Trong nháy mắt khi đối phương mở miệng, toàn bộ thế giới dường như đều yên tĩnh lại.
Anna nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.
Nàng mở miệng, nhưng giọng nói không giống như được vang lên từ trong cổ họng của mình
- Chúng ta còn có thể đi đâu đây?
- …
Người canh giữ trầm mặc ngoài ý muốn.
- Xem ra ngươi cũng biết được đáp án, trừ bỏ nơi này ra, chúng ta đã không còn chỗ nào có thể đi.
Anna lên tinh thần, cẩn thận quan sát đối phương – nàng có vẻ giống hệt với nhân loại, ngôn ngữ đang sử dụng cũng là ngôn ngữ vương quốc tiêu chuẩn, hơn nữa phương thức đột nhiên xuất hiện, vậy có thể đoán được đại khái lai lịch:
- Ta nghe Joan nói, ngươi bị vây ở đây, chẳng lẽ không định rời đi sao?
- Tiểu thư Joan sao…
Người canh giữ lộ ra nụ cười nhu hòa:
- Xem ra nàng thật sự mang theo vấn đề này về. Nhưng đáng tiếc chính là, nó không tồn tại câu trả lời chân chính trên ý nghĩa.
- Có thể có người đang thử tìm kiếm đáp án. Hơn nữa nàng còn là đồng loại của ngươi.
- Đồng loại?
- Ta biết ngươi thuộc về cõi tâm trí – mà ở nơi đó, một Thần sử tên Lam từng có ý đồ thay đổi tất cả.
Anna cấp tốc giải thích mục đích đến đây:
- Đạt được mục tiêu cần hai điều kiện, một trong số đó đã được thực hiện, mà ta có thể mang đến người có thể giải quyết được vấn đề thứ hai, tiếp theo chỉ cần mở “Quả cầu ánh sáng” kia, đưa hắn vào cõi tâm trí –
- Xin lỗi, ta không nhận ra Thần sử mà ngươi nói.
Người canh giữ lắc đầu, ngắt lời của nàng:
- Mặt khác muốn mở quả cầu ra phải đặt vật truyền thừa hoàn chỉnh lên đài không đáy mới có thể kích hoạt được nguồn gốc ma lực, để quả cầu ánh sáng hiện thế. Ngươi thật sự biết được không ít, nhưng ta không có cách nào giúp ngươi được cả.
- Chờ chút.
Vẻ mặt của Anna cuối cùng thay đổi, nàng vội vàng nói:
- Ngươi không phải là người tiếp dẫn sao!
- Ta đúng là người tiếp dẫn. Nhưng nếu như không có vật truyền thừa thì ta cũng bất lực.
Đối phương đi đến bên cạnh Anna, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng:
- Mau rời khỏi đây đi, hài tử, thừa dịp bây giờ còn kịp.
Bóng dáng của người canh giữ bắt đầu nhạt đi, giống như chuẩn bị tan biến vào trong không khí.
Anna giơ tay định túm lấy nàng, nhưng không túm được gì cả.
- Cuối cùng, ngươi quên tất cả những gì đã nghe được đi – nếu như Thần sử phản bội thật sự tồn tại.
Khi nàng hoàn toàn tiêu tán, bên tai Anna truyền đến tiếng thì thào nói nhỏ của đối phương:
- Cuộc chiến Thần Ý là một phép thử tìm kiếm đáp án, quá trình giải đáp dài lâu mà mênh mông như thế vẫn không thể đưa ra được kết luận, sao có khả năng được một hai người giải quyết? Nếu như hắn thật sự có năng lực như thế, tự nhiên không cần đến “Quả cầu” và “Chìa khóa” mới đúng.
Đây… là kết quả của kiên trì đến cùng sao…
Anna cúi đầu nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch của mình, không khỏi giật mình ở đó.
Tiếp theo nàng nên làm cái gì?
…
Nightingale cảm thấy động tác của mình càng lưu loát hơn.
Giống như có thứ gì đó đã không giống với trước.
