“…” Cho nên mới vừa rồi nàng ngẩn người là vì vẫn luôn suy xét vấn đề này sao? Nightingale sờ lên ngực vẫn còn đang nhảy lên thình thịch, tức giận rút tay về dùng tay bắn lên trán Ann:
- Lần sau xin tìm chỗ an toàn rồi lại nghiên cứu có được không hả? Vậy kết luận của ngươi là gì? Cảm phiền dùng một câu nói ngắn gọn để nói rõ.
Lúc này đám người Phyllis cũng đã chạy đến, nhìn thấy hai người bình yên vô sự, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
Giờ phút này Anna hơi chột dạ, nàng che trán thấp giọng nói, “Nhảy xuống đi.”
Nightingale ngẩn người, xác nhận bản thân không nghe lầm sau đó thở dài:
- Không, ngươi vẫn giải thích cặn kẽ từ đầu tới đuôi một lần đi.
- Ừm…
Nàng quay đầu nhìn về phía khu vực không đáy:
- Thật ra không khó lý giải. Thần sử và người canh giữ đều đến từ cõi tâm trí, như vậy Lam không có khả năng không biết đến quy tắc nơi này cần dùng đến vật truyền thừa để mở ra. Cho dù trong lời nàng nói có bao nhiêu là lời nói thật, có bao nhiêu là lời nói dối, nhưng không thể sau khi dày công bố trí lâu như vậy lại quên đi mất một vấn đề cơ bản nhất.
- Như vậy cũng có chút đạo lý.
Nightingale ngẫm nghĩ:
- Cho nên ngươi cho rằng bản thân Roland có thể mở ra cột sáng thông thiên kia?
- Không, chỉ sợ cột sáng không phải là nơi chúng ta phải đi.
Anna lắc đầu:
- Chỉ có người thắng của trận chiến Thần Ý mới có thể đi qua cầu, đến bờ bên kia, mà chúng ta lại không phải phe thắng, không được mảnh nhỏ truyền thừa khác. Giống vậy, từ đầu đến đuôi Lam đều không nhắc đến chuyện này, huống chi cướp lấy mảnh nhỏ của tộc khác và bỏ lỡ trận chiến Thần Ý vốn đối lập nhau, nếu như nó là một trình tự mấu chốt thực hiện kế hoạch, như vậy không khỏi quá không hợp với lẽ thường.
- Vậy… chúng ta nên đi đâu?
Nightingale phát hiện mình không theo kịp suy nghĩ của đối phương.
- Chỉ có thứ tự mình lĩnh ngộ được mới là đáp án chân thật.
Anna thuật lại nguyên văn lời Lam đã nói:
- Nếu như nàng dự cảm được Thần Minh sẽ ra tay ngăn cản nàng tiết lộ tin tức mấu chốt, như vậy đoạn ngắn mâm sao truyền lại cũng rất đáng để suy tính. Bây giờ ngẫm lại, ngươi cảm thấy trong những đoạn ngắn kia, ấn tượng khắc sâu nhất là phần nào?
- Ờm… lực hấp dẫn gì đó?
- Không sai. Trong đoạn ngắn thứ hai mà Roland nhìn thấy, nòng cốt tạo thành thế giới này chắc là trung tâm tinh cầu, cho nên chúng ta nên hướng xuống dưới chứ không phải hướng lên trên mới đúng. Khu vực không đáy nhìn như không thể tới, nhưng đừng quên –
Anna nói đến đây dừng lại một chút:
- Lực hấp dẫn đã không còn là lực lượng đang để kính ngưỡng nhất trong thế giới này.
- Chờ chút.
Phyllis mất một lúc lâu mới hiểu được “Nhảy xuống đi” từ trong miệng đối phương có nghĩa là gì:
- Người xác định sao? Như vậy cũng quá mạo hiểm! Nếu như nhảy xuống có thể bình yên vô sự thì chắc đã sớm có người xuống dưới đáy rồi mới đúng – người cũng đã nhìn thấy trong bức tranh do tộc Radiate lưu lại, chúng nó thậm chí còn dựng cần trục và cầu treo ở bên cạnh hố sâu, nhưng từ phát lại trong đoạn ngắn, chúng nó đã nhanh chóng bỏ qua thử nghiệm tương tự, nói rõ vốn không thể thực hiện được!
- Có thể đi xuống và có thể đi lên là hai chuyện khác nhau.
Anna lắc đầu:
- Đây chỉ sợ là hàm nghĩa của người có năng lực chân chính mà người canh giữ đã nói đến, xuống phía dưới không cần chìa khóa gì cả, nhưng nếu như không cách nào mở ra quả cầu ánh sáng thì có thể vĩnh viễn không cách nào quay về mặt đất.
- Xuống phía dưới không giới hạn, nhưng lên trên thì phải dựa vào quả cầu thông thiên sao…
- Không sai, về phần rốt cuộc phải như thế nào mới có thể tiến vào khu vực không đáy, trước đó ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Nàng nói tiếp:
- Mà sự thật là mãi cho đến sau khi nói chuyện với người canh giữ rồi ta mới xác định được quan điểm. Hoặc là nói chỉ có như vậy mới có thể giải thích được vì sao Lam vốn không hề nhắc đến người canh giữ, bởi vì việc Roland cần làm chính là ngay từ mới đầu đã không liên quan gì đến chúng cả!
- Cho nên ngươi định ném Roland vào trong hố sâu?
