Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1478

Chương 1478
Chương 1478

Nửa tháng... Điều này có nghĩa là một khi kế hoạch bị tạm ngừng hoặc bị xóa bỏ, đều có thể bỏ lỡ kỳ hạn này mãi mãi.

Nhóm người trên đảo nổi thực sự có thể kiên trì trong tình huống không có hắn sao?

Còn về phía ma quỷ, phải làm thế nào, mất đi sự dẫn mối của Valkries giao hẹn yếu ớt với chúa tể bầu trời có bị phá vỡ hay không?

Chưa kể đến các phương thức cụ thể đến tiến vào khu vực không đáy và Sky-sea Realm trên đảo Sương Mù.

Chết tiệt, giá mà có thể truyền những tin tức này ra ngoài thì tốt biết bao! Những suy nghĩ của Roland quay cuồng, hắn ở đây cố gắng tìm cách thoát khỏi tình trạng khó khăn này, nhưng trong một thời gian dài, hắn không thể nghĩ ra giải pháp khả thi nào. Không giống với bất kỳ nguy cơ nào trước đây, lần này cho dù có loại bỏ Thần sử trước mắt, cũng không thể đảo ngược tình thế.

Roland lờ mờ nhận ra rằng đây không phải là chuyện chỉ một người là có thể giải quyết được.

- Ta... Không thể hiểu được.

Sau một hồi im lặng, hắn lên tiếng:

- Ban đầu các ngươi coi ta là kẻ phá hoại phải hủy diệt, chỉ vì thế giới trong mơ uy hiếp đến quy tắc Thần Minh đặt ra, thậm chí khoa trương đến mức hủy diệt sự tích lũy hơn ngàn vạn năm hủy hoại trong chốc lát. Nhưng bây giờ, thái độ trái ngược, đổi giọng muốn giúp ta tiến vào Thần vực - chẳng lẽ những tích lũy trước đó bỗng trở nên vô giá trị?

- Còn nực cười hơn thế. Nếu Thần Minh có thể khiến thế giới trong mơ biến mất bất cứ lúc nào, vậy tại sao không làm điều đó ngay từ đầu? Đừng nói với ta là nó có lòng thương xót!

Roland càng nói càng tức giận, giọng điệu của hắn không ngừng tăng lên:

- Vô số tộc quần chém giết lẫn nhau đến diệt vong dưới danh nghĩa Thần Ý, ngoài hài cốt phong hoá và di tích ra thì không còn gì khác, đó lại có cái gì tích lũy đáng nói!

- Còn ngươi nữa -- Epsilon, nếu ngươi định phản bội Thần Minh, tại sao không làm điều đó một cách triệt để hơn? Lam là vì thoát khỏi gông xiềng, còn ngươi thì sao? Nếu ngươi chỉ cần một câu trả lời, ta không ngại dẫn thêm một người nữa đến Thần vực -- đến lúc đó, ngươi hỏi Thần Minh bao nhiên vấn đề cũng được!

- Nói những lời không thể giải thích và làm những điều không hợp lý, đây là đặc điểm của những người tự xưng là Thần Minh và Thần sử sao? Còn không bằng một người phàm! Ít nhất người phàm sẽ biết chính xác những gì họ muốn!

Nhưng Epsilon không hề tức giận.

Nàng không giống với những Thần sử trước đó, cực kỳ mẫn cảm và hưng phấn với những vấn đề liên quan đến Thần Minh, thậm chí sau khi nghe xong đánh giá của Roland, nàng cũng để lộ biểu cảm đã hiểu.

Thần sử bước từng bước đến trước mặt Roland, giữa hai người chỉ cách nhau một vị trí.

- Ngươi có thể hỏi ra những vấn đề này, điều đó chứng tỏ rằng ngươi chỉ còn một bước nữa là có câu trả lời.

Khoảng cách này, dù là đối với Epsilon hay Roland, đều không được coi là ranh giới an toàn, nhưng hình như đối phương không để trong lòng.

- Tuy nhiên, nếu ngươi không bước ra một bước thì dù có gần hơn nữa cũng sẽ xa vô cùng.

Nàng ngửa đầu nhìn Roland:

- Thần Minh vĩ đại ở chỗ nó làm cái gì, chứ không phải ở chỗ việc nó làm có bao nhiêu người biết. Hơn nữa, sự khác biệt giữa các nền văn minh sẽ dẫn đến những quan niệm và hiểu biết hoàn toàn khác nhau nên ngươi không hiểu là bình thường. Mặt khác, ta khác Lam, ta chưa bao giờ phản bội Thần Minh đại nhân, xin hãy nhớ kỹ điểm này.

- Cuối cùng, nếu ngươi đã sẵn sàng, bây giờ ngươi đã có thể bước ra một bước đó...

Vừa nói, Epsilon từ từ vươn tay nắm lấy cánh tay Roland, đặt lên ngực mình.

- Ngươi làm gì vậy?

Roland rút tay về theo phản xạ.

