Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1412

Chương 1412
Chương 1412

Tại sao lại là -- mâm sao?

Một lúc sau Roland mới lấy lại tinh thần.

Khác với trung tâm của kẻ đọa ma, thứ này thường sẽ chỉ xuất hiện trong cơ thể Thần sử và sinh vật có ma lực tinh khiết, võ đạo gia bình thường căn bản không phải đối thủ.

Nếu như Hiệp hội Võ đạo gia tập trung lực lượng, mưu kế tỉ mỉ, có thể cũng có cơ hội giết chết kẻ địch như thế, có điều bọn họ tuyệt đối sẽ không tùy ý giao mâm sao vào tay mình như vậy. Dùng chuyển phát nhanh để gửi thứ nguy hiểm có thể cảm nhiễm xâm thực người khác, hành động này có thể xem như là trò đùa.

Cũng không phải là hiệp hội gửi tới, vậy thì nó xuất phát từ tay kẻ nào?

Roland kiểm tra địa chỉ và điện thoại gửi đi, cả hai đều thuộc về hư cấu, duy nhất có thể tin là số đơn, cho thấy này món này đến từ cùng một thành thị, hiển nhiên người gửi đồ cũng không hi vọng bị hắn biết được thân phận của mình.

Vấn đề ở chỗ, hành vi này đối với đối phương mà nói cũng không cao minh cho lắm. Công ty chuyển phát nhanh không duyệt lại thân phận chân thật của người gửi chỉ để giảm thiểu phí tổn, nếu muốn làm thật thì có thể tra được dễ dàng. Một cái địa chỉ hư cấu là có thể che giấu tung tích? Ở xã hội hiện đại chuyện này gần như là chuyện không thể, thông qua điều tra theo dõi và hỏi người nhận hàng, thông thường rất nhanh đã có thể phong tỏa mục tiêu.

Nhưng có nên mượn lực lượng của hiệp hội để truy tra người gửi không, Roland ngược lại có chút do dự bất định.

Từ kết quả nhìn lên, đối phương hiển nhiên biết lai lịch của hắn, cũng ôm thiện ý nhất định đối với hắn, nếu không thì sẽ không gửi thứ khó giải quyết như vậy đến nhà ngang.

Bất kể như thế nào, thay hắn suy yếu sức mạnh tổng của xâm thực chắc là người đứng ở cùng một chiến tuyến, nếu đối phương không hi vọng bại lộ, hắn bảo trì hiện trạng có lẽ sẽ tốt hơn.

Roland day trán, quyết định chờ một hồi rồi đi suy nghĩ cái vấn đề nhức đầu đó sau.

Hiện tại chuyện trọng yếu hơn là xử lý cái mâm sao trước mắt.

Hắn lại đặt sự chú ý trở về cái hộp.

Nếu mâm sao đến từ quái vật kẽ nứt, như vậy trực tiếp dung hợp nó là được, thế nhưng lỡ đâu nó đến từ Thần sử, chẳng phải nó có nghĩa…

Không, điều này sao có thể, Roland cảm thấy nực cười. Có thể giết chết quái vật kẽ nứt đã rất khoa trương, Thần sử cũng không phải là kẻ địch dễ đối phó như vậy, dù là Phỉ Ngữ Hàn cũng chỉ có thể làm được đau khổ chống đỡ, mình vẫn là không cần mơ tưởng hão huyền chuyện tốt đẹp như vậy thì hơn.

Hắn đặt tay lên mâm sao.

Nó tựa như được sinh ra trong thời gian đình chỉ, lốm đốm xanh trắng lại lần nữa bắt đầu xoay tròn, nơi trung tâm càng ngày càng sáng, cho đến khi một cây cột sáng óng ánh bắn ra -- khi đến bước này, mọi thứ đều vô cùng bình thường, giống y như mấy lần dung hợp hắn tận mắt thấy qua.

Nhưng một giây kế tiếp, thế giới đột nhiên rơi vào hắc ám, đại lượng ý thức như thủy triều dũng mãnh tràn vào đầu óc của hắn, đồng thời còn mang tới sự thống khổ khó có thể chịu được!

