Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 227

Chương 227
Chương 227

Trong đại điện giáo đường, Tế Tự Feli đang nhìn một người nông dân đang quỳ dưới chân mình.

Mới đầu đối phương có hình dáng vạm vỡ nhưng giờ đã oằn xuống, tay khẽ run, trên da hiện ra màu tím xanh bất thường, không tới nửa ngày thì nhưng mảng màu này sẽ ngưng tụ lại thành ban đen, cho đến hôm nay mới bị lây nhiễm, như vậy cũng đã khá khỏe mạnh rồi.

"Ta biết ngươi, Shishan, sống ở thành Đông, thường mang một ít hạt lúa mạch tươi tới giáo hội." Tế Tự nói.

"Ngài ... còn nhớ ta! Tuyệt vời, Tế Tự đại nhân." Hắn cuống quýt dập đầu nói: "Cả nhà ta đều bị nhiễm tà dịch, ta, ta cần thánh linh dược, xin ngài."

"Nhưng lần này ngươi mang gì đến cho giáo hội? Thánh dược không phải là thứ có thể tùy ý ban cho." Feli chậm rãi nói: "Phải dùng tấm lòng thành kính để đổi lấy.”

"Ta, ta đã bị ‘lũ chuột’ lừa mua thuốc." Shishan run rẩy nói: "Xin hãy tha thứ cho ta vì đã thiếu lòng thành, không nên tìm đường tắt ở chợ đen. Bây giờ ta chỉ còn lại một quả trứng gà cuối cùng, xin hãy nhận lấy." Hắn lấy ra một quả trứng tròn, hai tay dâng lên cao quá đỉnh đầu.

"Đặt hy vọng vào chợ đen đầy gian lận và bất công, đương nhiên sẽ bị trừng phạt, nhưng các vị thần sẽ luôn giúp đỡ chú cừu non lạc đường biết quay đầu. Chỉ những người nhận ra lỗi lầm của mình mới có thể đi xa hơn trên con đường triều thánh.”

“Thật, thật sao?” Shishan không dám tin, hỏi lại.

“Sứ giả của thần không bao giờ lừa dối.” Feli ra hiệu, một tín đồ khác lập tức bưng một hộp nước thuốc đi tới. Hắn lấy bốn cái bình trong dó giao cho đối phương: "Nếu ta nhớ không lầm thì nhà ngươi có bốn người đúng không?”

"Vâng! Thưa ngài." Hắn nuốt nước bọt, nâng thánh linh dược trong tay, cúi xuống hôn giày của Tế Tự: "Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài! Từ giờ về sau, ta sẽ kính dâng cả đời này cho giáo hội, cho chân thần!”

Những tín đồ đứng nhìn cũng không khỏi xúc động trước cảnh tượng này, hò reo mừng cho giáo hội có thêm một người ngoan đạo.

Khi tiếng hoan hô dừng lại, Feli giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng: “Người tiếp theo.”

...

Nghi thức phát thuốc kéo dài cho đến chạng vạng.

Theo tiếng chuông trong vương thành vang lên, sau khi linh mục Feli tuyên bố kết thúc buổi lễ hôm nay, tiếp tục vào sáng mai, mọi người cùng cầu xin và đi ra khỏi đại điện.

Mặc dù thân thể có chút mệt mỏi nhưng tinh thần hắn vẫn cực kỳ phấn chấn, đứng trong đại điện nghe lời khẩn cầu khẩn cầu, cầu nguyện của mọi người, nhìn bọn họ háo hức chờ lấy lòng hắn, trong lòng không khỏi xuất hiện ý nghĩ chính hắn mới là thần.

Không, thần chính là giáo hội, Feli nghĩ, sau khi tung ra tà dịch và thuốc trị thì có thể khống chế sự sống và cái chết của người khác một cách dễ dàng. Hắn không khỏi cảm thấy rằng lựa chọn đúng đắn nhất mà hắn đã thực hiện trong đời là từ bỏ việc thừa kế chuyện kinh doanh của gia đình và cống hiến hết mình cho giáo hội.

