Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 231

Chương 231
Chương 231

Vô Diện rùng mình, sao có thể như vậy được?

Nàng nuốt nước bọt, hạ giọng nói nhỏ: "Ngươi nói gì đó? Ta là Stuart.”

Sẽ không trùng hợp là đối phương biết mình, trong trại có nhiều lính đánh thuê như vậy, chẳng lẽ nàng có thể nhớ hết tên của tất cả mọi người sao?

Không ngờ sau lưng lại vang tiếng chế nhạo: "Thật sao? Ta chưa từng biết rằng một nam tính cũng có thể tụ tập ma lực trong cơ thể. Hoặc là ngươi là một phù thủy có toan tính gì đó mà trà trộn vào trại, hoặc là ngươi là phù thủy nam rất hiếm. Nhưng dù là ai đi chăng nữa thì câu trả lời không thể là "Stuart" mà ngươi nói. Trong số binh lính của Đệ Nhất Quân không có người ngoài như ngươi.”

Người này... có thể nhìn thấy tà mà chi lực? Tâm trạng của Afrah chìm xuống đáy, nàng biết tại sao mình bị phát hiện. Không chỉ có bốn phù thủy trong trại, người phụ nữ đứng sau nàng cũng là một phù thủy, và nàng cũng có khả năng tương tự như Chân Thật Chi Nhãn. Trong Ma Năng Thánh Điển của giáo hội có ghi lại rằng năng lực này là một trong hàng trăm năng lực diễn sinh ra và không có xung đột với năng lực chính.

Mình cũng không nhìn thấy bất cứ ai đến gần, cho nên ... năng lực chính của đối phương là ẩn thân?

"Bây giờ hãy quỳ xuống và chắp tay sau lưng, ta có thể tha cho ngươi một mạng." Nàng hét lên: "Hãy làm theo những gì ta đã nói!"

Những người lính đánh thuê vẫn đang chiến đấu ở bên ngoài, không thấy được cảnh tượng ở giữa khu đất trống, nhưng bốn phù thủy bên đống lửa đã nhận ra tình hình bất thường ở bên này và đổ dồn ánh mắt vào họ: "Có chuyện gì vậy, Nightingale, chuyện gì đã xảy ra? "

Đây là cơ hội cuối cùng, Afrah nhận ra mình am hiểu ám sát mà không phải là chiến đấu chính diện, đặc biệt là trong tình huống không có đem theo Thần Phạt Chi Thạch, nàng không chiếm được ưu thế khi đối phó với phù thủy với vô số năng lực quái lạ. Phù thủy biết bay đó bỏ chạy cũng không sao, nhưng phù thủy chữa được bách bệnh phải chết ở đây, nếu không sẽ đe dọa nghiêm trọng đến kế hoạch của giáo hội.

Tất nhiên, có một khả năng khác là sau khi giết đối thủ, nàng sẽ không thể trốn thoát, nghĩ như vậy, trong lòng nàng không khỏi căng thẳng, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giáo hội vì thống nhất bốn nước, dốc hết toàn lực chống lại ác quỷ đến từ địa ngục, rất nhiều chiến sĩ vĩ đại đã hi sinh, nàng có thể trở thành một con số hi sinh vì mục tiêu đó thì cũng là một chuyện đáng để kiêu ngạo.

Nàng tin rằng Heather sẽ không quên mình, và tương lai, tên của mình cũng sẽ có trong Thánh Điển.

“Các ngươi đừng qua đây.” Phù thủy tên là Nightingale sau lưng hét lên: “Ở đây có…”

Lúc này, nàng đột nhiên công kích, xoay người giơ cùi chỏ đánh vào cánh tay đối phương, đồng thời cúi đầu để tránh vũ khí đâm vào mình, bất cứ ai cũng không thể hoàn toàn tập trung khi nói, bởi vậy mới có câu nói nín thở tập trung, điều này là nội dung mà quan huấn luyện đã dạy nàng nhiều lần, ngược lại, nếu muốn thoát thân hoặc tấn công không chuẩn bị thì tốt nhất là thừa diệp đối phương lên tiếng.

Cơ quan giấu trong ống tay áo cũng được kích hoạt, một đám bột trắng phun ra phía sau. Loại bột giả kim này có thể tỏa ra rất nhiều nhiệt khi gặp nước. Nếu nó bay vào mắt hoặc miệng thì đối thủ sẽ mất sức chiến đấu ngay lập tức. Ngay cả khi nàng may mắn không hít phải bột thì cũng đủ để khiến cho đối thủ luống cuống tay chân một hồi.

Sau đó, Afrah lập tức lao về phía bốn phù thủy bên đống lửa, một nữ tử vàng chóe lập tức bay lên, mà phù thủy thoạt nhìn lớn tuổi nhất trong đám thì liều mình đứng chắn trước hai người khác. Nàng rút một con dao găm sắc bén ra, trực tiếp đâm vào người trước mặt, dù sao ba người trốn không thoát cũng sẽ chết trong tay nàng, cho nên không cần phải phân biệt thứ tự.