Trong cơn sóng trào kinh đào hãi lãng ấy, Roland suýt chút nữa mất đi ý thức -- thật vất vả mới giữ vững tâm thần, đến khi tất cả chậm rãi yên ổn, hắn mở mắt lần nữa, phát hiện mình đứng trong một vùng hư không. Từng miếng hoa tuyết vẫn tồn tại, chỉ là trải qua lần thứ ba, đại não hình như đã có thể dễ dàng loại bỏ những lựa chọn không liên quan.

…Được rồi, lại còn thực sự là vậy.

Xem ra là phải tra rõ thân phận của đối phương mới được.

Hắn nhếch miệng, ngắm nhìn bốn phía.

Lần này vẫn là bối cảnh vũ trụ?

Bởi vì xung quanh thực sự quá trống trải, hắn nhất thời không thể xác định được. So với đoạn ngắn ý thức từng trải lần trước, lúc này rõ ràng là đen hơn một ít, giống như ngôi sao đều bị ẩn giấu.

Tìm một lúc lâu, Roland mới tìm được một điểm tiêu chuẩn cơ bản từ trong phim lưa thưa hoa tuyết -- một đoàn sáng ảm đạm tựa như sắp tắt, khảm trong bối cảnh màu đen nó nhỏ như là mũi kim.

Theo khởi điểm ấy, hắn tìm được càng nhiều đoàn sáng hơn.

Nhìn đến đây, hắn ngược lại không xác định được mình có đang ở trong vũ trụ hay không.

Bởi vì những đoàn sáng ấy sắp hàng chỉnh tề, khoảng cách đều đều, không hề giống như thiên thể tự nhiên có thể làm được.

- Ta hỏi ngươi, lực dẫn là cái gì?

Vào lúc Roland đang mở to hai mắt ngắm nhìn, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh khiến hắn dựng cả tóc gáy!

Hắn chợt xoay người lại, rồi mới chú ý tới nơi đó chẳng biết từ lúc nào có thêm một bóng dáng mịt mờ, đối phương phiêu hốt bất định, như không có thực thể vậy.

Hiển nhiên, đó cũng không phải bất kỳ một loại ngôn ngữ nào mà hắn quen thuộc, thậm chí đó có phải ngôn ngữ hay không cũng rất khó xác định. Mặc dù không rõ nguyên do, nhưng hắn ý thức được, nội dung chiếu rọi ở trong đầu mình đã bị đơn giản hóa -- thật giống như đối phương phát ra một sóng điện từ hàm nghĩa phức tạp, nhưng bị máy lọc sóng loại bỏ hơn phân nửa, chỉ để lại nội dung mà mình có thể hiểu được vậy.

- Ngươi là đang… hỏi ta à?

Roland cẩn thận hỏi.

- Lực dẫn là sức mạnh cực kỳ đáng để kính ngưỡng trên cái thế giới này.

Trong ý thức một âm thanh khác trả lời, mà âm thanh này nghe giống như đã từng quen biết.

Roland nhịn không được liếc mắt.

Đầu tiên là bị người đột nhiên xuất hiện dọa giật mình, tiếp đó lại thần thần bí bí mở miệng hỏ, hắn còn cho rằng mình cũng tham dự vào trong đoạn ngắn ấy, không ngờ lại chỉ là một những người đứng xem mà thôi.

- Không sai, nó phổ biến, vững chắc, đồng thời càng hùng vĩ hơn, càng lớn mạnh hơn…

- Nó khiến thời khắc ngưng tụ, khiến hư vô thành hình. Như vậy sinh mệnh mới có thể lạc địa sinh căn, văn minh mới có thể có được sống còn.

Âm thanh kia dần dần trở nên tràn ngập vận luật, như đang lên tiếng ca tụng.

- Mà sức mạnh mỗi cái tộc quần biết được trước tiên, cũng chính là lực dẫn -- nó vừa là nôi, lại là gông xiềng, lịch sử tiến bộ của văn minh, chính là lịch sử kháng chiến thoát khỏi lực dẫn.

- Từ thoát ly đại địa bay hướng thiên không, đến đi đến nơi càng xa xôi hơn, chẳng phải là như vậy.

- Hiện tại, nó lại một lần nữa trở thành trở ngại của chúng ta, cũng là một trở ngại cuối cùng.

