Mẹ kiếp...
Roland thở sâu, giơ tay lên lau mặt, cảm giác này cũng quá chân thực đi.
Nhưng hắn biết, mình chỉ đang giả vờ ung dung, để che đậy tâm tình tiêu cực dâng trào nơi đáy lòng. Cho đến lúc này, tay hắn vẫn đang khẽ run, sau lưng càng là lạnh lẽo dính nhớp.
Ngay vừa rồi, hắn giống như đích thân trải qua một tràng tai nạn đáng sợ chí cực, mặc dù trên thực tế chỉ có trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn giống như lần lượt vượt qua giai đoạn cuối cùng với sinh mệnh và văn minh biến mất đó, hoặc có lẽ là, bản thân hắn chính là một thành viên trong đó. Từ thủy tảo đến chim muông, từ cấp thấp đến cấp cao, thân hình giãy dụa và âm thanh thống khổ của chúng nó không biến mất được, tựa như toàn bộ vũ trụ đều là một vùng đất chết.
Nước mắt này đúng là chảy vì chúng nó
Trong một khoảnh khắc, Roland thậm chí có chút không rời bỏ được ánh nắng chiếu tới qua cửa sổ.
Cảnh tượng vốn bình thường không có gì lạ ngoài cửa sổ, bây giờ cũng trở thành vô cùng xúc động.
Cho dù là nước dơ chảy xuống trên tường, cùng với quảng cáo da chó tùy ý có thể thấy được, đều có vẻ sinh động tự nhiên.
Nhìn phố xá hỗn độn mà nhộn nhịp hồi lâu, hắn mới miễn cưỡng bình phục lại tâm tình.
Hiện tại hắn đã cơ bản có thể xác định được một việc -- ma lực cũng không phải là ngay từ đầu đã tồn tại ở thế giới này. Suy đoán đó cũng được Anna đề cập qua ở màn thứ hai, lúc này xem như là chiếm được xác minh.
Là “kế hoạch” đưa đến ma lực xuất hiện.
Nhưng không hề nghi ngờ, đó chắc chắn không phải kết quả mà người đối thoại muốn.
Thứ bóng xám mong đợi là thoát khỏi lực dẫn, bên kia càng là dứt khoát nhắc tới “Phiêu lưu không cách nào dự đoán được.”
Bây giờ xem ra, ma lực chính là ngoài ý muốn chúng nó không thể dự liệu đến.
Mà hạo kiếp do ma lực đưa tới, thì thành Thần Minh hay là “giá lớn”, cuối cùng luồng sức mạnh ấy truyền bá ra trong thời gian cực ngắn, người đối thoại cũng không thể chạy trốn.
Cả thế giới cũng biến thành dáng vẻ như hắn đã thấy.
Chẳng qua Roland phát hiện cho dù tháo gỡ được những thứ này, những gì mình biết đều chỉ là chút da lông mà thôi.
Vấn đề mấu chốt nhất là, “kế hoạch” rốt cuộc là cái gì, vì sao bóng xám nhớ mãi nó không quên? Trận chiến Thần Ý lại có quan hệ gì với mọi chuyện này?
Chắc sẽ không chỉ nhìn bọn họ đi điền cái sơ hở ấy chứ?
Hắn quay đầu lại, ngưng mắt nhìn hộp chuyển phát nhanh một lát, cuối cùng vẫn là cầm điện thoại di động lên.
- Xin chào ngài Rock, ta cần hiệp hội giúp ta tìm một người.
...
Thành Neverwinter, cửa vào bình nguyên màu mỡ, trạm số Hai.
Một đoàn tàu lửa chậm rãi dừng trước đài dỡ hàng.
- Đồng nghiệp, ta đi trước một bước.
Không chờ đầu xe hoàn toàn dừng lại, Charm đã hào hứng nhảy lên sân ga.
- Này này, tên kia, cũng không thể để mình ta nhét nồi hơi vào chứ --
- Xin nhờ xin nhờ! Tối nay ta mời bia!
Hắn chạy nhanh về phía thùng xe vận chuyển hàng hóa, ném giọng Hank ra sau lưng.
Sau khi chiến dịch Taquila kết thúc, Charm cũng không trở thành một quan quân uy vũ đẹp trai như mình dự đoán -- mặc dù bao gồm phụ thân và huynh trưởng đã hi sinh, bốn người cả nhà bọn họ đều được bệ hạ ca ngợi và thụ huấn, nhưng sở hành chính lại điều hắn và phụ thân đến đội ngũ của Đệ Nhất Quân, chuyển nghề thành người lái tàu chuyên nghiệp.
Phụ thân lại không có ý kiến gì, dù sao sau khi chiến tranh kết thúc xe lửa cũng cần có người lái -- loại máy móc lực lớn vô cùng cho dù không bốc xếp và vận chuyển pháo, cũng có công dụng cực kỳ rộng rãi. Thậm chí sau khi bộ đội chủ lực rút về Neverwinter, xe cộ bôn ba trên bình nguyên màu mỡ không giảm mà lại tăng, sở hành chính cũng lấy lý do này để điều bọn họ ra khỏi quân đội.
Dùng lời của phụ thân mà nói, dù ở nơi nào mà không phải vì bệ hạ hiệu lực.
Huống hồ đãi ngộ vẫn còn cao hơn trước đây không ít.
