Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1487

Chương 1487
Chương 1487

Nightingale ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chạm lên mặt đất, khi nàng giơ tay lên, hai người đều nhìn thấy trên ngón tay nàng sạch sẽ, không hề dính vào một chút tro bụi.

Bản thân chuyện này đã nói lên bất thường.

Nếu như trận chiến Thần Ý không ngừng luân hồi, tộc Radiate khẳng định không phải là người thắng trận đầu tiên có ý đồ thăm dò khu vực không đáy. Cho dù là trượt chân rơi xuống hoặc là cố tình nhảy xuống chắc chắn sẽ tạo ra dấu vết ở đây, càng đừng nói đến cục đá và bùn đất tự nhiên rơi xuống.

Trong năm tháng dài đằng đẵng, nơi này vẫn mới tinh như lúc ban đầu, chỉ có thể cho rằng có người đang không ngừng dọn dẹp dưới đáy hố sâu.

- Này, Wendy, ngươi có thể nghe thấy ta nói không?

Nightingale lấy Ấn Phù Lắng Nghe ra nói, nhưng bên kia thủy chung có ai đáp lại:

- Không được… xem ra vượt qua khoảng cách thông tin.

- Cho dù không vượt qua khoảng cách cũng chưa chắc có thể.

Serakkas lời ít mà ý nhiều nói:

- Nếu như thần linh không định để cho người khác mang theo bí mật rời đi, che chắn truyền tin chắc không phải là việc khó gì đối với nó.

- Được rồi…

Nàng nhún vai:

- Tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?

Anna nhìn chằm chằm quang mang trên mặt đất một hồi lâu mới mở miệng nói:

- Các ngươi có cảm thấy “Ngọn đèn” này đang chỉ dẫn phương hướng cho chúng ta không?

Chớp lóe của chúng nó cực kỳ có quy luật, giống như sóng gợn từ lòng bàn chân đẩy ra ngoài, cũng biến mất ở trong bóng tối – trừ bỏ vị trí ba người đang đứng ra, nơi khác lại không hề có động tĩnh gì, giống như vẫn đang ngủ say.

Silent Disaster thử đi ngược lại vài bước, ánh sáng cũng di động theo, nhưng phương hướng đẩy ra thủy chung như một.

- Xem ra là vậy.

- Lời mời của Thần Minh sao… thú vị đấy.

Nightingale nắm súng trường trong tay:

- Vậy đi mở mang kiến thức là được.

Ba người men theo ánh sáng, chậm rãi đi dưới đáy động tĩnh mịch, đại khái hơn mười phút đồng hồ sau, một cửa vào sáng ngời xuất hiện trước mặt các nàng.

So với trước đó giơ tay không thấy được năm ngón, hành trình tiếp theo không thể nghi ngờ khiến lòng người thả lỏng – dù sao không có ai thích đi trong một nơi xa lạ bị bóng tối bao phủ, không biết nơi tận cùng là đâu, tuy rằng giờ phút này vẫn ở dưới lòng đất, nhưng ít ra các nàng đã có thể nhìn thấy rõ được bốn phía con đường.

- Nơi này thật sự là cõi tâm trí sao…

Nightingale không nhịn được nói.

- Vì sao lại nói như vậy?

Anna quay đầu lại.

- Bởi vì nó có liên quan đến ý thức đi.

Nàng gãi đầu:

- Cho dù gọi là cõi tâm trí hay gọi là nguồn gốc của ma lực thì nghe đều giống như là thứ hư vô mờ mịt. Nhưng chỗ này…

- Giống như được chế tạo ra.

Silent Disaster đột nhiên mở miệng nói tiếp.

Trong lối đi thật dài này, cho dù là vách tường hay mặt đất đều không hề liên quan gì đến hư vô mờ mịt. Chúng nó cứng rắn mà bằng phẳng, góc cạnh rõ ràng, nhìn khiến người ta thấy vui tai vui mắt. Đồng thời cục kim loại hơi mờ này có thể tự động phát ra ánh sáng, cho dù dùng chân đạp hay lấy tay đè đều sẽ cho phản ứng, thêm với ấn nhanh thì sáng thật nhanh, có đôi khi còn có thể nhảy ra vài ký hiệu không rõ ràng, cũng không có vẻ uy nghiêm và lạnh lùng của cự người ngoài ngàn dặm.

- Có lẽ cõi tâm trí được chế tạo ra.

Câu trả lời của Anna khiến hai người ngẩn ra:

- Được người giống như ta và ngươi vậy… Hoặc là nói văn minh.

Nightingale nuốt nước miếng:

- Đối phương… không phải là Thần Minh sao?

- Hai bên không hề bất đồng.

Anna lắc đầu:

- Ta đã nghe Roland nói, sở dĩ Lam gọi là Thần Minh, vì đó là cách chúng ta dễ dàng lý giải nhất. Giống như con kiến vậy, chúng ta không khác gì Thần Minh cả --

Nàng không khỏi rùng mình một cái:

- Đây thật sự là một cách nói khiến cho người ta chán ghét.

- Đúng vậy.

Silent ngoài ý muốn tán thành nói:

- Nhưng ta có thể hiểu được.

Nightingale đang định nói thêm gì nữa, chợt phát hiện lối đi trước mặt đã đến tận cùng.

- Đây là… đi nhầm?