Khoảnh khắc dao găm xuyên qua cơ thể đối phương, Afrah nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.

Một bóng trắng xuất hiện trước mặt nàng, đôi mắt dưới mũ trùm đầu lóe lên vẻ tức giận, mà rõ ràng trước đó trước mặt không có gì cả.

Là… Nightingale sau lưng?

Tại sao loại bột đó được phun ở cự ly gần nhưng lại không ảnh hưởng gì đến nàng? Vô Diện khó không dám tin vào mắt mình, chỉ thấy nàng giơ hai tay lên hướng về phía mình, vũ khí màu bạc sáng bóng bắn ra một đám lửa, thân thể bị một lực nào đó đẩy mạnh, nàng lập tức mất thăng bằng ngả ngược về phía sau. Không được, còn... hai người chưa giải quyết.

Thật đáng tiếc ... đó cũng là ý nghĩ cuối cùng chợt lóe lên trong nàng.

...

Nightingale xả súng xong thì vẫn đứng ngốc tại chỗ, nhìn tên lính bị trúng đạn ở ngực ngã xuống, thân thể bắt đầu vặn vẹo co rút lại, chậm rãi biến ngược lại thành hình dạng của một phụ nữ xa lạ.

Đây là lần đầu tiên nàng tự tay giết một phù thủy.

Mãi cho đến khi Lily lo lắng hét lên thì Nightingale mới tỉnh lại.

Kìm nén cảm xúc trong lòng, nàng cất súng và chạy lại chỗ Wendy.

"Có bị thương chỗ nào không?"

“Không sao đâu, không có cảm giác gì cả.” Wendy xua tay ra hiệu cho mọi người đừng hoảng sợ: “Hẳn là đâm không thủng.”

“Trang phục phòng hộ tạo nên tác dụng?”

“Ta nghĩ là vậy.” Nàng mở cúc áo ở ngực, thấy con dao găm bị kẹt lại trong áo, hơi nghiêng một bên, theo áo khoác mở rộng ra, dao găm tuột ra khỏi lỗ và rơi xuống đất, mũi dao găm không có một vết máu nào. Quần áo phòng hộ chỉ bị thủng một lỗ nhỏ trên lớp vải bên ngoài, trong khi lớp vải mềm bên trong vẫn còn nguyên vẹn.

"Ngươi ... ngươi đúng là làm cho ta sợ muốn chết." Lily thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất: "Đừng có xông lên giúp ta đỡ kiếm! Ta không cần ngươi làm vậy cho ta. Ta, ta, ta... "

"Được rồi." Wendy sờ đầu nàng: "Không phải ta vẫn bình an vô sự sao?"

Lily nhún vai, vùi đầu vào ngực người trước mặt mình, rầu rĩ ừ một tiếng.

“Ta cũng bị dọa, chỉ lo cản lại, quên luôn sử dụng năng lực của mình.” Wendy lắc đầu, nói: "Nếu thổi ra một trận gió mạnh thì hẳn là nàng không đâm trúng ta được.”

"Bởi vì ngươi hiếm khi chiến đấu với người khác, phản ứng không kịp là điều bình thường." Nightingale an ủi.

“Thật may là có quần áo bảo hộ.” Echo nói với vẻ mặt sợ hãi: “Nếu không lần này sẽ rất nguy hiểm.”

Trước khi rời đi, Roland điện hạ đã trao cho mỗi phù thủy một chiếc áo lót đặc chế và yêu cầu họ bất cứ lúc nào cũng không được cởi chiếc áo này ra. Mặc vào rất nhẹ nhưng nhìn hơi dày, có vẻ được chia thành nhiều lớp, điện hạ nói là mỗi lớp lụa đều được vẽ bằng sơn phủ bầu trời của Soraya, cực kỳ mềm dẻo và khó bị vật sắc nhọn chọc thủng. Có sức phòng ngự đao kiếm và nỏ rất tốt. Nếu không có nó giúp chặn một nhát đâm này thì chỉ sợ Wendy sẽ khó mà cầm cự được cho đến khi được Nanawa chữa trị.

Lightning từ từ đáp xuống bên cạnh phù thủy bị giết: "Tại sao nàng lại tấn công chúng ta? Chúng ta không phải là ... đồng loại sao?"

Nightingale nhìn chằm chằm nữ tử đã mất hết sức sống đó, cả buổi không lên tiếng... người bên đó nhắm mắt lại, tóc màu xanh lam xõa trên đất, vẻ mặt ôn hòa, dường như không cảm thấy đau đớn lắm. Nhưng mà nàng vẫn không thể nào quên được khoảnh khắc khi đối thủ lao về phía Wendy, trong mắt nàng không có chút do dự, chỉ có quyết tâm và coi đó là điều đương nhiên. Như thể nàng không giết người mà là thực hành triết lý cả đời của mình. Có lẽ trong thâm tâm nàng, đây là hành vi đúng đắn nhất.

“Không.” Nightingale khẽ thở dài: “Nàng không phải là đồng loại của chúng ta ... chỉ là một người đáng thương thôi.”

Bình Luận (0)
Comment