Trước sức mạnh như vậy, không ai có thể ngăn cản được. Một thương nhân gia tài bạc triệu? Quý tộc quyền cao chức trọng? Đối mặt với cái chết, họ sẽ sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để đổi lấy cơ hội sống.

Trở lại khu vực nghỉ ngơi ở hậu đường, một Tế Tự vội vàng chào và nói nhỏ vào tai hắn: "Đại nhân, có một ‘con chuột’ nói là phát hiện ra một tình huống.”

"Về cái gì?"

“Những người tị nạn ở Đông cảnh, tin tức cụ thể thì hắn muốn gặp ngài rồi mới nói.” Vị Tế Tư đó trả lời.

Theo chỉ dẫn trước đây của giáo hội, Feli nên tận dụng triệt để tà dịch và thuốc để chuyển hóa càng nhiều tín đồ càng tốt cho Hermes, bởi vậy, lôi kéo dân tị nạn cũng là một phần trong kế hoạch của hắn, nhưng bọn họ không quan trọng bằng dân cư trong vương đô. Hắn vốn định đợi thêm hai ba ngày nữa, khi những dân du cư này bệnh chết gần nửa thì mới ra khỏi thành điều trị, đồng thời để cho bọn họ bổ sung vào chỗ trống trong vương thành. Theo cách này, một vương thành to lớn sẽ có chín mươi phần trăm dân cư trở thành tín đồ của giáo hội, công trạng như vậy, thêm chuyện tranh vương lệnh trước đó, hẳn là đã đủ để cho hắn tiến thêm một bước nữa, đặt chân lên chức chủ giáo.

Ít nhất, ở phương diện luận công ban thưởng thì giáo hội rất công bằng, không bao giờ xét đến dòng dõi, thân phận của người có công, chỉ cần họ làm tốt là có thể thăng quan tiến chức.

Chẳng lẽ đào dân đã xảy ra chuyện gì?

Hắn đè nén nghi ngờ trong lòng, bình tĩnh nói: "Đưa hắn đến mật thất, ta sẽ tới đó sau."

"Vâng, đại nhân."

Feli cởi áo choàng của Tế Tự xuống, lấy một chiếc áo giáp mềm mại từ trong tủ ra, mặc vào rồi khoác thêm áo khoác bên ngoài, sau khi soi gương bạc chỉnh lý một chút thì đi tới mật thất.

Trong căn phòng nhỏ dưới tầng hầm, vị Tế Tự nhìn thấy “người đưa tin” đầu bù xù, mặt mày vàng uột, cánh tay gầy guộc, nhìn thoáng một cái cũng có thể nhìn thấy được hình dạng xương bên trong. Nhưng kỳ lạ thay, trên người hắn không thấy xuất hiện triệu chứng ban đen nào.

"Đại nhân, tên ta là Rokin." Người này quỳ xuống ngay khi nhìn thấy vị Tế Tự: "Ta có thông tin quan trọng muốn nói với ngài."

"Ngươi nói đi."

"Nhưng mà..." Hắn ngẩng đầu, nhìn hai người khác trong mật thất, muốn nói lại thôi.

"Không sao đâu, đây là thần quan Shattrath, thủ hạ đắc lực của ta." Feli nói: "Người còn lại là Granny Brown Tooth, người trông coi căn mật thất này và gần như là không bao giờ rời khỏi đây."

"Vậy thì ta sẽ nói, nhưng mà ngài từng hứa."

"Thuốc ở đây." Hắn không kiên nhẫn, lấy lọ thuốc nhỏ màu lam ra lắc lắc: "Chỉ cần tin tức của ngươi có giá trị, đương nhiên ta sẽ chữa khỏi tà dịch cho ngươi."

"Đại nhân, ta bảo đảm rằng tin tức này rất kinh người." Rokin ngẩng đầu lên nói: “Có người đang liên tục vận chuyển đào dân, trên kênh đào toàn là thuyền, ta tận mắt nhìn thấy. Không tới mấy ngày thì có thể vận chuyển toàn bộ đào dân đi.”

“Dẫn những bệnh nhân có ban đen đó đi?” Feili cau mày: “Ngươi không nhìn lầm chứ?”

