Haze rất đáng yêu.
Không chỉ về dáng dấp -- đương nhiên, dáng vẻ của nàng cũng vô cùng xuất chúng, trong phù thủy hình như không có ai quá kém, Poshan suốt ngày mắt lạnh nhìn hắn đều không thể dùng xấu xí để hình dung, thậm chí có lúc bộ dạng nghiêm mặt của đối phương... cũng có một phong vị khác.
Nhưng Charm tuyệt đối sẽ không nói ra.
Đó không thể nghi ngờ chỉ sẽ khiến đối phương mắt lạnh gấp bội.
Sự đáng yêu của Haze càng nhiều ở những phương diện khác, khi gặp chuyện hài lòng nàng sẽ cười, gặp thất bại nàng sẽ khóc, chưa bao giờ biết che giấu tâm trạng và suy nghĩ của mình, thuần túy như một dòng nước suối trong tuyết. Nhưng ở một số phương diện nàng lại đặc biệt cố chấp, ví dụ như trong một tuần sau khi lạc đường, nàng vậy mà lại canh giữ ở bên sân ga đến khi hắn xuất hiện, chỉ vì để nói lời cảm ơn với hắn.
Nói chung, chính là mọi thứ đều tốt.
Khác với các cô nương hắn đã gặp trước đó -- Haze là người đặc biệt nhất, nếu như những người khác là màu đen trắng, như vậy nàng nhất định là màu da cam, cũng như đàu tóc ngắn hơi xoăn màu đỏ của nàng.
Dưới sự so sánh, Poshan lại cách xa.
Rõ ràng cả hai đều là phù thủy kia mà.
- Này, đừng cho rằngta không biết ngươi đang có ý gì.
Đi vào nơi tụ tạp, Charm phát hiện Poshan lại chờ hắn ở cửa.
- Ngươi nên biết, bọn ta là phù thủy đấy?
- Từ ngày đầu tiên đã biết.
Hắn đối chọi gay gắt nói.
- Cho nên ngươi đây là thừa nhận mình chỉ ôm tâm trạng vui đùa một chút à?
Poshan dựng thẳng lên chân mày.
- Ta không biết tại sao ngươi lại có ý nghĩ như vậy, nhưng Haze đáng yêu như thế, ta không có lý do để nhường nàng cho người khác.
Nếu như ở trước mặt Haze, Charm chắc chắn không dám nói lời như vậy, nhưng giờ lại ở trước mặt Poshan, hắn không hề có ý muốn lùi bước, dù là câu to gan thế nào tựa hồ đều có thể nói ra.
Đại khái là không ngờ tới hắn sẽ trực tiếp thừa nhận, Poshan sững sờ chốc lát:
- Thế nhưng… đáng yêu gì đó, căn bản không quan trọng được không! Nàng là phù thủy, mà phù thủy không có khả năng -- ngươi cũng không phải không rõ ràng!
- Thì tính sao.
Charm ưỡn ngực, bày ra huy chương “anh hùng chiến đấu” trên đồ.
- Ta còn có một người anh, cho dù không sinh được con, phụ thân cũng sẽ không chú ý! Mà huy chương đích thân bệ hạ ban tưởng, cũng đủ để bảo đảm cuộc sống của nàng sau này, ngươi còn có nghi vấn gì không?
Poshan trợn mắt há mồm.
Phải mất một lúc, nàng mới căm giận nói:
- Hừ, lời nói đầu môi căn bản là không đáng tin -- ta sẽ vẫn luôn nhìn chằm chằm ngươi, sau đó vạch trần ngươi.
- Tùy tiện.
Charm nhún vai:
- Đúng rồi, ngươi không đề cập tới mình là phù thủy ta còn quên mất, năng lực của ngươi rốt cuộc là cái gì? Sao ta cảm giác, ngươi chỉ đang dùng khí lực của mình để mang hàng vậy?
Chẳng biết tại sao, vừa nói như vậy, hắn thấy được vẻ mặt của đối phương lại càng kém hơn.
- Có phải ngươi cho rằng, tak hông nên ở đây không?
- Không phải... ta chỉ đangtò mò mà thôi.