Nàng không thể nói rõ được cụ thể là ở đâu, nhưng có thể nhận thấy được phần phối hợp trong sương mù kia – mặc dù đường nét méo mó trong quá khứ có thể cung cấp tiện lợi cho nàng, nhưng cũng là lưỡi đao cực kỳ nguy hiểm, nàng phải duy trì sự chú ý tập trung cao mới có thể bảo đảm không bị năng lực của mình gây thương tích.
Nhưng giờ phút này thế giới đen trắng đan xen lại dịu ngoan đến giống như cừu, gần như kệ cho nàng cần lấy cứ lấy, trong khi tiến lên còn có một cảm giác nhẹ nhàng vui sướng tràn trề.
Trong thời gian nửa khắc ngắn ngủi, nàng đã giết chết ba mẹ tổ, mà kẻ địch còn chưa thể chạm được vào góc áo của nàng.
Xét riêng chiến tích này, cho dù là Silent Disaster tương đương với trên siêu phàm đều không biểu hiện được xuất sắc hơn nàng.
Điều này khiến trong lòng Nightingale tương đối đắc ý.
Chỉ có một thứ khiến cho nàng hơi khó chịu chính là dịch nhờn dính trên người – nàng có thể tránh được móng sắc và xúc tu của đối phương, nhưng không cách nào ngăn cản được gan tanh hôi này, đây chính là cái giá phải trả cho việc xâm nhập vào trong cơ thể mẹ tổ.
Nếu như là Anna thì chắc có thể dễ dàng đốt mấy thứ dính ghê tởm này không còn một mảnh đi?
Nghĩ đến đây, nàng không tự chủ được liếc nhìn Anna.
Nhưng chính trong cái liếc mắt này nhất thời khiến nàng dựng cả tóc gáy.
Chỉ thấy Anna đang vẻ mặt ngây ngốc nhìn về phía Bắc không hề nhúc nhích, giống như bị thứ gì đó cố định lại vậy. Có mấy quái vật lưỡi dao đang từ hố sâu nhằm về chỗ nàng đang đứng, Phyllis đang đụng độ với một trong số chúng, đều vội vàng gọi Anna, nhưng giống như Anna không nghe thấy được.
Nàng rốt cuộc đang làm gì vậy?
Từ góc độ kia, nàng phải có thể rõ ràng nhìn thấy Phyllis và kẻ địch đang đến gần chứ!
Nightingale xoay người lại, hoàn toàn không để ý đến Sky-sea Realm đang đuổi theo, bằng vào tốc độ nhanh nhất chạy về phía Anna.
Nhưng mà quái vật lưỡi dao đã mở cánh mỏng sau lưng ra!
Đáng chết, đã không còn kịp rồi –
Chỉ trong nháy mắt, nàng nhìn thấy một đường cong màu trắng đi dọc theo mặt đất, từ bên chân mình vẫn lan tràn thẳng đến trước mặt Anna – kia chắc là vết nứt giữa mặt đất, tuy rằng nói là hình dáng tồn tại tất nhiên trong giới tự nhiên, nhưng bởi vì chúng nó quá mức phức tạp và rất nhỏ, đều không có năng lực biểu hiện ra.
Nếu như đường viền của mỗi một đống bùn đất, mỗi một viên cát đá đều biến hóa bất cứ lúc nào, vậy có ý nghĩa rằng nàng vốn không có chỗ đặt chân, kể cả lực chú ý tập trung nữa đều vô dụng.
Về phần lựa chọn nối liền phần nhỏ kẽ nứt lại thành một chỗ như vậy, đánh dấu thành một đoạn thẳng trắng tinh, Nightingale vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nó giống như một lời dẫn rõ ràng, để cho nàng theo bản năng giơ tay túm lấy, tiếp theo dùng sức kéo về trước!
Ma lực trong cơ thể nhất thời trút ra, thế giới sương mù đáp lại ý chí của nàng – đường cong nâng lên, ngăn cách cảnh vật trước mắt thành hai đoạn rõ ràng!
