Đột nhiên, một giọng nói khác vang lên, đồng thời xuất hiện còn có hai ánh sáng màu vàng, nó nhìn giống như ánh mắt.
Sinh mệnh… Đều có một khuyết điểm chung, càng tiến lên trước thì càng tự nhận bất phàm. Ánh sáng nhạt bên trong bóng xám không lóe lên nữa mà ổn định lại, mọi người không hỏi sau này định đi đâu nữa, mà như thế nào mới có thể đi vào trong đó, nó đã không còn là một vấn đề tràn ngập nhiều loại khả năng, mà là một mục tiêu.
Thứ trói chặt thế giới này là lực hấp dẫn. Văn minh có nó mới có thể sinh tồn kéo dài, nhưng nó cũng đã trở thành quy tắc tầng dưới chót của vũ trụ, hạn chế sự xuất hiện của khả năng khác. Sau khi sao li ti bốc hơi, hố đen nhỏ cũng sẽ bị hố đen lớn thôn tính, tiêu chuẩn của hố đen to đã tính toán đến các cụm ngân hà, chúng nó phân tán đều đều ở các góc của vũ trụ, dưới tác dụng của lực hấp dẫn hình thành một kiểu cân bằng lẫn nhau, ngươi biết vậy giống cái gì không?
Một đống cầu nhỏ đè trên khăn trải bàn. Bóng xám tự hỏi tự đáp, chúng nó kiềm chế lẫn nhau, không hề có tác dụng gì đối với sự tăng tốc bành trướng của vũ trụ, cho đến khi bản thân cũng bốc hơi lên, hóa thành hư ảo. Mà khi đó, sự hỗn loạn đạt đến đỉnh phong, vũ trụ bình tĩnh mà ổn định, sẽ không bao giờ biến hóa nữa, một khắc này nó mới cuối cùng trưởng thành. Đây không phải là kết quả mà chúng ta muốn nhìn thấy.
Không sai, sự hiện hữu của chúng ta nhỏ bé không đáng kể gì khi so với vũ trụ, như muối bỏ biển, cho dù không có sinh mệnh thì vũ trụ vẫn là vũ trụ. Hoặc là nói, bản thân sự xuất hiện của chúng ta chỉ là một ngẫu nhiên. Nhưng nếu như chúng ta đã xuất hiện, vậy nhất định sẽ không thể không có tiếng tăm gì, cho dù âm thanh có nhỏ đi nữa cũng phải phát ra tiếng hò hét thuộc về mình!
Bóng xám lại một lần nữa lóe lên.
Giống như chúng ta thoát khỏi lực hấp dẫn, từ mặt đất nhảy lên bầu trời vậy, một lần này, chúng ta đã một lần nữa thoát khỏi nhà giam, đi đến một lĩnh vực hoàn toàn mới.
Mà phương pháp của các ngươi là lợi dụng lực hấp dẫn. Ánh mắt giọng nói vô cùng trầm ổn, không hề bởi vì lời nói của đối phương mà xuất hiện dao động.
Không sai, lực hấp dẫn sẽ khiến không gian lõm xuống, đây là một cơ hội duy nhất. Khi cầu nhỏ đè trên khăn trải bàn tụ tập vào một chỗ mà không phải để nó tự nhiên phân bố, lực hấp dẫn chắc chắn sẽ mang đến biến hóa không giống vậy, nó trái ngược với hỗn loạn, là nguyên nhân vì sao trật tự cũng là dấu ấn riêng của sinh mệnh!
Khi lực hấp dẫn ấy càng ngày càng mạnh, độ cong không gian gần đó càng lúc càng tăng lớ, giống như cầu nhỏ đè lõm khăn trải bàn vậy, nhưng nó sẽ không tiếp tục tăng lớn vô hạn, khi vượt qua một đỉnh, hoặc quả cầu này sẽ thành một điểm kỳ dị mới và nổ tung, hoặc là… vũ trụ sẽ bị xé ra một vết nứt.
Khi nó nói đến đây, Roland giống như nghe được một tiếng trống nặng nề, đó là tiếng vũ trụ bị gõ vang, không gian vặn vẹo quá mức bị xuyên thủng sau đó sẽ bật lại, chấn động mãnh liệt này đủ để hình thành sóng lực hấp dẫn lay động thế giới.
Nứt ra này sẽ thành sức sống mới, nó nối tiếp khu vực bên ngoài vũ trụ, không có ai biết bên kia rốt cuộc có cái gì, nhưng ít ra cân bằng giống như tĩnh mịch sẽ không tồn tại nữa, năng lượng cũng sẽ lưu động lâu dài tiếp.
Đây… chính là con đường chúng ta lựa chọn.
Mà hôm nay –
Đó là một bước tiến hoàn toàn mới của sinh mệnh!
Theo bóng xám dứt lời, ánh sáng đột nhiên nở rộ trong thân thể hắn, chiếu sáng toàn bộ không gian, ngôi sao, ngân hà và tinh vân đều lộ ra từ trong bóng tối trở nên muôn màu muôn vẻ, lộng lẫy nhiều vẻ.
Sau đó Roland nhìn thấy được cảnh tượng càng không thể tưởng tượng được.
Trong tinh mang vô số kể, sắp hàng càng nhiều là hạm đội, hình dạng và độ lớn nhỏ của chúng nó đều không giống nhau, có cái thậm chí còn khổng lồ hơn cả ngôi sao, những vật thể phi tự nhiên này xếp hàng kiểu ma trận, gần như vẫn kéo dài mãi đến tận cuối tầm nhìn.
