Càng đi về phía đông thì sương mù càng mỏng nhưng bầu trời vẫn ảm đạm, dường như ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua vùng biển này.
Đá ngầm xung quanh cũng càng ngày càng cao, dần dần biến thành cột đá dày đặc, không biết vì sao, rõ ràng mực nước đang giảm xuống nhưng thuyền vẫn rất vững vàng, thậm chí sóng trên mặt biển cũng giảm bớt, giống như mặt hồ yên tĩnh không gió.
“Tại sao không đợi nước biển hoàn toàn rút đi rồi mới tiến vào U Ảnh Hải Vực?” Tilly không hiểu, hỏi: “Bây giờ đá ngầm đều lộ ra thế này, các ngươi cũng không cần sợ đụng phải đá ngầm nữa.”
Thunder giải thích: “Bởi vì khi thủy triều rút hết thì chúng ta sẽ không nhìn thấy Quỷ Ảnh Hồng Hà, mà nó là đường tắt duy nhất chỉ dẫn cho các nhà thám hiểm đi tới di tích. Thunder giải thích: “Những hòn đảo nhìn như cây cột này cũng không cố định, mỗi một lần thủy triều lên xuống thì vị trí giữa các hòn đảo sẽ thay đổi. Ngoài ra, hầu hết các điểm đánh dấu sẽ bị biển nuốt chửng, vì vậy chúng không thể sử dụng để định vị phương hướng. "
"Quỷ Ảnh… Hồng Hà?" Nàng lặp lại.
"Ừ. Nhìn đi, chính là nó..." Thunder huýt sáo, chỉ về hướng mũi thuyền.
Các phù thủy nhìn về hướng anh ta chỉ, chỉ thấy một vài bóng người màu đỏ xuất hiện trong làn nước xanh đậm - họ nhấp nháy một cái rồi biến mất, giống như những bóng ma. Nhưng ngay sau đó, lại có hai ba bóng đỏ bay qua. Lần này Ashes nhìn rõ mục tiêu, hóa ra đó là những con cá màu đỏ cam.
"Đây là ... cá?"
"Cá vảy đỏ chỉ có ở Shadow Islands." Thunder cười, xoa cằm nói: "Lát nữa, ngươi sẽ nhìn thấy khuôn mặt thật của Quỷ Ảnh Hồng Hà."
Dần dà, cá ngày càng nhiều, không còn xuất hiện theo tốp năm tốp ba nữa mà thay vào đó, chúng tụ tập lại và bơi về hướng đuôi tàu, từ xa nhìn lại, Ashes bàng hoàng vì những gì nàng nhìn thấy, càng nhiều cá hòa vào dòng lũ này, tạo thành một đường dây màu đỏ sẫm dày đặc trên biển. Rõ ràng thuyền buồm đang đi theo sợi dây hồng này, bầy cá bơi qua lại dưới đáy thuyền, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng va đập binh binh.
Thì ra là vậy, nàng chợt nhận ra đây chính là Quỷ Ảnh Hồng Hà - một con sông kỳ dị không hề tồn tại! Khi con thuyền tiếp tục tiến lên, bầy cá đông nghịt đã mở rộng thành một con đường có thể chứa hai con thuyền chạy song song. Làn nước xanh thẫm dường như đã biến mất, thuyền buồm giống như đang chạy trên bầy cá, nếu không phải phương hướng của cả hai ngược nhau thì nàng còn có ảo giác rằng thuyền đang được cá nâng đi.
“Tại sao lại thế này?” Tilly ngạc nhiên hỏi.
Ashes cũng muốn hỏi câu này, ở Greyfort hay các vương quốc khác, tuyệt đối không thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy - sương mù bao phủ vùng ngoại vi, bầu trời u ám, những tảng đá hình thù kỳ lạ, và "dòng sông" do cá vảy đỏ tạo thành. Lần đầu tiên, nàng bị kỳ cảnh của biển cả làm cho chấn động.
"Vì hòn đảo chính." Thunder nói: "Nó giống như một tháp nhọn hình tam giác, ở giữa có một cái hang khổng lồ xuyên qua thân tháp. Những con cá vảy đỏ này thích đẻ trứng trong hang và ấp trứng. Khi thủy triều xuống, cái hang này sẽ nổi lên mặt nước, mà những con cá sinh sống trong đó sẽ là những sinh vật đầu tiên cảm nhận được sự thay đổi của mực nước, lũ lượt bơi ra ngoài. Vì vậy, chỉ cần chúng ta đi theo Quỷ Ảnh Hồng Hà thì cơ thể có thể đến được hòn đảo chính của Shadow Islands.”
