Mấy ngày sau.
Nam bộ bình nguyên màu mỡ, trạm điểm tháp số Mười.
Poshan ghé vào tháp đại bác bên ngoài, xem đường nét cong cong nơi xa. Nàng từng đọc đưa tin về bắc phạt trên tuần báo, biết Taquila từng là thành phố nổi tiếng trong lịch sử phù thủy, ma quỷ vì cướp đoạt nó không tiếc bôn ba nghìn dặm, nhưng cuối cùng vẫn bị Đệ Nhất Quân đẩy lùi.
Mà bây giờ, bọn họ sắp sửa ở chỗ này đánh bại kẻ địch mới, một lần nữa đoạt lại Taquila.
Một phút... ba mươi giây... mười giây...
Nàng vừa thầm đếm, vừa chặn lỗ tai.
“Đoàng đoàng đoàng…”
Phía sau đúng hẹn vang lên pháo tiếng oanh minh. Chấn động liên tục thông qua mặt đất truyền tới thân xe, nàng có thể cảm giác được hai cánh tay hơi tê dại. Đó là pháo cứ điểm một trăm năm mươi hai millimet của pháo binh đang trút xuống hỏa lực với mục tiêu, so với pháo dã chiến ống ngắn trên xe tăng, thanh thế hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
- Tổ trưởng, ngươi còn không có thích ứng tiếng pháo sao?
Người điều khiển Cowry quay đầu trêu ghẹo nói. Hắn ngồi xếp bằng ở bộ phận trước của xe, trong tay còn đang cầm một hộp đồ ăn nhanh. Đây cũng là điểm nàng khác bội phục đối phương, cho dù là ở trên chiến trườnghôi thối thây phơi khắp nơi, tà thú đầy trời, hắn đều có thể cứ theo lẽ thường ăn cơm.
- Như vậy không thể được, ngươi phải học được khiến lỗ tai của mình loại bỏ tạp âm không liên quan, mới có thể lúc nào cũng bảo trì lực chú ý tập trung.
- Ta xem ngươi chỉ là lỗ tai không quá nhạy bén mà thôi.
Poshan mặt không thay đổi dời ánh mắt, tuy là người điều khiển và pháo thủ đều là lính già kinh nghiệm phong phú, nhưng dựa theo quy định, xa trưởng mới là thủ lĩnh trong tổ. Huống hồ từ số tuổi thực tế đến xem, nói không chừng nàng còn phải lớn hơn hai người này một chút.
- Chuyện duy nhất ta cần làm chăm chú lắng nghe âm thanh dị hưởng của ma thạch Tiêm Khiếu không phải là tiếng pháo, cũng không phải lời nói nhảm của ngươi, hiểu chưa?
- Tổ trưởng... Ngươi nói chuyện thật đúng là sắc bén mà.
Cowry chẹp chẹp miệng:
- Ta vốn rằng phù thủy tiểu thư đều là ngọt ngào đáng yêu, tựa như Angel Nanawa...
- Năm năm trước phù thủy vẫn là nanh vuốt của ma quỷ, hóa thân của tà ác đó.
- Ặc ngươi như vậy sẽ không ai thích.
- Ai nói, ta đã cảm thấy tổ trưởng rất tốt.
Pháo thủ Shure chen lời vào:
- Làm người ngay thẳng, năng lực lại mạnh, chưa bao giờ tòng quân, lại có thể trong vòng thời gian ngắn thích ứng chiến trường, hoàn toàn là làm lựa chọn tốt nhất để làm xa trưởng.
Hai người đồng thời nhìn Shure.
Shure ngẩn người:
- Làm sao, ta nói sai cái gì sao?
- Không phải.
Poshan nhún nhún vai:
- Tuy là lúc huấn luyện bắn thử mười pháo chín không, nhưng ngươi cũng không phải cái gì cũng sai nha.
Pháo thủ lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
- Được rồi được rồi, vẫn là đừng nói chuyện này.
