Buổi lễ trao thưởng kéo dài đến tận trưa, Roland, đồng thời là người trao giải, bình luận viên và người dẫn chương trình đã mệt mỏi đứng cho đến phút cuối cùng, rất may là cuối cùng buổi lễ đã kết thúc tốt đẹp với tiếng chuông trưa và tiếng pháo mừng. Đầu đầy mồ hôi trở lại tòa thành, vừa bước lên lầu ba thì nhìn thấy Anna vẻ mặt vui vẻ, đang tựa vào cửa văn phòng.
"Chuyện gì vậy?"
"Ngươi vào đi thì biết." Nàng chớp đôi mắt xanh tuyệt đẹp.
Không phải là tiết mục trêu đùa gì đó chứ, Roland bối rối đẩy cửa bước vào, sau đó đứng sững tại chỗ khi nhìn thấy mười hai phù thủy đứng ngay ngắn thành hai hàng, đứng trước nhất là Scroll và Wendy. Nhìn thấy vương tử xuất hiện, mọi người đều nhất mép váy lên, khụy gối cúi đầu chào.
"E hèm, các ngươi đang..."
Scroll nói trước: "Điện hạ, hành động của ngài đã chứng minh tất cả những gì ngài nói, và các tỷ muội rất biết ơn vì điều này. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của chúng ta, xin hãy để chúng tôi tiếp tục làm việc cho ngài trong tương lai."
"Thì ra là vậy.” Roland thở phào nhẹ nhõm: "Ta còn tưởng rằng các ngươi định từ biệt tập thể."
“Phốc.” Wendy không thể nhịn được cười. “Làm sao có thể, thưa điện hạ, ở đây là ngọn núi thánh mà phù thủy mơ ước. Chỉ cần ngài không xua đuổi chúng ta thì chúng ta hi vọng chúng ta có thể sống ở đây mãi mãi. "
"Đây cũng là chuyện mà ta từng nghĩ... thật ra thì các ngươi không cần phải như thế này, ta làm như vậy không chỉ để giúp các ngươi mà còn để giúp chính bản thân mình. Đừng nghiêm túc quá, ta thích dáng vẻ thoải mái tự tại của các ngươi hơn.”
"Hừ, ta đã nói là không cần phải trang trọng như thế này rồi." Lily khịt mũi: "Nhìn này, hắn còn chê chúng ta quá nghiêm túc."
"Làm gì có nói, không phải lúc đó ngươi đồng ý ngay hay sao?" Mistery Moon thấp giọng lẩm bẩm: "Phản đồ!"
"Được rồi, chúng ta đi nhà hàng trước đi, điện hạ còn phải thay quần áo." Scroll ôm trán bất lực: "Nhân tiện, ta nghe tiểu thư Anna nói gần đây ngài ngủ rất muộn? Xin hãy giữ gìn sức khỏe, đừng để mình gục ngã trước khi mục tiêu đó được thực hiện.”
"Đừng lo lắng." Roland mỉm cười, nói: "Sức khỏe của ta rất tốt."
Sau khi các phù thủy nối đuôi nhau đi ra ngoài, chỉ còn lại hắn và Anna trong văn phòng.
“Sao, ngươi cũng muốn cảm ơn ta sao?” Roland trêu chọc nàng.
“Hmm… ta cũng muốn nói như họ.” Anna nhếch môi: “Không từ ngữ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của ta."
"Vậy thì... hi vọng sống mãi ở Biên Thùy Trấn?”
“Cũng chưa chắc.”
Roland giật mình, tim nhảy loạn: "Tại sao?"
"Bởi vì ngươi sẽ không ở lại đây mãi mãi." Anna nghiêng đầu: "... mà cho dù ngươi có đi tới đâu thì ta cũng sẽ đi theo tới đó.”