Trước đó hắn cũng đã nhận được tin có một hạm đội đến tiếp nhận người tị nạn từ Đông cảnh, nhưng điều này là bình thường, quý tộc ở khắp nơi đều thích lợi dụng thiên tai hoặc dịch bệnh ở các vùng lãnh thổ khác để dùng giá thấp vơ vét một nhóm lao động. Dù sao, đợi đến khi tà dịch phát tác, tự nhiên những kẻ ngốc đó sẽ bị thần linh trừng phạt. Nhưng bây giờ ... sao vẫn có người đi nhận lấy dân tị nạn trong khi biết rõ tà dịch đang hoành hành?

"Không, họ có cách chữa trị tà dịch! Nhưng lính đánh thuê đó cho bệnh nhân uống một túi nước lạ, sau đó các đốm đen nhanh chóng biến mất. Một số người còn khẳng định rằng họ đến từ Tây cảnh, miễn là những đào dân đó theo hạm đội thì sẽ nhận được thức ăn, chỗ ở và tiền lương." Needle dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Điều đáng kinh ngạc nhất là trong đám người đó có phù thủy!"

"Ngươi nói gì?"

“Đó là sự thật, thưa ngài!” Hắn hét lên: “Ta lẫn trong số đào dân lên thuyền, mới đầu thì không xuất hiện, cho đến khi có người nhảy xuống thuyền thoát đi, lính đánh thuê trên bờ nhanh chóng đuổi theo, ta mới chú ý tới bóng đen lơ lửng trên bầu trời không phải là một con chim mà là một phù thủy đang bay. Ta sợ hãi đến mức không dám di chuyển cho đến khi thuyền buồm đi được vài dặm, cũng không thấy bóng dáng phù thủy nữa thì ta mới tìm được cơ hội nhảy cầu trốn, tốn gần một ngày mới về tới đây.” Needle xoa xoa tay: “Thưa đại nhân, ngài nghĩ tin tức này có đáng để lấy một lọ thánh dược không?”

“Chờ đã, ngươi nói bọn họ có cách trị tà dịch, ngươi cũng uống thuốc, theo lý thuyết thì bây giờ ngươi cũng không bị bệnh?” Feli hỏi.

“Ừ… đúng vậy, nhưng không phải ngài nói chỉ thăm dò được tin tức có giá trị thì đều có thể…” Rokin lúng túng cười, để lộ hàm răng vàng.

Thì ra là vậy, hắn muốn lấy thánh linh dược ra chợ đen bán. Feli trầm tư chốc lát, hỏi: “Đối phương có bao nhiêu người? Ngươi xác định bọn họ là lính đánh thuê của thương đội?”

"Đó là sự thật. Họ không có áo giáp hay ngựa. Vũ khí của họ là giáo gỗ. Số lượng người ..." Rokin gãi đầu: "Nhiều nhất không quá một trăm người!"

"Thuyền đâu? Là của nhà nào?"

"Chuyện này... ta không biết nữa. Hầu hết các con thuyền đều không có cờ hiệu, có treo ta cũng không nhận ra được. Dù sao lính đánh thuê chính miệng nói rằng hạm đội sẽ đi về Tây cảnh. À ... đúng rồi, hắn cũng nói đây là do lãnh chúa của Biên Thùy Trấn chiêu mộ." Hắn vắt óc nhớ lại: “Có vẻ như là để khai khẩn đất đai, lãnh chúa cần có rất nhiều nhân lực. Đó là tất cả những gì ta có thể nhớ được."

"Chà, quả là một tin tức vô cùng quan trọng.” Sau khi nghe xong, vị Tế Tự hít một hơi thật sâu, cầm lọ thuốc màu lam ném cho Rokin: "Cầm lấy, nó là của ngươi."

“Cám ơn, cám ơn ngài!” Hắn luống cuống tay chân chụp lấy chiếc lọ, đột nhiên run rẩy mở to mắt. Chỉ nhìn thấy một thanh đoản kiếm mảnh mai xuyên qua cổ hắn, mũi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đứng sau lưng hắn chính là lão bà bà quản lý mật thất.

Bình Luận (0)
Comment