Charm vội vã xua tay, lúc này hắn mới ý thức được, mình nói thế quả thực dễ dàng khiến người ta cảm thấy giấu diếm châm chọc. Kỳ quái... bình thường hắn đều rất chú ý tìm từ kia mà, tại sao bây giờ lại trở nên tùy ý như vậy? Mặc dù đối với phương ngang ngược không biết lý lẽ, nhưng mình cũng không phải người có thù tất báo nhân mà.
Vào lúc hắn cho rằng đối phương sẽ không trả lời nữa, Poshan lại thấp giọng nói:
- Năng lực của ta là giết người.
Charm ngược lại hít một hơi khí lạnh:
- Gì?
Poshan nhặt lên một hạt giống từ dưới đất đặt ở lòng bàn tay, rất nhanh, mầm móng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được héo rũ, co rút lại, cuối cùng biến thành một cục màu nâu đen.
- Bất luận sinh mệnh gì cũng sẽ nhanh chóng điêu linh dưới sự đụng chạm của ta, tựa như hạt giống này... trên thực tế không chỉ là động thực vật, cho dù là tảng đá hay kim loại cũng sẽ chịu ảnh hưởng, chỉ có điều có hiệu lực rất chậm, tiêu hao ma lực cũng lớn, cho nên bình thường dùng để đối phó kẻ địch.
Charm lui về phía sau hai bước:
- Vậy vì sao ngươi không đi chiến đấu với ma quỷ?
- Liên minh Phù Thủy không phê chuẩn. Các nàng phụ trách an bài công việc cho tất cả phù thủy, mà năng lực của ta phải tiếp xúc gần gũi mới có thể thi triển, các nàng cho rằng tính nguy hiểm quá lớn, khó có chỗ trống để phát huy. Sau cùng kết luận là khiến ta tự lựa chọn -- ngoại trừ ra chiến trường.
Poshan có chút cười tự giễu:
- Cho nên lời nói đầu môi chẳng là cái thá gì... Bệ hạ Roland cũng không ngoại lệ.
- Ngươi nói bậy!
Charm không thể nào tiếp thu được có người chửi bới quốc vương bệ hạ ngay trước mặt mình.
- Bệ hạ chưa từng thất hứa, đây là chuyện tất cả người Neverwinter đều thấy ở trong mắt -- dù là chuyện khó tưởng tượng đến đâu, chỉ cần bệ hạ đáp ứng, là nhất định có thể... thực hiện...
Nhìn vẻ mặt cười như không cười của đối phương, hắn bỗng nhiên có chút tự tin không đủ:
- Từ từ, ngươi từng gặp bệ hạ?
- Gặp rồi.
Poshan ném cục đen trong tay:
- Liên minh Phù Thủy là an bài công việc thế này -- các nàng sẽ ưu tiên căn cứ năng lực tiến hành sàng chọn, lại hỏi ý kiến cá nhân của phù thủy, cuối cùng tổng hợp lại hai cái để xác định, ví dụ như là Haze. Nếu như năng lực có công dụng không rõ, sẽ chuyển cho bệ hạ Roland tự mình xử lý. Dù sao theo lời của hắn, bất luận năng lực gì đều có thể đưa đến tác dụng trong công cuộc phát triển của Greyfort, không tồn tại cách nói người vô dụng.
Nàng dừng một chút:
- Mà ta lại thuộc về loại phía sau.
Charm phát hiện mình lâm vào thế lưỡng nan, hắn vắt hết óc cũng không tưởng tượng ra, loại lực lượng thuần túy phá hư đó trừ chiến đấu ra thì còn sử dụng ở nơi nào được, bệ hạ lúc đó nhất định phải vô cùng khổ não mới đúng. Nhưng hắn lại không cảm thấy đây là sai lầm của bệ hạ Roland, thừa nhận điểm này so với chính hắn không thể làm tròn lời hứa còn khó chịu hơn.
- Bệ hạ... nói như thế nào?
- Hắn nói nếu như qua năm mươi đến một trăm năm nữa, ta có thể hiển lộ tài năng trong ngành hiệu ứng hình ảnh và đạo cụ.