Một dòng nước ấm áp chợt trào dâng trong lòng anh, suy nghĩ của nàng vẫn chưa bao giờ thay đổi kể từ ngày gặp nàng. Dù đối mặt với lời mời của Hội Cộng Trợ hay trong thời khắc nguy cấp khi chiến đấu chống lại tà thú, nàng đều chọn đứng về phía chính mình.
Lúc này, Anna đột nhiên bước hai bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
“Chờ đã, có mồ hôi.” Roland nhắc nhở.
Nàng không trả lời mà gục đầu vào ngực hắn, hít một hơi thật sâugiống như là muốn nhớ kỹ mùi này vậy. Cuối cùng hắn cũng từ bỏ kế hoạch đẩy nàng ra, vòng tay ôm lấy cái cổ trắng ngần của người kia, thật lâu không buông.
...
Sau khi ăn trưa, Roland tắm nước lạnh rồi nhanh chóng vùi đầu vào công việc.
Hắn gọi Kal Vanburt tới, trải ra bản đồ chi tiết của Biên Thùy Trấn ra và chỉ vị trí của sông Xích Thủy: "Ta muốn xây một cây cầu ở đây."
“Không phải cầu nổi?” Kal suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, điện hạ, sông Xích Thủy rộng gần một trăm mét, muốn xây dựng một cây cầu đá là chuyện gần như không thể. Dù là cầu vòm thì tối đa cũng chỉ có thể băng qua một phần ba quãng đường, mà lưu lượng nước sông Xích Thủy quá lớn khiến không thể đặt trụ cầu xuống, ngay cả một đống đá dày cũng sẽ bị cuốn trôi... trừ dùng bè gỗ đi qua sông hoặc dùng câu phao ra thì toàn bộ con sông này không có chiếc cầu nào.”
Roland giải thích: “Không phải là một cây cầu đá mà là một cây cầu thép, tổng cộng có ba nhịp, trụ cầu chính giữa sẽ có phù thủy giải quyết. Ngươi chỉ cần đặt nó xuống nước là được, nhưng ta có một yêu cầu, đó là phải tạo độ dốc ở cuối cầu, toàn bộ thân cầu được nâng lên để thuyền buồm có thể đi qua sống mà không va vào đáy cầu."
“Như vậy không phải là treo cầu trên trời sao?” Kal ngạc nhiên.
“Nó chỉ cách mặt đất khoảng sáu, bảy mét.” Hắn tiện tay vẽ phác thảo cây cầu sắt ba nhịp trên bản phác thảo: “Để tiện cho việc khai phá bờ nam và xây dựng bến tàu, cần phải có một cây cầu trên sông mà không làm ảnh hưởng đến tàu thuyền qua lại. Phao tuy đơn giản nhưng cũng tương đương với việc chặn dòng sông, không tốt cho những lần khai phá sau này"
Chuyến đi đến vương đô của đội viễn chinh của Đệ Nhất Quân đã mang lại cho Roland rất nhiều cảm hứng – hắn nhận thấy rằng các con sông ở Greyfort mở rộng theo mọi hướng và các thành phố lớn gần như đều được xây dựng bên cạnh mấy đường sông chủ yếu. Nếu sau này triển khai tác chiến trong nội địa, có được mấy chiếc pháo hạm nước cạn thì chắc chắn hỏa lực mà nó cung cấp sẽ trở thành lợi khí giúp công thành, chiếm đất – dù sao với uy lực của pháo hạm với đường kính lớn đã không phải là pháo dã chiến có thể so sánh được. Mà muốn đóng thuyền thì ít nhất phải có bến tàu mới được, bởi vậy, kế hoạch xây dựng cầu thép ra đời cũng đúng lúc.
"Nhưng ta không có kinh nghiệm xây cầu tương tự..." Kal có vẻ hơi do dự.