- Phiêu lưu không cách nào dự đoán được, ta không đề nghị thực thi kế hoạch ấy.

- Mỗi một bước đi tới đều kèm theo phiêu lưu, ngươi nên rõ ràng điểm ấy.

- Rõ ràng. Cho nên đề nghị của ta từ vừa mới bắt đầu cũng chưa từng thay đổi.

- Nhưng ngươi vẫn giúp ta hoàn thành nó.

Bóng xám lóe lên hai cái:

- Vì cái kế hoạch này, ta đã chờ đợi hơn một nghìn năm, hiện tại khiến nó khởi động đi.

Từ từ, kế hoạch đó rốt cuộc là cái gì? Trở ngại cuối cùng lại là ý gì? Roland cảm thấy mình hình như đã bỏ lỡ tin tức then chốt gì đó, có thể há miệng cũng tốt, trong lòng nghĩ cũng vậy, cho dù hắn truy vấn kiểu gì, người đối thoại cũng không trả lời tiếng kêu của hắn.

- …Ta hiểu được.

- Xẹt…

Theo đối thoại trong đầu kết thúc, các mảnh hoa tuyết trở nên càng nhiều hơn.

Theo kinh nghiệm trước đó, lúc đoạn ngắn chuẩn bị kết thúc, tốc độ chảy của thời gian sẽ phải nhanh hơn, trong tình huống không có vật tham chiếu, hắn cũng khó mà làm ra phán đoán chính xác.

Roland thấy những đoàn sáng ấy bắt đầu tự phát dựa vào trung tâm, chỉ là độ sáng bên ngoài không tăng lại giảm, rất nhanh đã trở thành một màu đen kịt. Đoàn sáng còn lại nhảy vào hắc ám giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, không hề dừng lại chút nào, cuối cùng rốt cuộc có bao nhiêu đoàn sáng nhảy vào trong đó căn bản là không thể tính toán được, quá trình này như xảy ra trong một chớp mắt, lại giống như đặc biệt dài dằng dặc --

Rốt cuộc, một cái cực hạn thoáng chốc như bị đột phá, một đoàn hồng quang chói mắt vô cùng đột nhiên nở rộ ở trong bóng tối, cũng ở trong chớp mắt đã lướt qua cả thế giới!

Tốc độ của nó còn nhanh hơn cả ánh sáng, chờ đến lúc Roland phản ứng lại, nó đã hoàn thành cuốn sạch, tất cả lại khôi phục về bộ dạng ban đầu.

Nhưng Roland biết, thế giới này đã hoàn toàn bất đồng -- kịch biến đang xảy ra!

Thứ phản hồi đầu tiên là bóng xám, dưới ánh sáng đó nó tan ra như sương mù.

Tiếp theo là càng nhiều tin tức tử vong hơn -- chúng nó xảy ra tại mỗi góc trong bóng tối, vô số chôn vùi và điêu linh nối tiếp nhau, Roland không còn cách nào dùng mắt thường để thấy một màn như vậy, trong đầu lại phản ánh ra nhưu thật cảnh nổi lửa bùng cháy ở thành phố nơi xa, quỹ đạo vờn quanh tinh cầu phân tách tách rời, con cá trong khe nước ngừng bơi, côn trùng trong huyệt động hủ hóa thành một bãi không sạch sẽ…

Ngay cả thân thể bay trong hư không của hắn, cũng bắt đầu biến chất vặn vẹo.

Cho dù là sinh mệnh cấp cao hay cấp thấp, vào giờ khắc này đều không khác nhau chút nào.

Mảnh hoa tuyết cũng vào lúc này chiếm cứ toàn bộ phạm vi tầm nhìn.

Khi tất cả kết thúc, cảnh phòng ngủ trở lại đáy mắt hắn, Roland nhịn xuống cảm giác khó chịu mãnh liệt, cắn răng đi tới bên cửa sổ, ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ chiếu lên người hắn, phố xá tràn ngập sinh cơ phía dưới làm hắn thở phào một hơi.

Lúc này hắn mới phát hiện ra trên gương mặt dường như có hơi ướt át.

Đưa ngón tay lên sờ, đúng là một vệt nước mắt rơi.

Bình Luận (0)
Comment