Chúa tể bầu trời lộ vẻ ngạc nhiên.
- Không, ta sẽ đi cùng với hắn.
Anna quả quyết nói:
- Nhiệm vụ lui lại tiếp theo sẽ giao cho các ngươi, không cần phải tiếp tục thủ vững trong này, mau chóng trở lại trên đảo nổi đi.
Nơi đây lập tức rơi vào trong trầm mặc, cho dù không có ai tình nguyện bỏ Anna lại, nhưng tất cả mọi người rõ ràng tính tình của vương hậu điện hạ này, một khi là chuyện nàng đã nghiêm túc quyết định, kể cả bệ hạ đều khó xoay chuyển được.
Thấy không có ai mở miệng, Hackzord đã biết rõ trong lòng, nó gật đầu, mở một c cửa truyền tống ở trên hố sâu:
- Tiểu cô nương, biểu hiện của ngươi đã đủ để chứng minh sự tài giỏi của tộc đàn, cho dù thất bại cũng là tuy bại mà vinh.
Anna điều khiển Blackfire nâng Roland đang trong hôn mê lên, dứt khoát đi vào trong cửa.
Sau một khắc, Nightingale cũng biến mất tại chỗ.
Khi những người khác phản ứng lại kịp thì đã không kịp ngăn cản nữa.
Người cuối cùng đi vào cửa biến dạng kia chính là Silent Disaster.
- Chờ chút, ngươi cũng định đi theo sao?
Hackzord cau mày nói.
- Ta nói rồi, khi nàng đi về phía khu vực không đáy, ta sẽ cùng đi theo.
Serakkas không quay đầu lại lướt qua cửa:
- Cho dù đó là đi đâu.
…
Khi sáng rọi tắt đi, bóng tối chiếm cứ tất cả, Roland nghe được bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.
Mọi người từ đâu đến đây, lại định đi đâu, vẫn là một vấn đề thú vị mà thâm thúy.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy được trong bóng dáng mông lung của nó lóe lên ánh sáng nhạt chớp lóe không ổn định, cũng là “Ngọn hải đăng” duy nhất trong không gian này.
Nó được thảo luận một vạn năm, mỗi một thời đại đều có được câu trả lời hoàn toàn khác xa nhau, nhưng cho dù là đáp án nào đều tràn ngập trí tuệ, nó dẫn dắt chúng ta không ngừng tiến lên phía trước, thăm dò chưa biết.
Nhưng sau một vạn năm, vấn đề này lại đột nhiên thay đổi, biến thành không hề có ý nghĩa gì. Trong suốt mấy vạn năm tiếp theo lại không có ai quan tâm chúng ta từ đâu tới, định đi đâu… Bởi vì đáp án đã rõ ràng, biến mất mới là chốn đi về vĩnh viễn.
Nó phát ra thở dài cả đời.
Thế giới này không phải dày công chuẩn bị vì sinh mệnh.
Từ khi nó xuất hiện đến sáu tỷ năm, ngôi sao đã tiến vào thời kỳ suy yếu, chúng nó thiêu đốt hầu như không còn hoặc biến thành sao li ti hoặc trở thành hố đen, vũ trụ hoàn toàn tối đen.
Ở dưới dẫn dắt của lực hấp dẫn, có lẽ sao li ti có thể trong va chạm một lần nữa sáng lên, lại trở thành một ngôi sao mới, nhưng mà đó đã là ánh chiều tà cuối cùng của chúng rồi, thật sự giống như ốc đảo hiếm thấy trong sa mạc vậy.
Nền văn minh mạnh hơn chiếm cứ ốc đảo ánh sáng, còn nền văn minh khác lại dựa vào sao li li đang già đi cầu sống, cho đến một tia năng lượng cuối cùng bị ép khô. Đây chính là tình cảnh của hai trăm triệu năm.
Lực hấp dẫn trở thành chúa tể duy nhất của thế giới, hành tinh chết đi không ngừng bị hút vào lỗ đen, phóng xạ lượng lớn sẽ khiến cho nó phát ra ánh sáng chói mắt, thậm chí còn lộng lẫy hơn cả ngôi sao, nhưng đó chính là nguồn năng lượng duy nhất có khả năng phát ra.
Giọng nói của bóng xám dần dần trầm thấp xuống.
Thời gian đẩy ra sau hơn đến mười triệu năm, sao li li đều bốc hơi lên, trong vũ trụ sẽ không còn tinh cầu và vật chất thực thể. Kết quả của năng lượng khuếch tán đều đều đến từng góc, đó là mỗi một nơi đều không khí trầm lặng. Bóng tối, rét lạnh, trống rỗng, đó là tất cả mọi thứ của nó, nhưng lấy tuổi của vũ trụ mà nói, nó mới chỉ tương đương với vừa sinh ra mấy ngày thôi.
Sau đó vũ trụ trải qua thanh niên kỳ, thành niên kỳ với lão niên kỳ dài dòng hơn, nhưng thời gian này đã không còn có chút ý nghĩa nào nữa, bởi vì đã không còn sinh mệnh có thể tham dự vào. Sự hiện hữu của chúng ta chỉ là một nháy mắt ngắn ngủi, hỗn loạn là một biểu hiện của mất thăng bằng, là kết quả vũ trụ cần sửa đổi.
Quang mang trong cơ thể nó trở nên đen tối mà mỏng manh.
… Chúng ta không thể đi đâu cả.