Một bên là vị trí Anna đang đứng, gần như không hề có biến hóa gì, mà đổi lại mặt đất của một bên kia lại đang nổi lên cao cao, tạo thành chênh lệch gần một thước.
Nhưng đây không phải là thay đổi địa hình đơn thuần, quái vật lưỡi dao đang bay nhanh qua cũng bị ngăn cản. Nửa phần trước vẫn đang bay đi trong không trung, nửa phía sau lại đột nhiên nâng lên cao, giống như hai nửa từ đầu đã không ở trên cùng một mặt phẳng.
Kẻ địch bị cắt ra đều đặn nối đuôi nhau rơi xuống đất, rơi lên chỗ cách Anna không xa, mặt cắt thân hình này phẳng phiu giống như gương.
Đồng thời Nightingale cũng cảm thấy cảm giác cực kỳ uể oải trào lên trong lòng, kể cả ổn định thân mình đều trở nên hơi khó khăn – đó là triệu chứng của tiêu hao ma lực quá lớn, hiển nhiên gây ra một loạt biến hóa như mới vừa rồi không phải la một lần thi triển năng lực bình thường.
Nhưng mà nàng đã bất chấp suy xét chuyện này.
Anna vẫn ngây ngốc đứng ở đó, giống như tất cả xung quanh đều đã không liên quan gì đến nàng.
Nightingale chống đỡ thân hình mệt mỏi, cắn răng đi đến sau lưng nàng, túm lấy bả vai nàng, xoay người lại.
“Ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy hả! Tất cả mọi người đang vì thực hiện được mục tiêu của ngươi mà chiến đấu, ngươi lại tùy tiện đặt mình vào trong nguy hiểm, là định để cho nỗ lực của tất cả mọi người thành uổng phí sao?” Nightingale vốn định quát lớn, nhưng lời nói đến miệng lại khựng lại. Nàng hiểu Anna, thậm chí còn hiểu biết hơn cả Roland. Không đến một khắc cuối cùng, Anna tuyệt đối sẽ không buông bỏ, chuyện có thể khiến cho nàng thất thần như thế, chỉ sợ chỉ có một nguyên nhân.
-- nàng đã gặp được người canh giữ, mà đáp án lấy được lại là phủ định.
Lời nói trách cứ lập tức tan thành mây khói, sau khi thừa nhận áp lực lớn như vậy rồi mà vẫn không thể nhận được hồi báo, còn có thể đứng đó cũng đã cần một dũng khí to lớn.
- Ngươi gặp được người canh giữ rồi hả?
Nightingale nói khẽ.
- Ừm.
Anna chậm rãi gật đầu.
Quả nhiên là vậy.
Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của đối phương, đáy lòng nàng đột nhiên dâng lên một luồng xót xa với khổ sở vĩ đại. Cho dù mọi người bỏ ra nhiều như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể xoay chuyển được vận mệnh đã định này.
Nàng không nhịn được ôm đối phương vào trong lòng.
- Không sao, cho dù thất bại cũng không quan trọng, chúng ta sẽ cùng với ngươi đến cuối cùng.
- Thất bại, sao lại nói vậy?
Phản ứng của Anna lại ngoài dự đoán của nàng.
- Hả…
Nightingale nhất thời bị nghẹn:
- Chẳng lẽ người canh giữ đồng ý thỉnh cầu của ngươi?
- Không, nàng từ chối, không có vật truyền thừa thì khu vực không đáy sẽ không mở ra, cho dù là nàng đều bất lực.
Anna lắc đầu nói.
- Vậy vì sao ngươi –
- Nhưng nàng cho ta gợi ý.
Anna ngẩng đầu lên, ánh mắt thất thần trước đó vào giờ phút này đã rạng rỡ phát sáng:
- Thần sử cũng được, người canh giữ cũng thế, đều không thể vi phạm quy tắc do Thần Minh định ra. Nhưng nếu như là người thật sự có năng lực thay đổi tất cả, cho dù không có sự trợ giúp của các nàng thì vẫn có thể đến đầu cầu bên kia!