Poshan bĩu môi nói.
- Ặc... là cái gì vậy?
- Ai biết. Hình như là có liên quan tới ma quỷ, ta cũng không chắc chắn lắm, lúc đó bệ hạ nói rất nhiều, ví dụ như công dụng của hiệu ứng hình ảnh cực kỳ rộng rãi, mà làm cũ lại là một vòng không thể thiếu trong công nghiệp hiệu ứng hình ảnh vân vân…
Nàng uể oải bước tiếp:
- Cách nói rất giảo hoạt, đúng không? Coi như hắn không có nói sai, đó cũng là chuyện của nhiều năm sau, nhưng ngay bây giờ mà nói, ta quả thực chỉ là một người vô dụng...
Thì ra có chuyện như vậy, Charm chợt bừng tỉnh.
Hắn cuối cùng cũng rõ ràng vì sao trước đó Haze muốn nói lại thôi.
Khi phù thủy tránh đông tránh tây, Poshan có thể chiến đấu với người đuổi giết tất nhiên là trung tâm của đoàn thể, nhưng bây giờ bệ hạ đã không cần các nàng đi tắm máu chém giết, nàng ngược lại trở thành hai bàn tay trắng, chênh leehcj giữa hai cái tựa lòng sông so với mặt biển có thể tưởng tượng được.
Trong một khoảnh khắc Charm cảm động lây, vào lúc khi biết được bị điều ra quân đội, hắn hầu như cũng cảm giác mình bị thế giới vứt bỏ. Dưới cảnh ngộ như vậy, tính khí không tốt đại khái cũng là chuyện bình thường đi.
Nhìn bóng lưng cô đơn của đối phương, lòng hắn chợt mềm xuống.
Hắn vốn một mực tính toán, phải làm sao mới có thể đẩy ra đối phương, đơn độc mời Haze đi, nhưng bây giờ hắn lại không cách nào nói lời này ra khỏi miệng được -- nếu như ngay cả Haze cũng không ở, bên người nàng chẳng phải sẽ không có bất kỳ ai sao?
Ho khan hai tiếng, Charm duỗi tay sờ túi áo:
- Cái kia... ta có hai tấm vé xem kịch mới.
Poshan quay đầu lại, tựa hồ đang đợi câu sau của hắn.
- Nhưng buổi tối ta có chuyện, chắc là không đi được…
Hắn do dự nói:
- Nếu không ngươi và Haze đi đi, như vậy dù sao cũng tốt hơn là lãng phí…
Trên mặt Poshan lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chẳng qua còn chưa chờ nàng trả lời, bầu trời bỗng nhiên vang lên âm thanh đùng đùng.
Hai người ngẩng đầu, chỉ thấy ngàn vạn con chim bay qua đỉnh đầu, hầu như che hết ánh nắng -- cảnh bầy chim di chuyển như mây đen ấy, Charm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hắn từng nghe nói chim di trú sẽ có kỳ vượt đông cố định, nhưng cảnh này hiển nhiên không thuộc về phạm trù ấy, chủng loại trong bầy chim có thể nói là đủ loại, hơn nữa hắn vẫn luôn thấy quỹ tích bay của chúng nó vô cùng vội vàng, hoàn toàn không bay lượn ưu nhã như thường ngày.
- Chúng nó đây là thế nào?
Charm nhíu mày:
- Dọn nhà tập thể à?
- Suỵt!
Poshan dựng thẳng lên một ngón tay:
- Ngươi có nghe được âm thanh gì không?
- Ngoại trừ tiếng đập cánh thì còn tiếng gì khác à?
- Không phải, ở nơi xa hơn nữa --
Ánh mắt của nàng trở nên có chút ngưng trọng.
Charm chỉ đành phải nín hơi lắng nghe thêm, lần này, hắn mơ hồ bắt được một tiếng ré dài, nặng nề mà khàn khàn, hỗn loạn trong tiếng đập cánh của bầy chim, tựa như tiếng hét phập phồng.
Hắn chợt mở to hai mắt.
Đó là... cảnh báo truyền tới từ phương Bắc!