Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 232

Chương 232
Chương 232

Một người đàn ông cao lớn, diện mạo tục tằng, hào phóng nói: “Có vô số hòn đảo trong Fiordland, và chưa ai từng đến biên cảnh của những hòn đảo này. Càng về hướng đông thì khí hậu lại càng thay đổi khó lường, đảo nhỏ cũng là như thế. Thật sự không biết, rốt cuộc thì chúng nó có thể quỷ dị đến mức nào nữa.”

“Ngay cả ngươi cũng chưa từng đến đó?” Tilly tò mò hỏi: “Họ nói rằng ngươi là nhà thám hiểm kiệt xuất nhất của Fiordland. Ngoài ngươi ra thì rất ít người dám vượt qua Burning Fire Island và tiếp tục đi về phía đông.”

"Hahaha." Hắn đắc ý cười to nói: "Đó là những lời khen ngợi đã được phóng đại. Thực tế thì hàng năm đều có những người dũng cảm của Fiordland đi về phía đông, nhưng thật khó để tìm thấy bất cứ điều gì mới. Một cơn bão dữ dội và sương mù đột ngột xuất hiện sẽ khiến cho đội thuyền khó mà di chuyển được.”

Hắn là Thunder, Ashes nghĩ, nhà thám hiểm đầu tiên khám phá ra Shadow Islands nhưng lại mất tung tích trong một vụ tai nạn trên biển hai năm trước, nhiều người nghĩ rằng hắn không may gặp nạn nhưng không ngờ rằng hắn sẽ xuất hiện trên Đảo Trầm Thụy, còn hợp tác với ngũ vương nữ, hắn sẽ tìm đường hàng hải mới cho Đảo Trầm Thụy, vẽ hải đồ và tìm thêm những di tích mới. Tilly thì phái phù thủy đến hỗ trợ hắn thám hiểm. Về phần mất tích hai năm, nàng không có nghe đối phương nhắc tới, Tilly cũng im lặng không hỏi, nhưng nàng luôn cảm thấy điện hạ biết rõ nội tình, nếu không thì hai người sẽ không ăn ý như vậy. Điều này khiến Ashes cảm thấy hơi tủi thân.

"Giống như trận cuồng phong ngày hôm qua?"

"Đúng vậy, đến trong nháy mắt, thoáng qua biến mất." Thunder lắc chiếc tẩu thuốc của mình, đổ tàn thuốc xuống biển và để thêm lá cỏ vào, mồi lửa.

“Nàng là Moriel.” Ashes nhắc nhở.

“A, đúng rồi, trí nhớ ta quá kém.” Thunder không quan tâm sờ sờ sau đầu cười nói: “Nếu không có Moriel thì e rằng thuyền đã bị lật. Năng lực của nàng không chỉ đơn giản là tuyệt vời, ta thường nghĩ rằng có lẽ phù thủy là nhà thám hiểm phù hợp nhất."

"Không phải đã có sao?" Tilly mỉm cười: "... phù thủy kế thừa danh hiệu nhà thám hiểm lỗi lạc nhất."

"Ừm ..." Thunder hít một hơi thật sâu, thở ra một luồng khói dài: "Hi vọng là như vậy."

Lại nữa rồi, Ashes cau mày, mình hoàn toàn không hiểu hai người này đang nói gì. Nàng dứt khoát rời khỏi mũi thuyền và đi về phía đuôi tàu để lấy lại bình tĩnh. Hình như ngũ vương nữ điện hạ rất háo hức khám phá khu di tích, sau khi dọn dẹp giáo đường ở Fiordland thì nàng lập tức chuẩn bị đi biển. Hơn nữa, chuyện khiến cho nàng bất ngờ là điện hạ của nàng muốn đích thân đến đó, nàng có khuyên như thế nào cũng không được.