"Thunder đại nhân, phía trước có một chướng ngại vật rất lớn! Nó giống như một ngọn núi lớn!"
“Có vẻ như chúng ta sắp đến nơi rồi.” Hắn dập tắt ống điếu: “Các nữ sĩ, hoan nghênh đến với Shadow Islands.”
Một lúc sau, Ashes cũng nhìn thấy dáng vẻ của hòn đảo chính, như Thunder đã nói, nó giống như một ngọn tháp hình tam giác, rộng ở phía dưới và hẹp ở phía trên, bề mặt thoạt nhìn rất bằng phẳng, nhưng nhìn không giống như là sự sáng tạo của tự nhiên chút nào. Nhưng nếu muốn nói ngọn tháp này là do nhân công cắt gọt ra thì quá kinh người. Phần thân tháp lộ ra ngoài thì đã có kích thước gần bằng một nửa thành phố, chỗ trống ở giữa đủ để chứa một ngọn Thông Thiên Tháp của giáo đường Hermes.
Nước biển vẫn đang rút, nước trên đỉnh động khổng lồ như thác đổ, phần chìm bên dưới hoàn toàn bị cá bao phủ, nhuộm cả vùng biển trong tầm mắt thành một màu đỏ tươi, Ashes không khỏi nghĩ thầm, sợ là cá vảy đỏ sống trong hang phải lên tới hàng chục triệu.
Cho đến khi trời nhá nhem tối thì nước mới rút hẳn xuống đáy hang. Lợi dụng cơ hội này, Thunder ra lệnh cho các thủy thủ dừng tàu và cập bến bằng một sợi thừng lớn móc vào cái cọc đồng trước cửa hang. Đứng ở rìa hang, có thể nhìn thấy cửa hang xa xa đối diện - ánh sáng tới từ hai đầu chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ, và trung tâm của hàng gần như hoàn toàn tối, điều này khiến cho mọi người cảm thấy bị áp lực khó hiểu.
“Mấy cái cọc này là ngươi để lại từ lần trước?” Ashes hỏi?
"Không." Thunder lắc đầu: "Lần đầu tiên tôi đến đây thì các cọc đồng này đã tồn tại. Hẳn chúng nó đều được xây dựng bởi chủ nhân của khu di tích."
"Di tích ... ở đâu?"
Hắn cười và chỉ lên: "Ngay trên đầu của chúng ta, chúng ta đã đứng ở lối vào của khu di tích."
...
Cuộc hành trình tiếp theo chỉ có thể được mô tả là không thể tin được. Các phù thủy đi theo đoàn người của Thunder qua một cánh cổng đá ở dưới cùng của hang lớntừng bước đi quanh một thềm đá nước chảy róc rách. Mặc dù tất cả mọi người đều cầm đuốc nhưng ngọn lửa lấp lóe quá yếu ớt và nhỏ bé so với bậc thang nhìn không thấy cuối này.
Đi tới phía trước trong bóng tối như vực sâu, Tilly nắm chặt lấy cánh tay Ashes, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
Đây mới là công chúa điện hạ mà mình biết, Ashes nghĩ. Khi ở trong cung, ngũ vương nữ luôn có chủ kiến của mình và tự tin đối mặt với bất kỳ khó khăn nào, khuyết điểm lớn nhất chính là sợ bóng tối. Ngay cả khi ngủ vào ban đêm thì trong phòng cũng phải thắp nến. Khi trốn khỏi cung, nếu không có điều kiện làm như vậy thì mình sẽ ngủ với nàng.
Bước đi trong ngọn tháp ẩm ướt và tối tăm, tâm trạng của Ashes trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Trên đường đi cũng không tà thú, cũng không có cơ chế nào cản trở người xâm nhập, thậm chí nếu có thì chúng cũng bị mất hết hiệu lực do ngâm trong nước biển trong thời gian dài. Vấn đề duy nhất là chặng leo dài đã khiến cho cả đoàn gần như cạn kiệt gần hết năng lượng, động tác của mọi người ngày càng ì ạch, khi đi đến bậc đá cuối cùng, cả đội không khỏi vỡ òa trong tiếng reo hò.