Nhìn cảnh tượng to lớn này, hắn cảm nhận được một luồng rung động khó có thể diễn tả thành lời.
Không thể dùng nhiều ngôn ngữ để hình dung, bản thâm hạm đội sắp hàng chỉnh tề này chính là một kiểu trật tự, đại biểu cho hỗn loạn đang giảm bớt, chỉ có sinh mệnh thể mới có thể làm trái bản chất của vũ trụ, mới có thể lấy thân thể phù du khiêu chiến thế sự xoay vần.
Hoặc là nói, còn sống chính là đang nghịch thiên mà đi!
Mười bảy vạn sáu ngàn bốn trăm hai mươi lăm nền văn minh đạt thành một hiệp định nhất trí, cùng hoàn thành công trình từ xưa đến nay chưa từng có. Chúng ta di chuyển hơn một trăm tỷ tinh hệ, tụ tập vật chất của một phần vạn vũ trụ vào với nhau để chế tạo ra một kẽ nứt lực hấp dẫn. Một khi hấp dẫn, hướng đi của thế giới sẽ hoàn toàn bị thay đổi, mà công trình này là cánh cửa kế hoạch!
Phương án này tồn tại nguy hiểm. Ánh mắt nhắc nhở.
Một bên là nguy hiểm, một bên là im lặng vĩnh viễn không hề có hy vọng, lựa chọn như thế nào còn cần cân nhắc sao? Bóng xám phát ra quang mang nhu hòa mà kiên định, ta nói rồi, sinh mệnh sẽ luôn tự cho rằng mình siêu phàm. Nhưng mà chỉ cần như vậy vẫn chưa đủ để hoàn thành cánh cửa kế hoạch, cần phải có một người tính toán toàn cục để quản lý tài nguyên cùng với các nhiệm vụ, cho dù ngàn vạn vạn năm sau đều thủy chung như một. Ta cần sự trợ giúp của ngươi để hoàn thành mục tiêu này.
Đương nhiên. Ánh mắt chớp chớp, ta vì điểm này mà tồn tại.
…
Rơi xuống vô cùng lâu.
Mới đầu Anna còn hơi hoài nghi phán đoán của mình.
Bầu trời bao la trên đầu đã biến mất không thấy gì nữa, cho dù ánh lửa đang dấy lên trên đầu ngón tay nàng đều không cách nào xuyên thấu được bóng tối vô biên vô hạn này.
Chiều sâu của khu vực không đáy vượt qua tưởng tượng của nàng.
Anna thậm chí cảm thấy mình đang xuyên qua lòng trái đất.
Tốc độ vĩ đại khiến cho bên tai nàng trừ bỏ tiếng gió ra thì không nghe được gì nữa.
Nếu như phán đoán sai lầm, trong nháy mắt ngã lên mặt đất, chỉ sợ nàng sẽ lập tức biến thành bánh kem.
May mắn duy nhất là quá trình này sẽ không có bất cứ thống khổ gì, không cần chờ nàng phản ứng kịp, tất cả đều đã kết thúc.
Nghĩ đến đây, Anna không nhịn được ôm chặt Roland thêm.
Không biết trôi qua bao lâu, nàng đột nhiên cảm nhận được dòng khí gào thét bên gò má dường như đang yếu bớt.
Biến hóa này nhất thời khiến thần kinh nàng run lên!
Lại qua mấy phút đồng hồ nữa, “Vực sâu” phía dưới truyền đến ánh sáng yếu ớt. Nhưng mà rất nhanh, nàng đã xác định không phải mình nhìn sai, sáng rọi kia đang không ngừng rõ ràng theo khoảng cách kéo gần hơn.
Cũng chính một khắc này, nàng cảm thấy giống như rơi vào trong một tầng không khí sền sệt, tốc độ rơi xuống bắt đầu cấp tốc chậm lại, thế cho nên sinh ra cảm giác choáng váng hoa mắt.
Mà khi hai chân Anna chạm xuống đất, tốc độ cũng vừa vặn ngay lập tức quay trở lại khoảnh khắc ban đầu khi rơi xuống.
Nàng gần như không cảm nhận được đánh sâu vào nhiều lắm.
“Phịch.” Sau đó truyền đến tiếng vang nhỏ bên cạnh.
Anna kinh ngạc theo tiếng động nhìn lại, phát hiện đối phương chính là Nightingale:
- Vì sao cả ngươi cũng –
- Lần này ta sẽ không do dự và rớt lại phía sau.
Nightingale vỗ ống quần, đứng thẳng lên thản nhiên nói:
- Hơn nữa sao ta yên tâm để một mình ngươi hành động được.
“Bịch!” Lúc này âm thanh rơi xuống đất thứ ba truyền đến, chính là Silent Disaster.
- Hả…
Nightingale lập tức chắn trước mặt Anna.
Anna ngược lại trấn định hơn nhiều:
- Yên tâm đi, nàng vì Nightmare mà đến.
- Ta chỉ tuân theo ước định.
Sau khi Serakkas nói xong nhìn xung quanh:
- Xem ra thật sự bị ngươi đoán trúng.
- Ừm, nơi này mới là bản thể chân chính của cõi tâm trí.
Anna gật đầu.
Chỗ các nàng đang đứng không phải trên nham thạch hay bùn đất mà ở trên mặt đất có tính chất giống như kim loại, nó có vẻ cực kỳ bóng loáng, đồng thời bên trong tản ra từng vòng quang mang tinh khiết, vừa chắc chắn lại thông thấu, hoàn toàn không giống với thứ được tạo ra ở thế giới này.