“Ngươi lấy được thánh linh dược?” Black Hammer lập tức tỉnh táo lại.
“Thánh linh dược?” Tasa không cười nữa, chế giễu một câu: “Hoàn toàn không cần thuốc của giáo hội để chữa bệnh cho những bệnh nhân bị nhiễm tà dịch.” Hắn gỡ hai cái túi da bên hông xuống, để lên bàn: “Đổ lỗi cho phù thủy chỉ là thủ thường dùng của họ, và dù sao người chết sẽ không phản bác lại điều đó.”
Black Hammer nghi hoặc nhặt một túi da lên, đưa lên tai lắc lắc vài cái, sau đó tháo dây thừng ra ngửi: "Không có mùi sao?"
Tassa nói: “Ngươi cho Sliver Ring và Earthenware Pot uống thử thì biết nó có phải là thuốc thật hay không ngay.” Tassa nói: “Hẳn là hai người đó vẫn còn trong quán rượu chứ?’
"Từ khi phát hiện họ bị nhiễm bệnh thì ta đã kêu họ trốn dưới tầng hầm và không ra ngoài. Bây giờ những người mắc bệnh đi ra ngoài rất dễ bị cư dân trong thành tấn công, Skull Finger cũng sẽ không mở cửa cho bọn họ đi vào." Black Hammer cầm túi lên. "Thưa đại nhân, giờ ta sẽ đi thử. "
Sau khi đứng dậy và rời đi, Hills vẫn nhìn chằm chằm vào mặt bàn mà không nói một lời, chuyện này khiến Tassa âm thầm lắc đầu.
Một người bình thường sống trong thời kỳ tà dịch hoành hành, hẳn sẽ không thể bình tĩnh khi nghe tin có thuốc chữa được dịch như vậy. Ngay cả khi không hào hứng đến mức muốn cầm lấy xem thì thì ít nhất cũng cũng sẽ hỏi thêm vài câu. Là một nhân viên tình báo, biểu hiện này không hợp cách.
“Loại thuốc này thực sự có thể chữa khỏi tà dịch?” Littlefinger hét lên: “Đại nhân, ngài lấy nó ở đâu vậy?
Ngay cả cô gái nhỏ cũng tiến bộ hơn hắn, Tassa uống cạn ly rượu: "Đương nhiên là do vị đại nhân trong cung đó giao cho ta. Ngoài hắn ra thì còn có ai dám chống lại giáo hội?"
Một lúc sau, Black Hammer quay lại với Sliver Ring và Earthenware Pot: "Trời ơi, loại thuốc này thật không thể tin được! Không lâu sau khi họ uống nó, những vết ban đen trên cơ thể họ đã biến mất."
“Đại nhân, cám ơn thuốc của ngài.” Hai người quỳ phịch xuống đất, trên người Earthenware Pot vẫn còn vết máu: "Ngài đã cứu mạng chúng ta!"
"Trước tiên hãy băng bó vết thương." Tassa xua tay, mặc dù nước tinh lọc có thể chữa khỏi bệnh nhưng nó không thể chữa lành vết thương. Người bị thương nặng phải mất ít nhất một tuần hoặc lâu hơn để hồi phục.
"Thay vì cảm ơn ta thì hãy cảm ơn cố chủ của ta. Nếu hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này thì thậm chí các ngươi còn có cơ hội thoát khỏi thân phận ‘con chuột’.”
“Điện… không, ý ta là cố chủ của ngài muốn chúng ta bán thuốc thật?” Black Hammer hào hứng hỏi. Rõ ràng là hắn cũng nhận ra, bán loại thuốc đặc hiệu này vào lúc này thì sẽ kiếm được bao nhiêu.
"Đúng vậy, giáo hội đã dùng cách này để lừa dối người dân trong thành khiến cho hắn cảm thấy vô cùng tức giận. Nếu đám buôn thần bán thánh này tiếp tục làm mà không kiêng nể gì cả thì ta sợ toàn bộ vương thành đều biến thành một giáo đường lớn thay vì lãnh địa của nhà Wimbledon." Tassa trầm giọng nói: "Ngoài ra, hắn cũng không muốn thấy có không còn bao nhiêu người sống trong một thành thị khổng lồ như vậy cho nên nước thuốc tuyệt đối không thể bán mắc quá, phải bán sao cho đa số bình dân đều có thể mua được." Hắn lại lấy ra hai cái túi da nữa để lên trên bàn: "Một túi như thế này nhiều nhất chỉ có thể bán mười miếng ngân lang."
“Mười ... mười miếng ngân lang!?” Black Hammer mở to hai mắt.
“Đúng vậy, sáu cái thuộc về cố chủ của ta, còn phần còn lại thuộc về ngươi.” Hắn xòe tay ra nói: “Thuốc đủ cho năm sáu ngàn người sử dụng, vậy nên các ngươi có thể kiếm được ít nhất vài trăm miếng kim long, đủ để các ngươi sử dụng cả đời. "
Đối phương do dự, muốn nói rồi thôi, nhìn chằm chằm vào túi da trên bàn, tựa hồ đang suy nghĩ xem làm thế nào để thu được nhiều lợi ích hơn.