Cowry vội vã nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi tổ trưởng, lúc ở trạm tháp số chín, người canh giữ ở bên ngoài doanh trại chờ ngươi là ai thế? Hình như cũng ăn mặc đồng phục Đệ Nhất Quân, chẳng lẽ là bằng hữu của ngươi?
- Ngươi hỏi cái này để làm gì.
Cowry hơi có chút ngượng ngùng nói:
- Ta thấy trước ngực hắn treo huân chương, cho nên muốn làm quen xem, có thể thu được thụ huấn đều không đơn giản, hắn chắc là tên rất lợi hại.
- Ta quả thực biết hắn, có điều hắn cũng không giỏi như vậy, nếu không có ta hắn đã biến thành thức ăn của tà thú.
Poshan giả làm vẻ mặt lơ đễnh, giọng nói nhưng không khỏi chậm lại rất nhiều.
- Oa, ngươi cũng quá nghiêm khắc đi...
Không đợi đối phương nói xong, nàng đã bịt kín lỗ tai.
Lại là một vòng đinh tai nhức óc pháo kích.
Không hề chuẩn bị Cowry bị tiếng ầm vang cuồn cuộn chấn cho lệch miệng.
Mà lần tiếng pháo này qua đi, ba phát đạn tín hiệu màu xanh biếc theo đó bay lên, đó chính là tín hiệu tấn công.
- Xem ra sự chú ý của ngươi cũng không thế nào tập trung nha.
Poshan vỗ tấm thép mặt bên bệ tháo:
- Tổ xe số 12, lập tức xuất phát!
Cowry không trả lời, mà là bỏ lại đồ hộp trong tay, soạt một cái từ cửa sổ lái xe chui vào bên trong xe. Shure cũng lùi về tháp pháo chật hẹp, làm xong chuẩn bị chiến đấu; mặc kệ bình thường như thế nào, đến thời khắc mấu chốt, hai người vẫn là một chút cũng không hàm hồ.
Poshan giơ lên ngắm kính, chỉ thấy dưới sự đả kích của bộ đội hỏa pháo, rất nhiều tà thú đã chạy ra từ trong phế tích, chạy trốn về Phương Bắc. Mà quay đầu lại nhìn phía phía sau, binh sĩ Đệ Nhất Quân chia làm tiểu đội hơn mười người, đang theo vết bánh xe tăng vững bước đẩy mạnh.
Trận thế này hiển nhiên không phải dùng để đối phó chủng hỗn hợp phổ thông.
Càng là thâm nhập bình nguyên, số lượng quái vật lưỡi dao bọn họ gặp phải cũng càng nhiều; từ lúc ban đầu hai ba ngày một con, cho tới bây giờ một ngày vài con. Bởi mắt thường khó có thể phát hiện, vì vậy khó đối phó hơn tà thú bình thường nhiều. Không hề nghi ngờ, sách lược của cấp trên quân đội là hữu hiệu, Tiêm Khiếu Cộng Minh có thể phát hiện mục tiêu ở ngoài tầm bắn của pháo ống ngắn, lại ban tiêu diệt, chẳng qua kẻ địch hình như cũng không phải chỉ là dã thú đơn thuần.
Chúng nó biết trốn sau các loại vật che đậy, đối với quân đội khởi xướng tập kích đột nhiên, súng cối đả kích có thể dọa lui tà thú, lại không dọa được chúng nó, vì một lần nữa đoạt lại tuyến đường sắt tất yếu mọi người tốn không ít sức lực. Sau khi đánh đổi khá nhiều, Đệ Nhất Quân nhanh chóng tạo được một bộ chiến thuật lấy bộ đội thiết giáp làm trụ cột, trước kia quân hỏa thương chỉ đem xe tăng thành thứ để điều tra, nhưng bây giờ đã học được dựa vào chúng để quét sạch công sự rồi.
