên ngày càng mạnh hơn, còn chút đau đớn ấy căn bản chẳng là gì cả.
Nhưng lần này lại không giống trước đó…
Nó kinh ngạc nhìn phù du lăn lộn trước người, trong đầu lại đang không ngừng hồi tưởng lại một tia cảm ứng vào nháy mắt khi mình tỉnh lại.
Là ảo giác sao?
Ngay vừa rồi, cõi tâm trí nổi lên rung động.
Nếu không phải do nó vừa lúc ở dưới đáy tháp Birth, lại đang trong trạng thái sống lại nửa mê nửa tỉnh, chỉ sợ rất khó để cảm giác được một tia biến hóa nho nhỏ ấy.
Mà cơn rung động tương tự cũng ít khi thấy, người gợi ra lần trước, vẫn là tướng lãnh thiên tài Ursrook trong tộc quần.
Vậy có nghĩa là… đại quân ngã xuống.
Phương Bắc đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Là cảm giác của mình bị sai, hay cơn rung động ý chỉ do trùng hợp?
Không được, nó phải đi tìm Nassaupelle xác nhận mới được. Thuận tiện hỏi xem rốt cuộc mình đã mê man bao lâu, cùng với tình hình gần đây của chiến sự tuyến Tây thế nào rồi.
Silent Disaster nhịn đau bò ra ngoài hồ phù du, lúc đi ngang qua bên người Valkries nó thả chậm bước chân -- mặc dù chúa tể bầu trời cho rằng, đặt thân thể của chúa tể ác mộng ở thành phố Sky cũng an toàn, nhưng nó vẫn kiên trì mang nó lên Thần của Thần. Trong này thật sự có suy nghĩ vì yếu tố an toàn, chẳng qua phần nhiều là vì một lý do khác.
Kể từ đó, chỉ cần nó không phải ra chiến trường, là có thể vẫn luôn ở bên cạnh đối phương.
- Yên tâm, ta sẽ mang đầu của hắn tới gặp ngươi.
Silent thấp giọng nói.
Nó đã nhớ kỹ dáng dấp của nhân loại giống đực xuất hiện trong Thần Minh Chi Vực.
Kẻ đó chắc chắn là tên đầu sỏ khiến Nightmare bị lạc trong cõi tâm trí.
Chỉ khi tự tay chém giết kẻ đó, mới có thể khiến Valkries đạt được sự yên bình chân chính.
…
Ở giữa sân thí nghiệm, Silent Disaster tìm được Mask Nassaupelle.
- Khôi phục nhanh đấy nhỉ.
Đối phương chậc chậc kêu lạ:
- Tốc độ khôi phục ấy dù đặt trong đại quân cũng khó gặp… có đôi khi ta thực sự tò mò, nếu như dung hợp ngươi và thể cộng sinh với nhau, thì rốt cuộc có thể chế tạo ra một con quái vật như thế nào.
- …
Silent căn bản không muốn phản ứng lời nói nhảm như vậy:
- Ta đã ở trong hồ phù du bao lâu rồi?
- Chưa tới một tuần, bây giờ Thần của Thần đã tiến vào ranh giới của Dawn Kingdom, ngươi chưa thấy bộ dạng tụi sâu bọ phía dưới thất kinh chạy tán loạn ấy chứ, ta cũng chỉ thuận tay phóng ta mấy thanh trường mâu hoạt hóa thôi, đã khiến cho thành thị của bọn chúng lâm vào tan vỡ rồi.
Nassaupelle cười đầy nham hiểm:
- Ánh lửa, giẫm dạp, la hét, khủng hoảng… đây mới đúng là bộ dạng đám sâu nên có chứ!
- Gần đây Hackzord có liên lạc với ngươi không?
- Không phải nó nói muốn tự mình kiểm tra đường Vân Hải, để tăng cường hiệu suất vận chuyển của xương sống lục địa sao? Ta không cho rằng nó sẽ chủ động báo cáo tình hình với ta.
Mask lắc cái đầu cao ngất:
- Thành thật mà nói, đó mới là chuyện nó nên làm, cái chức vụ thống soái Tây bộ kia chẳng phù hợp với nó chút nào. Vương không muốn để thực lực của chiến trường chính diện suy giảm nhiều nên mới để chúa tể bầu trời phụ trách chiến sự phía Tây, kết quả còn không phải là dựa vào Nassaupelle ta tới thu thập tàn cục sao?
Lòng Silent hơi trầm xuống.
Chưa tới một tuần, cộng thêm ngày xuất phát là trước khi mình hôn mê, đó chính là hơn hai tuần -- coi như từ xương sống lụa địa đến đây có hơi xa, nhưng đối với Hackzord mà nói, thời gian lâu như vậy cũng đủ để nó xuyên khắp vùng núi xương sống hai ba lần rồi.
Năng lực chiến đấu của nó cũng không xuất chúng, cộng thêm trong nửa năm gần đây, rất nhiều điểm canh gác đều nhận thấy được dấu hiệu tà thú trên biển khơi tăng nhiều, Sky-sea Realm tập kích điểm liên tiếp của hai lục địa từ hậu phương ngược lại cũng không phải chuyện không thể, lẽ nào…
- Đi tháp Birth với ta.
Silent Disaster không do dự nữa:
- Ta muốn gặp Vương.