Trạm kiểm soát cuối cùng của khu di tích không phải là một cổng đá mà được làm bằng kim loại, phản chiếu rực rỡ dưới ngọn đuốc. Thunder dùng hai tay đẩy mạnh cánh cửa, tấm cửa dày phát ra tiếng cọ xát chói tai rồi từ từ mở ra.
Ashes một tay cầm kiếm và bước vào phòng trước, sau khi nhìn quanh và xác nhận rằng không có gì nguy hiểm thì mới cho Tilly và các phù thủy khác bước vào phòng.
Khi những ngọn đuốc được treo khắp những bức tường xung quanh, một đại sảnh rộng lớn hiện ra trước mặt mọi người - tuy nó rộng nhưng trông nó trống trải và liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hết, không có gì đáng để suy ngẫm.
“Đây là di tích?” Nàng xoa xoa mặt bàn đá xanh ngâm trong nước. “Ngoại trừ mấy cái bàn đá ghế đá thì ở đây không có cái gì cả.”
"Đúng là không còn bao nhiêu." Thunder gật đầu. "Nó đã ngủ say dưới đáy biển quá lâu, ngoại trừ đá ra thì khó mà có thứ gì khác còn tồn tại được. Ta cũng đã nói với Tilly điện hạ, nhưng nàng nhất quyết muốn tự mình tới xem nó một lần.”
"Những viên đá đỏ ở đâu?" Tilly nói: "Các ngươi tìm thấy chúng ở đâu?”
"Nó ở trên mặt đất, và nó nằm rải rác khắp nơi, đại khái có mấy chục cái."
Nhưng bây giờ thì không có gì nữa, Ashes nhìn xuống mặt đất trơn trượt móc đây rong biển, không chỉ một mình Thunder đến đây thám hiểm, thay nhau vơ vét, còn có thể tìm được ma thạch mới là lạ.
Nhưng Tilly vẫn tràn đầy hứng thú, nàng cầm ngọn đuốc cẩn thận xem xét mọi ngóc ngách trong đại sảnh, đặc biệt là chỗ tối, nàng cũng yêu cầu các thủy thủ thêm vài ngọn đuốc nữa. Moriel triệu tập người hầu ma thuật, trải nó ra đất và dùng nó làm tấm đệm cho mọi người nghỉ ngơi, trong khi Ashes thì đi theo Tilly, nhìn nàng sờ tới sờ lui trên tường.
"Ơ." Ngũ vương nữ đột nhiên dừng bước. "Đây là cái gì?"
Ashes nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy trên bức tường phủ đầy rêu xanh, có một tia lửa yếu ớt phản chiếu lại.
Tilly vươn tay xé đi lớp rêu xanh, chỉ thấy một viên ngọc bị chôn vùi một nửa trong bức tường đá lộ ra - nó cũng lộ ra một màu đỏ tươi, trong suốt sáng như ma thạch, hình lăng trụ, gần bằng độ dày của một cánh tay. Nhưng quanh nó được khảm những sợi vàng, giống như một cái rãnh cố định nó vào đó. Ngay cả khi ngâm trong nước biển một thời gian dài như vậy nhưng những sợi vàng quấn quanh tảng đá vẫn trơn bóng như mới.
Tilly cố gắng kéo nó ra nhưng viên ngọc không di chuyển.
“Để ta làm cho.” Ashes nói.
Ngũ vương nữ lắc đầu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó nàng đặt tay lên hình lăng trụ và nhắm mắt lại.
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên từ trung tâm của lăng trụ - Ashes còn nghĩ rằng mình bị hoa mắt, nhưng không lâu sau, một tiếng vang ầm ầm sau bức tường phát ra, có vẻ như một cơ quan nào đó đã đc kích hoạt, chốc lát sau nó lan ra toàn bộ đại sảnh. Trên bức tường đá có âm thanh lạo xạo khắp nơi, ánh sáng trắng dịu dàng xuất hiện từ bức tường, ngay cả trần nhà trên đỉnh đầu cũng sáng lên.
Các thủy thủ hoảng sợ đứng dậy lần lượt rút vũ khí, nhưng họ không biết nên phòng thủ bên nào, cuối cùng họ chỉ có thể lưng tựa vào nhau, đứng xung quanh người hầu ma thuật của Moriel.
Nhưng mà cũng không có con quái vật nào lao ra.
Khi tiếng vang lắng xuống, đại sảnh đã được chiếu sáng rực rỡ.