Charm lại không cam tâm tình nguyện như thế, cả ngày giao tiếp với than đá đen thùi lùi, nào thống khoái bằng cầm trong tay súng trường chiến đấu cùng quái vật. Huống hồ huynh trưởng hi sinh trong trận chiến bảo vệ doanh địa, hắn ra tiền tuyến đánh chết mấy con ma quỷ mới có thể báo thù vì đại ca, hầu hạ một máy xe lửa hơi nước đâu làm được như vậy.
Khiến hắn canh cánh trong lòng là, nhị ca cố tình không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, không chỉ có thuận lợi tấn chức, mà còn được chọn vào bộ đội tinh nhuệ của Đệ Nhất Quân.
Cái này cũng quá không công bằng đi.
Charm vốn tưởng rằng mấy năm kế tiếp, mình cũng sẽ sống rầu rĩ không vui tại vùng quê vắng lặng này, không nghĩ tới sự tiến triển của tình hình hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn.
Lượng lớn khu dân cư và nông trường xuất hiện ở hướng Bắc dãy núi Tuyệt Cảnh như măng mọc sau cơn mưa, số lượng trạm điểm một mực tăng trưởng, quán rượu, cửa hàng cũng theo tới, vận chuyển hàng hóa không còn là một việc làm khô khan vô vị, nếu kết thúc sớm, mỗi ngày hắn đều có thể vào quán uống mấy chén. Mà người lái tàu không thể nghi ngờ là một chức nghiệp rất được mọi người hoan nghênh, bất kể là người địa phương hay là di dân, tất cả mọi người đều tràn đầy hứng thú với cấm khu từng bị truyền thành “Chỗ nguyền rủa, nói tới đoạn hứng thú, rót thêm đều không cần mình bỏ tiền.
Đương nhiên, loại đãi ngộ này ở thành Neverwinter hoặc ở trạm điểm khác cũng đều na ná nhau, chân chính khiến hắn mong đợi như vậy, là người nơi này --
- Mời mọi người xếp thành hàng, có thứ tự nhận nhân ngẫu của mình!
Cạnh xe vận tải, một cô gái đặt hai tay bên mép hô. Còn chưa chờ hắn tới gần, đối phương đã thấy hắn, cao hứng giơ tay lên:
- Ngươi tới rồi!
Nhìn nụ cười đáng yêu ấy, Charm cảm thấy có thể trở thành một người lái tàu thật sự là quá tốt.
- Ta cũng đến giúp đỡ.
Hắn vén tay áo lên nói.
- Tốt, vậy ngươi cũng cầm một cái nhân ngẫu trên người đi.
Cô gái cười đưa qua một đứa bé được làm từ thân lúa, lại gần treo lên trên cổ hắn.
- Hừ, vô sự hiến ân cần.
Một cô gái khác nhảy xuống từ chồng hàng, lạnh lùng trừng hắn một cái.
Charm không nhường chút nào trừng ngược lại, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ trong chốc lát, giằng co ở bên cạnh thùng xe.
Cuối cùng vẫn là cô gái cắt đứt song phương giằng co:
- Được rồi, Poshan, ngài Charm chỉ là có lòng nhiệt tình mà thôi. Lúc chúng ta lạc đường, không phải nhờ có hắn giúp một tay sao?
Nhắc tới lạc đường, sắc mặt cô gái lập tức cứng đờ, nàng nghiêng đầu, khinh thường hừ một tiếng:
- Ngày hôm nay lười tính toán với ngươi, tránh ra, ta muốn làm việc.
Nói xong nàng nhấc hai túi mầm móng, cũng không quay đầu lại đi về khu vực tụ tập.
- Xin lỗi…
Cô gái ngượng ngùng hơi khom người:
- Poshan nàng chỉ là...
- Không sao, ta không ngại.
Charm giả vờ đại độ khoát tay, sau đó cõng mầm móng đi theo.
Trên thực tế, hắn chờ mong ngày này đã lâu, cũng đã nghĩ vô số kịch bản trong đầu -- tối nay rạp hát Neverwinter có trình diễn vở kịch mới, hắn đã định xong hai tấm phiếu, chỉ chờ bận việc xong là sẽ mời đối phương.
Hai cô gái này đều là phù thủy của Maleficent -- bọn họ quen biết có thể nói vô cùng hí kịch tính, lúc cô gái lần đầu lên tàu lửa đi trạm điểm số Hai hiệp trợ xây dựng, không cẩn thận ngồi quá chuyến. Nhìn bình nguyên hoàn toàn trống trải, nàng lúc đó liền không biết làm sao, khóc lê hoa đái vũ. Mà Poshan hầu bên người nàng cũng không tốt hơn chỗ nào, ở trong hoàn cảnh xa lạ, nàng lộ ra bộ dạng đề phòng cao độ, vừa hãi vừa sợ, rất giống con mèo bị đạp đuôi.
Rơi vào đường cùng, Charm chỉ đành phải dừng xe lửa, chuyển giao hai người lên một đoàn tàu chuyến về khác, cũng nhiều lần căn dặn mục đích với tài xế đối diện, mới giúp cho hai người thuận lợi tới trạm điểm số Hai trước khi trời tối.
Hắn vốn tưởng rằng đây chỉ là một lần ngoài ý muốn, sau đó sẽ không còn dịp gặp mặt nữa, không ngờ hai phù thủy lại hiệp trợ cho công tác tháo dỡ trạm điểm.
Thường xuyên qua lại, hai người dần dần quen thuộc, hắn cũng biết được tên của đối phương -- Haze.