Bây giờ thương thế của nó chưa lành, cần phải mượn sức mạnh của người khống chế Thần của Thần mới có thể kết nối với ý thức của Vương với khoảng cách này.
Lúc này Nassaupelle cũng nhận ra được điểm không thích hợp:
- Có chuyện gì thế?
Silent dứt khoát nói.
- Cõi tâm trí có rung động.
- Ặc… ngươi biết ta cũng không am hiểu thứ hư vô mờ mịt đấy lắm.
- Cho nên mới cần phải liên lạc với Vương. Nếu như không phải ảo giác, Vương nhất định hiểu rõ hàm nghĩa của rung động ấy hơn ta nhiều.
Trên đỉnh tháp Birth, Nassaupelle đặt tay lên thân tháp, tụ tập hội thần bắt đầu ngưng tụ ma lực -- trong đại quân thiên phú của mỗi tên không giống như, có kẻ nổi bật như Valkries một mình lẻn vào tầng sâu của cõi tâm trí, có kẻ không nhạy bén gần như mù giống Mask, không mượn tháp Birth gần như không thể kết nối với cõi tâm trí.
Silent kiên nhẫn chờ đợi một lát, nhưng vẫn không chờ được câu trả lời của đối phương.
- Sao vậy?
Nó không khỏi nhíu mày:
- Vẫn chưa liên lạc được à?
Nếu như không phải trong lòng có cảm giác vô cùng lo lắng mơ hồ, thì bình thường nó sẽ không nhiều lời như vậy.
Nhưng mà Nassaupelle quay đầu, giọng kinh ngạc không gì sánh nổi:
- Không còn nữa…
- Cái gì không còn nữa?
- Tòa Thánh chúa tể -- ta không tìm được tung tích của Vương.
Silent không khỏi ngơ ngác.
Vương là trung tâm của cả tộc quần, tòa Thánh của nó tương đương với ngọn đèn hải đăng trên mặt biển mờ mịt, bây giờ nó biến mất có nghĩa chúng nó tạm thời mất đi năng lực liên lạc với vực Blackrock.
Đương nhiên Vương tuyệt đối không thể ngã xuống, bằng không sự chấn động mãnh liệt do nó nhấc lên đủ để khiến tất cả kẻ có ma đều cảm nhận được.
Vấn đề duy nhất là, đến cùng là đã xảy ra biến cố gì, mới khiến Vương đóng cửa lĩnh vực ý thức?
Hiển nhiên trước khi tòa Thánh xuất hiện lần nữa, nó không cách nào biết được đáp án.
…
Dawn Kingdom, thành bảo Shining City.
- Đó chính là Thần của Thần…
Roland đứng trên đỉnh thành bảo, nhìn theo hướng bóng ma chậm rãi di động trên bầu trời, nhẹ giọng nói.
Mặc dù hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thực sự tận mắt thấy được nó lần đầu tiên, hắn có thể cảm nhận được sự rung động từ tận thâm tâm.
Đó cũng không phải là đặc hiệu màn ảnh trong phim, mà là thứ tồn tại chân thật -- một hòn đảo nổi đủ để dung nạp thành Neverwinter và Epic, tuân thủ hoàn hảo cái sự lớn chính là đặc điểm tốt, chỉ nhìn thôi cũng thấy lòng người bành trướng rồi. Nếu như phủ thêm một bộ giá thép và ống dẫn hơi nước bên ngoài lớp nham thạch đen kia, đó nhất định là tạo vật trong mơ.
Thảo nào ma quỷ cấp cao lại tràn ngập lòng tin với nó.
Nightingale nhích lại gần trước người hắn, vẻ mặt cảnh giác cao độ.
- Yên tâm đi.
Roland bất đắc dĩ nói:
- Chỉ là đứng xem từ xa thôi, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.
- Bản thân lãnh địa xa lạ đã mang ý nghĩa nguy hiểm.
Nightingale tức giận nói:
- Ta có thể kiểm tra từng người lạ ra vào thành bảo Neverwinter, nhưng không có cách nào để lục soát toàn bộ quý tộc của vương đô Danw. Vì sao ngươi nhất định phải tới tiền tuyến thế?
- Bởi vì tình hình phát triển của thế cục hiện tại đã không có lợi cho ta yên lặng ở Tây cảnh nữa.
Roland lắc đầu. Đệ Nhất Quân lần đầu thất bịa, Thần của Thần đột nhiên chuyển huongs cao nguyên Hermes, nước láng giềng đột nhiên bùng nổ ôn dịch, những tin tức không ngừng truyền về ấy khiến hắn hạ quyết tâm. Cho dù là vực dậy khí thế của Đệ Nhất Quân, hay là làm ổn định lòng tin của đồng minh Dawn, thì đều cần hắn đứng ra cả -- cho dù ở thời đại nào hay văn minh nào, cử động này đều là phương thức cổ vũ hữu hiệu nhất.
Sau đó hắn nhìn Horford Quinn:
- Các quan viên đại thần của ngươi cũng đã đến đông đủ rồi chứ?
- Bọn họ đã đang đợi trong đại sảnh hội nghị.
- Được, để chúng ta nói chuyện đàng hoàng xem… tiếp theo nên làm như thế nào.
- Như ngài mong muốn, thưa bệ hạ.
Chủ của Dawn thản nhiên đặt tay trước ngực nói.