Tassa biết ‘lũ chuột’ đang nghĩ gì.
Bản thân nước thuốc không tốn chi phí, cho dù là miễn phí cũng không có vấn đề gì, nhưng mà số lượng nhiều như vậy, dựa vào một mình hắn phân phát thì hiệu suất quá kém, hơn nữa còn có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác. Giao cho ‘chuột’ bán thì có thể giảm bớt rủi ro, mười miếng ngân long cũng là một mức giá mà hầu hết người dân trong thành đều có thể mua được. Tất nhiên, những người này không thể thành thật bán với giá rẻ, cho dù là lén giấu một phần bán cho khu nội thành hoặc là qua tay bán cho chợ đêm đều có thể lấy được tiền lời kếch xù.
Cuối cùng, có lẽ chưa đến một nửa số thuốc này có thể bán cho dân thường với giá rẻ, nhưng đây không phải trọng điểm mà Tassa quan tâm. Nhiệm vụ mà Roland điện hạ giao cho hắn là phải đánh bại âm mưu của giáo hội, miễn là mọi người hiểu rằng thánh dược không phải là thuốc chữa tà dịch duy nhất, và nó không phải là thứ hiếm và đắt tiền, khi đó nội dung do Tế Tự quảng bá sẽ bị dân chúng nghi ngờ, đặc biệt là những tín đồ đã bỏ ra cái giá rất lớn để có được thánh dược, bọn họ sẽ nghi ngờ không biết người phát ngôn của thần linh có đang lừa dối bọn họ hay không…
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì." Tassa nói: "Giấu một ít để tự bán hoặc ưu tiên cho người mua với giá cao hơn, ta có thể coi như không nhìn thấy ... nhưng đừng quên." Hắn lạnh lùng nói: "Cố chủ của ta không phải người hiền lành, nếu các ngươi không muốn bị dìm xuống đáy kênh đào thì tốt nhất là nên khiêm tốt một chút, dù sao còn sống mới có cơ hội hưởng thụ."
“Nhưng nếu người khác bán lại nó thì sao?” Sliver Ring hỏi.
"Rất đơn giản, một người chỉ có thể mua một túi, dùng tại chỗ." Nói xong thì nhìn Black Hammer: "Như thế nào, ngươi có hứng thú với cuộc mua bán này không?”
"Một mình Underground Trumpeter không ăn được nhiều nước thuốc như vậy, ta nghĩ..."
Tassar ngắt lời hắn: "Cụ thể giao cho ai bán, bán ở đâu, đó là chuyện của ngươi, ta chỉ thay đại nhân nhìn chằm chằm ngươi là được rồi."
Black Hammer khẽ cắn môi, nhìn bốn người xung quanh một lượt, không thấy có ai lên tiếng phản đối, dùng sức đấm xuống bàn: "Việc này, ta làm!"
“Tốt lắm.” Hắn gật đầu: “Ngày mốt, khi mặt trời lặn, xe ngựa chở nước thuốc sẽ đến trước cửa quán rượu. Ngươi sắp xếp nhân lực và tung ra tin tức về loại thuốc mới. Cố mà làm cho tốt, cố chủ của ta không muốn thấy thất bại. "
Ngày mốt cũng là ngày cuối cùng Đệ Nhất Quân dừng chân ở đây, sau đó cho dù trong thành có như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không gây ra mối đe dọa nào cho điện hạ, Tassa nghĩ.
...
Không lâu sau khi rời quán rượu, Hills chạy theo sau hắn.
"Ngài không định gặp đồng bọn của ta sao? Họ đều muốn trả thù Deflick."
"Ta tạm thời tin ngươi vì ngươi đã vượt qua bài kiểm tra, nhưng không có nghĩa là ta cũng tin bọn họ." Tassa lắc đầu: "Nếu hôm nay ngươi không bị bắt thì ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Ta muốn quay lại và nói cho mọi người biết tin tức này, lắng nghe quan điểm của họ, có nên tiếp tục quan sát một thời gian nữa hay là trực tiếp thần phục Roland điện hạ.” Hắn trả lời.
“Ồ?” Tassa thích thú hỏi: “Ý kiến cá nhân của ngươi là gì?”
Hills ngập ngừng rồi nói: "Ta nghĩ điện hạ khác với hầu hết các quý tộc. Sẽ có rất ít người cố gắng cứu những đào dân này như hắn, và ... hắn đối xử bình đẳng với phù thủy. Nếu Deflick cũng vậy thì vợ ta sẽ không ... "Hắn im lặng một lúc: “Vì vậy, ta càng có xu hướng làm việc cho điện hạ hơn. "
"Vậy khi ngươi trở về thì đừng nói gì cả, xem như ngươi chưa từng đến bến tàu."
"Tại sao ..." Hắn ngạc nhiên nhìn lên.
“Một người làm tình báo giỏi thì nên quen với việc giấu kín những bí mật trong lòng hơn là chia sẻ nó với người khác, đặc biệt là vào thời điểm quan trọng này.” Tassa nói từng chữ: “Nếu ngươi muốn làm việc cho điện hạ, có rất nhiều thứ ngươi cần phải học.”