- Đừng lo lắng về đồng bạn của ngươi, bọn họ chỉ đến nơi khác thôi.
Thần sử dường như nhìn ra được sự nghi ngờ của hắn, chủ động nói.
- Nơi... Khác?
- Không sai, đó là một trong những năng lực của ta, tạo ra ảo cảnh, tạo ra ảo giác, thể khiến cơ thể có ý thức tự đi đến cái chết mà không hề hay biết.
Epsilon giải thích:
- Đương nhiên, ta sẽ không thực sự làm điều đó, ta chỉ khiến bọn họ đi nhầm một đến hai ngã rẽ mà thôi. Vào lúc này, dưới góc nhìn của bọn họ, e rằng bọn họ đang chiến đấu với ngươi, cùng đến đây ngăn cản kẻ đọa ma cường đại, đánh đến không phân thắng bại.
- Không lẽ ngươi đang cố gắng nói với ta, thực ra bọn họ cũng rất an toàn?
Nàng gật đầu:
- Không chỉ như vậy, ta đã sắp xếp một kết thúc có hậu cho những người bạn của ngươi. Cuối cùng, kẻ đọa ma và Thần sử sẽ bị đánh bại, dị tượng và xâm thực cũng sẽ biến mất theo bọn họ. Bọn họ sẽ kiệt sức vì cuộc chiến, nhưng ít nhất bọn họ sẽ tựa vào góc tường cười vui vẻ, tận hưởng niềm vui chiến thắng.
Vung nắm đấm với không khí trong căn phòng trống không bóng người cho đến tận khi kiệt sức, thì ngã xuống với nụ cười - khi cảnh tượng này xuất hiện trong đầu Roland, hắn chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Những người khác thì hắn không rõ lắm, nhưng hắn hiểu rất rõ Phỉ Ngữ Hàn và Valkries, không chỉ ý chí hơn người, mà các nàng còn hết sức nhạy cảm, không ngờ trước năng lực của Epsilon lại không hề có sự phản kháng nào hết.
Không... Đừng nói là hai người kia, ngay cả hắn cùn không cảm nhận được- điều này thật sự không đúng, theo kinh nghiệm trước đây, năng lực của Thần sử không có tác dụng với hắn mới đúng.
Nghĩ đến đây, sự cảnh giác của Roland đột nhiên dâng lên đến đỉnh điểm.
- Sau đó thì sao?
- Không có sau đó. Toàn bộ thế giới sẽ kết thúc, cho dù là trong cõi tâm trí hay bên ngoài cõi tâm trí, mọi thứ sẽ bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng so với thực tế thì ít nhất họ cũng sẽ biến mất trong niềm vui sướng và không hề cảm thấy đau đớn, đây là lòng nhân từ của ta...
Không đợi đối phương nói xong, Roland đã bắt đầu chuyển động.
Hắn một bước nhảy lên, vượt qua khoảng cách gần 20 mét giữa lối đi và cái bục, bay về phía Thần sử, đám ra một đấm! Hắn bất ngờ tung đòn tấn công trong lúc đối phương đang thao thao bất tuyệt, chiêu thức này hắn đã nghiệm chứng rất nhiều lần!
Sức mạnh dâng trào trong cơ thể đáp lại ý chí của hắn, với một tiếng nổ lớn, một làn sóng xung kích quét qua cái bục, vòng bảo hộ thiết, bị thao tác và cánh tay robot trên đó vỡ nát - chúng lăn và rơi xuống bậc dưới cùng của phòng lưu trữ, tạo ra âm thanh trầm đục không ngớt.
Ngay cả Roland cũng bị sốc trước sức mạnh của đòn này.
Hắn chỉ biết hấp thụ những trung tâm ma lực đó có thể cường hóa bản thân, nhưng hắn không ngờ bản thân đã bất tri bất giác đã đạt đến cấp độ này.
Tuy nhiên, trước nắm đấm không hề truyền đến cảm xúc như dự đoán.
Epsilon tan ra như bọt khí, và lại xuất hiện sau lưng hắn.
- Cảm giác trở nên mạnh mẽ ra sao? Quà gặp mặt ta gửi cho ngươi, chắc cũng khá hữu ích đúng không?
Trước hết, Roland ngơ ngác, sau đó nhanh chóng nhận ra ý nghĩa thực sự trong lời nói của nàng.
- Đợi đã nào, cái mâm sao đó - là ngươi gửi nó đến?
Hắn đã từng nhờ hiệp hội truy tìm nguồn gốc của bưu kiện, nhưng cuối cùng không thu được gì, dù là hệ thống thân phận hay là CCTV đều cho thấy, người tặng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc đó, dù là điều tra quá khứ hay tương lai thì đối phương cứ như thể đã biến mất, bây giờ liên tưởng đến năng lực của Epsilon, mọi thứ đều đã thông suốt.
- Nó tên là Gamma, cũng là một Thần sử.
Epsilon bình tĩnh nói, như thể không phải đang thảo luận về đồng bọn của mình, mà là một món đồ không liên quan.
Roland trước hết bị chấn động, sau khi liên tục xác định bản thân không nghe nhầm mới không tin được, hỏi:
- Tại sao?
- Vì ta muốn biết đáp án, một câu trả lời mà chỉ có các Thần Minh mới biết.