Nhưng rất nhanh, nàng đã nghe được có một loạt tiếng vèo vèo rất nhỏ, một chùm sáng đang cấp tốc đảo qua ba người, sau đó hình dạng của các nàng lại xuất hiện trên bức tường tận cùng.

Biến hóa này khiến Anna cũng hoảng hốt.

Nhưng mà còn chưa chờ ba người phản ứng lại, vách tường yên lặng hóa thành vô số hình sáu cạnh tiêu tan, một vòng tròn không gian vĩ đại rõ ràng hiện ra ở trước mặt các nàng.

Bên cạnh nó là một quỹ đạo kiểu vây quanh, ở giữa bị “Tường thủy tinh” thông suốt ngăn cách, xuyên qua tầng thủy tinh kia, các nàng rõ ràng nhìn thấy được phía dưới xoay tròn một hình cầu có thể tích kinh người, mà quả cầu kia giống như không phải vật sống, lại giống như chất dịch do điện từ với ánh sáng tạo thành! Vô số tia chớp dọc theo ống nghiệm trên vách tường xuyên xuống, mỗi một tia đều có thể so sánh được với tia sét đâm phá vòm trời. Cho dù chỉ cách một tầng thủy tinh, nhưng toàn bộ không gian vô cùng yên tĩnh, giống như biến hóa kịch liệt trong đó không hề liên quan gì đến bên ngoài.

Ba người không khỏi ngừng hô hấp, cho dù là ai nhìn thấy một màn này đều sẽ cảm thấy rung động từ tận đáy lòng – không ai có thể tưởng tượng được, dưới một hòn đảo biệt lập ngoài biển lại cất giấu một món đồ to lớn như thế.

Càng khiến cho các nàng kinh ngạc chính là một vật hình ống nghiệm lơ lửng từ trên vách tường bay ra, dần dần bay đến trước mặt Anna, sau đó mở màn che.

Cho dù ngây ngốc nữa thì ba người đều hiểu được ý tứ của đối phương.

Silent Disaster và Nightingale đồng loạt nhìn về phía Anna, chờ đợi nàng đưa ra lựa chọn. Anna nhìn chăm chú vào Roland hồi lâu rồi mới chậm rãi buông lỏng hai tay ra. Dưới dẫn dắt của Blackfire, Rolan hai mắt nhắm nghiền được vững vàng để vào trong ống, sau đó màn che khép lại, vật hình ống nghiệm lại một lần nữa bay về vách tường, cũng khảm vừa khít vào trong đó, giống như biến mất ở trên tường.

- Chúng ta… vậy xem như thành công không?

Nightingale lẩm bẩm nói.

- Không biết.

Anna thấp giọng trả lời:

- Nhưng ít ra chúng ta đã hoàn thành mục tiêu đã định, tiếp theo việc có thể làm chỉ có chờ đợi.

Trời sao tối tăm dần dần biến mất, tia sáng màu trắng dần dần lọt vào trong tầm nhìn.

Trong trắng noãn vô hạn này, một cây thang chạy dài “Xuất hiện” ở dưới chân Roland – lúc này không có hoa tuyết, cũng không có trần nhà quen thuộc, ánh mắt của hắn nhìn sang một đầu khác, chỉ thấy cầu thang nối đến một mảnh đất trống bằng phẳng, trừ đó ra không có vật gì khác.

Thì ra là thế…

Hiện giờ xem như hắn đã rõ ràng vì sao Lam sẽ nói khi lối đi của xâm thực xuất hiện, hắn tự nhiên sẽ cảm nhận được.

Hai thế giới khác biệt to lớn như thế, chỉ sợ chỉ người mù mới không nhìn ra được.

Dựa theo cách nói của Lam, tám chín phần mười nơi này chính là Thần Minh Chi Vực – nhưng mà hắn không rõ ràng, rốt cuộc là mâm sao của Epsilon cung cấp một lần mở rộng cuối cùng cho thế giới trong mơ hay là quân viễn chinh trong hiện thực thuận lợi hoàn thành mục tiêu mới khiến cho hắn đến đây.

Nhưng mà bây giờ nghĩ những thứ này cũng không có nhiều tác dụng.

Roland bước chân lên cầu thang.

Đoạn đường này không hề dài, đi không bao lâu hắn đã đi lên mảnh đất trống này. Giữa đất trống là một vương tọa có tạo hình độc đáo, mà một bóng người đeo mặt nạ đang ngồi nghiêm chỉnh trên đó. Toàn bộ cảnh tượng hết sức đơn điệu giản dị, có chênh lệch khá xa với “Thần vực” trong tưởng tượng của hắn.

Trước đó Roland còn tưởng rằng Thần Minh sáng tạo ra một điện phủ cực kỳ huy hoàng trang nghiêm để ra oai phủ đầu cho hắn, không nghĩ tới đối phương lại giản dị như vậy, nhất thời hắn không biết nên dùng giọng điệu như thế nào để chào hỏi.

- Ngươi chính là… Thần Minh?

Cuối cùng hắn lựa chọn một phương thức mở màn yên ổn nhất.

Lỡ như đối phương chính là Thần sử hoặc là người tiếp dẫn gì đó, đây chẳng phải thành trò cười cho người trong nghề sao.

- Ngươi có thể gọi ta như vậy, hài tử.

Nhưng mà nó lại trực tiếp đáp lời:

- Chỉ có điều ta thích một cách nói khác hơn – người giám hộ kỳ diệu.

Bình Luận (0)
Comment