Moriel đang ngồi ở đuôi thuyền, người hầu ma thuật điều khiển cần câu và học cách câu cá từ thủy thủ. Mặc dù các thủy thủ có phần kháng cự phù thủy khi họ lên thuyền, nhưng thái độ của mọi người đã thay đổi đáng kể kể từ trận cuồng phong ngày hôm qua. Người hầu ma thuật mà Moriel triệu hoán ra nhanh chóng bành trướng, bao phủ bộ phận xương sống của cột buồm, cho dù cuồng phòng mưa to như thế nào cũng không thể xâm nhập vào đó. Mặc dù con tàu nhấp nhô theo từng đợt sóng, nhưng thân tàu vẫn ổn định. Bây giờ, mọi thủy thủ đều coi phù thủy là thần may mắn, và thậm chí còn nói rằng từ này về sau sẽ không dám ra khơi nếu không có phù thủy đi theo.

“Ashes tỷ, nhìn con cá lớn mà ta câu được nè!” Moriel chỉ vào cái xô phía sau nàng, trong đó đặt một con cá biển không vảy với chiếc mỏ sắc nhọn, rất khác với loài cá sông thường thấy trong Greyfort.

"Đây là cái gì?"

"Cá kiếm, thích đi theo thuyền, đôi khi cái miệng sắc nhọn của nó sẽ làm thủng đáy thuyền." Thủy thủ trả lời: "Nhưng nó có vị rất ngon, đặc biệt là phần thịt bụng, đưa vào miệng thì tan ra như băng vậy." Hắc tắc lưỡi: “Tối nay mọi người có thể thưởng thức món cá kiếm tươi luộc.”

“Hình như lại có cá mắc câu của ta!” Moriel ngạc nhiên nói.

Chỉ nhìn thấy một bóng đen xuất hiện dưới làn nước màu ngọc lam, theo người hầu ma thuật càng ngày càng dùng sức thì nó cũng nhanh chóng trồi lên mặt nước.

"Đây ... đây là." Thủy thủ sửng sốt: "Không, vứt cần câu nhanh đi!"

Chưa kịp dứt lời thì một sinh vật hình thù kỳ dị đã nhảy lên khỏi mặt nước và há miệng to ra cắn thẳng vào Moriel.

Mắt thấy nó sắp nuốt trọn cả mục tiêu lẫn cá, nhưng mà tốc độ của Ashes còn nhanh hơn nó, nàng đưa tay trái nhấc cô gái nhỏ lên, vung thanh kiếm khổng lồ trong tay phải vỗ thẳng vào đầu của kẻ tấn công.

Con quái vật kêu lên một tiếng đau đớn và bị đập rơi từ trên không xuống, sáu cái chân nhanh chóng di chuyển, cố gắng trốn trở lại mặt nước, nhưng Ashes không cho nó cơ hội này. Nàng đặt Moriel xuống, dùng cả hai tay cầm kiếm và dùng nó ghim chặt con quái vật xuống boong thuyền.

Nó giật giật một lúc, trong miệng phun ra một chuỗi bọt trắng, sau đó ngừng cử động.

“Đây là cái gì?” Lúc này, Ashes mới có cơ hội cẩn thận nhìn con quái vật trước mặt, nó hơi giống một con cá, chân ngắn như cua, miệng tròn xoe khi mở ra, to gần bằng cơ thể, trong đó là vô số răng. Điều kinh tởm nhất là nó vẫn có một đôi cánh tay đầy lông ở hai bên miệng, ở hai đầu chia thành năm ngón, trông giống như bàn tay của con người.

“Một con Hải Quỷ đột biến!” Thủy thủ còn chưa định hồn lại, vỗ vỗ ngực nói: “Chúng thường giả làm cá và kéo người câu cá xuống nước bằng một cú đớp. Người ta nói rằng chỉ có những con Hải Quỷ ăn thịt người mới mọc tay!"

"Câu sau chỉ là tin vịt thôi." Sau lưng có người lên tiếng. Ashes quay lại thì thấy cả Thunder và Tilly đều đang đi tới.

“Chào thuyền trưởng!” Thủy thủ lè lưỡi, lập tức tránh sang một bên.