Giọng của nàng hơi mê mẩn:
- Hiện tại ngươi đã hiểu chưa? Ta không có thái độ thù địch với ngươi, muốn đi tới Thần vực thì phải nhờ vào thế giới trong mơ mới có thể thực hiện được, ít nhất chúng ta giống nhau mục tiêu.
Bước ngoặt quá đột ngột, Roland nhất thời không biết mình phải làm gì.
- Ngươi không tin? Thế giới sẽ không lừa dối ngươi.
Epsilon giang hai tay ra:
- Ta không gọi khe nứt đến để ngăn ngươi liên hệ với thế giới như Delta, nhưng ngươi vẫn không thể khám phá ra ảo cảnh của ta, đây là bằng chứng. Chính vì ta không có thái độ thù địch nên cảnh trong mơ mới không bài xích năng lực của ta.
-...Ngươi thật ra là người bên phía Lam phải không?
Đây là khả năng duy nhất Roland có thể nghĩ đến, suy cho cùng Lam đã nói, không chỉ có một Thần sử phản bội.
- Ta không biết nàng đã giải thích cho ngươi thế nào, vì thế câu hỏi này ta không thể trả lời chính xác được.
Epsilon duỗi hai ngón tay ra:
- Nếu ngươi đang hỏi liệu ta có phải cùng phe với nàng không, vậy thì kết luận là không, trước khi đến nơi này, ta không có ký ức về Lam, thậm chí ở thành Prism, ta còn tận tay đâm chết nàng.
Roland không khỏi cau mày.
- Hoặc nếu ngươi muốn hỏi liệu ta và nàng có cùng chung mục tiêu hay không.
Nàng gập một ngón tay xuống và nói:
- Kết luận cũng là không. Nguyên nhân ta hành động như vậy chỉ đơn giản là ý nghĩ của bản thân, không liên quan đến nàng - ngươi có thể hiểu là ta đang giúp ngươi.
- Cách giúp ta là hủy diệt thế giới này sao?
Roland cười lạnh.
- Ngươi nhầm rồi, người hủy diệt thế giới không phải ta, mà là Thần Minh.
Epsilon lắc đầu:
- Để tránh làm ngươi hiểu lầm, ta sẽ nói thẳng. Chắc ngươi đã chú ý đến sự thay đổi bên ngoài - màn chắn bao phủ bầu trời có thể tạm thời ngăn cản sự bành trướng của thế giới trong mơ, tránh nó chạm đến Thần vực quá sớm, nếu không, cho dù Thần sử vẫn còn tồn tại, Thần Minh cũng sẽ không hề do dự hủy diệt mọi tích lũy đến tận lúc này. Trên thực tế, gần đây ngươi hấp thụ quá nhiều trung tâm ma lực, chỉ còn cách biên giới một đoạn ngắn. Nếu ta đoán không nhầm, vốn nên là Lam đến quản chế trình độ bành trướng của cảnh trong mơ cho ngươi, nhưng nàng lại chết trong tay ta, vì vậy không có người nói cho ngươi biết, kết quả như thế nào mới tính là đồng thời đạt được nguồn gốc ma lực.
Đến cả chuyện này nàng cũng biết!
- Nhưng màn chắn này cũng ngăn cản ta liên hệ với bên ngoài, chẳng lẽ ngươi vẫn có thể kiểm soát thế giới thực?
- Không thể. Nhưng ít nhất ta biết, các ngươi đã mở ra con đường đến khu vực không đáy, sau đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Epsilon chậm rãi nói:
- Ngươi có thể đoán được con đường thu hoạch tin tức của ta - đúng vậy, nội dung ngươi trao đổi với Hiệp hội Võ Đạo gia, cục thiết kế Greyfort đều được gửi đến tổng bộ dưới hình thức báo cáo, cũng là vào tay ta.
Và những nội dung đó bao gồm dự án ánh sáng mặt trời, cũng như phản hồi về việc sử dụng các loại vũ khí khác nhau... Trong lòng Roland chợt hiểu ra, đối phương thông qua những mảnh vỡ này để ghép lại bức tranh của toàn bộ thế giới bên ngoài.
- Không lẽ ngươi không nghĩ đến chuyện ta hôn mê sẽ dẫn đến chuyện ngoài ý muốn nào đó sao?
- Đó cũng là một trong những ẩn số, nhưng ta không có phương pháp xử lý tốt hơn -- chỉ khi ngươi vào cõi tâm trí, thế giới này mới được kích hoạt, thế nên nó tất nhiên sẽ kéo ngươi vào giấc ngủ. Epsilon kiên nhẫn đáp:
- Thật may là ta và ngươi không phải đợi ở đây mãi, lĩnh vực sau khi ngăn cách liên hệ có thể tự mình điều chỉnh thời gian, chỉ cần ngươi muốn, chớp mắt một ngày cũng không thành vấn đề.
Roland mở to hai mắt, không dám nhắm lại trong chốc lát, vì sợ khi tỉnh lại, bên ngoài đã trôi qua trăm năm.
- Yên tâm, chuyện mà ngươi lo lắng sẽ không xảy ra.
Nàng nhếch khóe môi, lần đầu tiên để lộ nụ cười:
- Màn chắn cần có ma lực để duy trì, ngay cả khi dùng toàn bộ trung tâm ở nơi này, đổi thành thời gian ở thế giới bên ngoài, cũng chỉ mới nửa tháng... Và đó là thời hạn cuối cùng.