"Ta cũng vậy." Roland nhún vai: "Coi như đây là lần đầu tiên, từ từ mò mẫm cũng được, ngươi có thể xây một cây cầu trên bờ để thử nghiệm trước, nếu không có vấn đề thì mới di chuyển đến sông Xích Thủy." Hắn tiện thể truyền đạt khái niệm xây dựng chỉnh thể, thi công lắp đặt một lần duy nhất: “Giống như lắp đặt một tháp nước vậy, có Hummer giúp giảm trọng lượng của nó và có học trò Anna của ngươi trợ giúp lắp ráp và hàn. Việc này sẽ không khó. "
“Tuân… lệnh, điện hạ.” Hắn gật đầu.
"Ngoài ra, còn có một dự án rất quan trọng phải giao cho ngươi." Vương tử di chuyển ngón tay đến khu vực tòa thành: “Ta định mở rộng quy mô của sân sau, gộp hết toàn bộ bãi đất trống vào trong đó, đồng thời xây dựng một căn nhà lầu ba tầng ở chỗ này.”
Nếu mọi việc suôn sẻ, tháng sau, năm phù thủy của Tilly sẽ đến Biên Thùy Trấn, trong tòa thành đã không còn phòng trống. Tuy rằng có thể tạm thời đổi thành phòng ba người nhưng sau này sẽ có nhiều phù thủy hơn nữa, không thể cứ làm như vậy mãi được. Môi trường sống cao cấp cùng đủ loại trải nghiệm mới lạ và thoải mái cũng là một trong những chiến lược của hắn để giữ chân các phù thủy. cho dù là cổ nhân dạy từ xa xỉ chuyển thành tiết kiệm thì khó, nhưng bây giờ nó là viên đạn bọc đường, một cuộc sống tươi đẹp và thoải mái luôn có thể khiến cho người ta nghiện nó.
"Ba tầng... nhà gạch?"
“Cũng không phải hoàn toàn là phòng gạch.” Roland cười: “Tên của nó phải là cấu trúc gạch-bê tông. Các cột mái và dầm mái được làm bằng bê tông cốt thép, giống như xương người. Cấu trúc này có thể hỗ trợ xây được nhà cao, từ đó, nếu muốn xây cao hơn nữa, thêm tầng thứ tư hoặc thứ năm trong đều không vấn đề gì.”
“Bê tông… cốt thép?” Kal bối rối lặp lại.
Hắn nói: “Nó là hỗn hợp của xi măng, cát và đá, với các thanh thép được chèn vào giữa để tăng cường độ dẻo của nó. . . nếu làm thành công, thậm chí nó còn cứng hơn đá xanh tự nhiên."
Về mặt lý thuyết thì loại này có chất lượng co giãn rất lớn, cũng là bê tông, nhưng ở quê tự xi măng về tự định hình hoàn toàn khác với của trạm trộn. Thép cũng là như thế... thậm chí một số người không để đá cuội hoặc sử dụng thanh sắt, thanh tre để thay thế thép khi xây nhà. Khi Roland ở nông thôn thì hắn từng tận mắt nhìn thấy vài cái ‘biệt thự hồi hương’ đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Và hắn cũng định làm theo, dù sao nó cũng chỉ là một ngôi ba tầng, dù có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu như thế nào thì cũng khó mà sập được.
Ngoài ra, hắn hi vọng có thể thông qua dự án ngôi nhà phù thủy để cho Kal có thể làm chủ được loại vật liệu xây dựng hoàn hảo có thể thay đổi hình dạng tùy ý và giống với đá nhân tạo này. Là một trong những hướng phát triển của ngành xây dựng, bê tông chiếm gần một nửa diện tích cả nước. Hắn cũng không tin thông về kiến trúc, chỉ học được một chút da lông ở nông thôn, bởi vậy, mở rộng tầm mắt của thợ đá, đưa họ lên chính đồ mới là cách làm chính xác nhất.
“Uh… cái này ta cũng phải từ từ nghiên cứ sao?” Hắn hỏi.
“Không.” Roland cười khẽ, nói: “Cái này thì ta có thể dạy ngươi.”