- Không phải là hiển nhiên sao -- để có được mâm sao, cuối cùng khiến thế giới trong mơ giao nhau với Thần Minh Chi Vực, đối với quá trình này, lẽ ra ngươi nên vô cùng quen thuộc mới đúng.

Epsilon bình tĩnh nói, như thể chuyện này không liên quan gì đến nàng:

- Một số kẻ đọa ma và ma thể xâm thực bên ngoài đều do chính tay ta tạo nên, và trung tâm đã liên kết chặt chẽ với nhau, đợi đến khi ngươi hấp thụ xong mâm sao, ma lực của bọn nó cũng sẽ được hòa vào thế giới này. Sức mạnh như vậy đủ đế khiến thế giới trong mơ mở rộng lần nữa và hoàn thành bước cuối cùng này. Khi đó, cõi tâm trí của sự giao nhau sẽ trở thành xâm thực mới, có điều lần này là cảnh trong mơ xâm thực Thần vực, và ngươi -- sẽ đối mặt với Thần Minh.

- Đợi đã.

Roland ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào đối phương:

- Không phải Thần sử dựa vào đoàn ma lực này để tồn tại sao? Nếu không có mâm sao...

- Sẽ chết.

Epsilon nở nụ cười.

- Nhưng đó chỉ là cái chết trong quan niệm của các ngươi. Là một phần của Thần Minh, miễn là nó không chết, chúng ta sẽ tồn tại mãi mãi. Chỉ có cá thể tên Epsilon biến mất.

- Cho dù như vậy ngươi cũng có thể nghe được câu trả lời?

- Không... Hỏi như vậy là đủ rồi.

Khi nói ra những lời này, nàng đồng thời khép năm ngón tay lại, đột nhiên đâm vào ngực mình, sau đó lôi ra một tinh tuyền màu xanh chói mắt!

Máu bắn tung tóe thậm chí còn rơi trên gương mặt Roland.

- Khụ khụ... Nhận nó, sau đó đi vào Thần vực -- mọi thứ ngươi muốn biết... Khụ... Sẽ tìm thấy ở đó.

- Ngươi...

Roland ngơ ngác, hắn không ngờ cuộc tập kích này sẽ biến thành như vậy. Nhưng chuyện đã đến nước này, do dự thêm nữa cũng không còn ý nghĩa gì. Nếu lời nói của đối phương là thật, kể từ thời điểm màn chắn dâng lên, tốc độ dòng chảy thời gian của thế giới trong mơ đã vượt quá hiện thực rất nhiều, cho dù đợi đến khi Thần sử chết đi, màn chắn được giải trừ, cũng mới nửa tháng.

Điều duy nhất hắn có thể làm là tin tưởng tất cả mọi người trên đảo nổi.

Nghĩ đến đây, Roland hít sâu một hơi, nắm lấy mâm sao.

Ánh sáng màu xanh càng lúc càng sáng, như thể đang đốt hết chút sức lực cuối cùng của mình. Như được kích thích, luồng nhiệt độ kia trong cơ thể cũng không ngừng tuôn ra. Trong ánh sáng vô cùng chói lọi này, hắn nhìn vệt máu tràn ra từ khóe miệng Thần sử.

- Ta muốn hỏi ngươi vấn đề cuối cùng -- ngươi nghĩ rằng sự hủy diệt của thế giới là không thể tránh khỏi?

- Đúng vậy... Trừ khi ngươi có thể... Đánh bại Thần Minh đại nhân.

Thanh âm của Epsilon đã trở nên mong manh:

- Nhưng Thần Minh không thể bị đánh bại, đây là... Kết cục đã định ngay từ khi bắt đầu.

- Nhưng ngươi vẫn thay đổi quyết định ban đầu!

- Các ngươi... cố gắng lâu như vậy, không nên cứ thế biến mất mà không hay biết gì... có thể đi một bước về phía trước... Bản thân nó đã đáng khen ngợi.

Epsilon lại ho ra một ngụm máu và gượng cười:

- Nếu kết cục đã định là... Hủy diệt, ta cần gì phải... Tiếp tục làm những chuyện không cần thiết?

- Đó không phải ý nghĩ thực sự của ngươi.

Roland nhìn chằm chằm vào mắt nàng, gằn từng chữ:

- Lam muốn thoát khỏi sự trói buộc, và ngươi muốn tìm một câu trả lời -- ta không biết điều gì đang ràng buộc nàng, cũng không biết ngươi muốn hỏi Thần Minh điều gì, nhưng có một điều ta có thể khẳng định, tất cả các ngươi đều muốn thay đổi, không phải sao! Bởi vì các ngươi có đôi mắt giống nhau...

- Xin lỗi... Đó là câu hỏi thứ hai rồi…

Epsilon mỉm cười nhắm mắt lại, ngay khi cường độ của ánh sáng màu xanh lên đến cực điểm, nàng khẽ mở môi, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng trước khi Roland có thể nhìn kỹ hơn, ánh sáng chói lọi đã nhấn chìm mọi thứ.

Bình Luận (0)
Comment