Mà phế tích Taquila trước mắt, lại là chiến trường phi dã ngoại phức tạp nhất từ trước tới nay.
Nửa giờ sau, khi một trong quân tiên phong tổ xe số 12 lái vào thành Taquila, ở bên cạnh Poshan là tổ xe số 9 và 17. Dựa theo kế hoạch, các nàng sẽ phụ trách thanh lý khu vực đường cái đi thông quảng trường khu tây, đoạt lại hai pháo đái được thiết trí ở chỗ này.
Đánh giá cảnh tượng chung quanh, Poshan không khỏi cảm thấy tê cả da đầu, rất nhiều kiến trúc bằng đá có thể dùng bên trong thành có tình huống cực kỳ phức tạp, cũng khiến phạm vi điều tra của Ấn Phù Tiêm Khiếm suy giảm phần lớn, hiện tại nàng đã nghe lén được nhiều nguồn ma lực, nhưng vẫn không cách nào định vị được mục tiêu cụ thể.
- Lúc trước các ngươi rốt cuộc đánh hạ nơi này như thế nào?
- Rất đơn giản, chỉ cần giết chết tháp Red Mist và những giá xương kia, ma quỷ tự nhiên là sẽ lui lại.
Shure trả lời:
- Ngươi tìm được địch nhân rồi sao?
- Còn không có. Nhưng có thể khẳng định, trong thành này cất giấu không ít quái vật.
Poshan nói xong làm dấu tay với binh lính sau lưng, để cho bọn họ lại gần xe tăng hơn một chút, đồng thời kéo dài khoảng cách với hai tổ xe khác.
Cũng không lâu lắm, một pháo đài bê tông màu xám tro xuất hiện ở cuối đường phố; Đệ Nhất Quân tuy là bị ép bỏ qua nơi đây, nhưng những công sự kiên cố ấy cũng không bị kẻ địch phá hư.
Cũng đúng lúc này, một tiếng thét chói tai rõ ràng biến lớn.
Poshan nhíu mày, đó cũng không phải là tiếng của quái vật lưỡi dao.
Nàng nhìn xa trưởng tổ xe số 9 Amy, Amy lắc đầu, tỏ vẻ đồng dạng khó hiểu.
Mà lúc lái qua pháo đài, tiếng trong ấn phù đã lớn đến ngay cả Cowry đều có thể nghe được.
Xuất phát từ lý do cẩn thận, nàng để hai tổ xe tạm thời dừng lại, tự quyết định đi quảng trường nhìn một cái, cũng tiện thể kích hoạt Ấn Phù Cộng Minh trong tay. Coi như mục tiêu không phải quái vật lưỡi dao, nàng cũng muốn nhìn xem nguồn ma lực ấy đến tột cùng chỉ hướng phương nào.
Rất nhanh, một ánh huỳnh quang trống rỗng hiện lên, nhắm thẳng vào trong quảng trường cách đó không xa - nơi vốn không có vật gì.
Lẽ nào nàng gặp kẻ địch ẩn hình mới?
Không đúng, Poshan rất nhanh phát hiện, viên đá trên bề mặt quảng trường giống như bị thứ gì cạy ra vậy, xung quanh có từng mảnh vết tích ăn mòn màu đen.
Thứ đấy giấu dưới mặt đất!
Suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, lớp đất dưới viên đá đột nhiên nhô lên, một con quái vật từ huyết nhục và xương sườn tạo thành bò ra từ dưới đất, đồng thời hộc ra một đống “thân thể trong suốt”! Nếu như không phải trên người những thứ đó dính một chút dịch nhờn, Poshan căn bản không thể tách chúng nó ra khỏi bối cảnh.
Gần như là cùng lúc ấy, Ấn Phù Tiêm Khiếm phát ra báo động trước cao vút, nàng bỗng nhiên ý thức được, tất cả những thứ ấy đều là quái vật lưỡi dao!