“Tin đồn càng khiến cho người nghe sợ hãi thì càng kém chính xác.” Thunder bước tới và đá con quái vật trên boong thuyền một cái, nói: “Thực tế, nó có một cái tên mà có lẽ ngươi cũng rất quen thuộc.”

“Cái gì?” Ashes hỏi.

“Tà thú.” Hắn gằn từng chữ.

“Thunder đại nhân, trời có sương mù!” Người canh gác đột nhiên hét lên.

“Tất cả mọi người giữ vững tinh thần!” Thunder lớn tiếng ra lệnh: “Quay trở lại, chúng ta sắp đi vào U Ảnh Hải Vực.

Ashes nhận thấy bầu trời vốn khá quang đãng giờ bỗng trở nên u ám, nước biển màu ngọc lam chuyển sang màu xanh lục sẫm, như thể có một dòng mực đang lan rộng dưới mặt nước. Một lúc sau, bốn phía thuyền bị một đám sương mù dày đặc bao vây, thậm chí nàng đứng ở đuôi thuyền mà còn không nhìn rõ được bóng người ở đầu thuyền.

“Có chuyện gì vậy?” Tilly không kìm được mà nắm lấy cánh tay của Ashes.

"Điều đó chứng tỏ rằng chúng ta không đi sai hướng.” Thunder mỉm cười, nói: "Khi Shadow Islands nhô lên khỏi biển thì sương mù dày đặc sẽ xuất hiện ở khu vực biển này. Tất nhiên, chính xác thì phải nói là nước biển đang giảm xuống. biên độ chừng mười trượng, mực nước giảm mạnh sẽ sinh ra sương mù, lại thêm đá ngầm khắp nơi nên chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ va vào đá ngầm và chìm xuống. Ta cần phù thủy của ngươi giúp con thuyền không bị rơi. "

Cả đám người đi tới đầu thuyền, giống như khi chống chọi với bão tố, Moriel ra lệnh cho người hầu ma thuật bao trùm đầu thuyền, cố gắng bành trướng hết mức có thể, một phần thân thể chìm vào trong nước, như vậy, nếu có đá ngầm ở đầu thuyền thì người hầu ma thuật sẽ cảm nhận được trước.

“Nếu không có phù thủy thì ngươi sẽ làm gì?” Ashes hỏi.

"Vậy thì chỉ có thể dựa vào sự kiên nhẫn và may mắn." Thunder thở dài, nói: "Hạm đội sẽ phái thuyền nhỏ đi thăm dò con đường phía trước, xác nhận an toàn thì thuyền lớn sẽ đi theo sau. Nhưng khu vực biển này cũng không bình tĩnh, Tà Thú giống như ngươi vừa thấy lúc nãy, càng tới gần Shadow Islands thì sẽ càng nhiều. Sương mù, đá ngầm, quái vật... đây là lý do tại sao nhiều nhà thám hiểm đi đến đây nhưng lại ít người có thể tìm thấy lối vào di tích. "

Đi thuyền khoảng một giờ, sương mù dần dần lắng xuống, Ashes nhìn thấy càng ngày càng có nhiều đảo xung quanh, nhưng mà trên đó không có thực vật, tất cả đều là rêu xanh hoặc tảo, còn có rất nhiều sinh vật loại giáp xác bò trên đó.

"Những hòn đảo này đều chìm trong nước?"

“Đúng vậy, nó giống như Đảo Trầm Thụy, nhưng khoảng thời gian giữa thủy triều lên và xuống ở đây nhanh hơn nhiều, khoảng nửa tháng một lần.” Thunder trả lời: “Hơn nữa tốc độ lên xuống của nó cực kỳ nhanh, nói một cách đơn giản thì giống như là có một cái lổ khổng lồ trong lòng đất, nó điên cuồng nuốt lấy nước biển xung quanh. Thậm chí, ta còn đoán là sự thay đổi mực nước biển của toàn bộ Fiordland đều có liên quan với chỗ này. Nếu may mắn thì chúng ta còn có thể nhìn thấy quá trình chủ đảo nhảy ra khỏi đáy biển.

Bình Luận (0)
Comment