Ngoài tường thành Tây cảnh, dưới sự hướng dẫn của những binh lính của Đệ Nhất Quân, các đào dân đang trải qua một lần kiểm tra thân phận trước nay chưa từng có.
Barov cũng biết rằng dân số là của cải mà điện hạ coi trọng nhất, vì đón những người này về Biên Thùy Trấn, điện hạ tốn rất nhiều kim long, thậm chí không tiếc để cho Đệ Nhất Quân viễn chinh vương đô. Khi giấy tờ của Thương Hội Margaret đặt trước mặt Barov, hắn khiếp sợ há hốc mồm.
Chỉ trong nửa tháng, phí thuê thuyền, phí vận chuyển, phí cung cấp thực phẩm vân vân, cộng lại thì rõ ràng tiêu hơn hai ngàn miếng kim long, tương đương với giá của bốn động cơ hơi nước. Nếu không có tiền đặt cọc cho việc tân trang hai chiếc thuyền buồm tháng trước thì lần này báo cáo tài chính sẽ bị thâm hụt.
Sau khi đón những đào dân về, công việc thống kê tẻ nhạt và khổng lồ đổ lên đầu hắn. Hầu hết tất cả các quan chức và học viên của của tòa thị chính đều xuất động, xây dựng lán gỗ và đường đi dưới chân tường thành, bắt đầu tiến hành công tác thông kê, phân loại và nhập hồ sơ những người này. Nhìn hơn chục người hàng dân tị nạn đang chậm rãi qua chỗ báo danh, Barov như nhìn thấy được một đống tiền biết đi.
So với các các bình dân xếp thành hàng dài ở chỗ báo danh, kênh tài năng nghề nghiệp mà hắn chịu trách nhiệm kiểm tra vắng vẻ hơn nhiều, đến giờ chỉ có năm sáu chục người qua.
"Tôi là... thợ mộc." Lúc này, một người đàn ông trung niên thận trọng bước tới: "Nghe nói bất cứ thợ thủ công nào cũng có thể có được chỗ ở?"
"Không sai." Segni Darley hỏi: "Tên ngươi là gì? Ngươi có biết chữ không?"
Vị kỹ sĩ xuất thân từ gia tộc Rushwolf này làm việc rất thuận buồm xuôi gió ở Bộ Nông Nghiệp, ít nhất trước mắt còn chưa xảy ra sai lầm gì. Barov rất hài lòng với khả năng nhìn người của mình. Lần này mặc dù là thống kê nhân khẩu nhưng khổ nổi trong tòa thị chính chỉ có chút người biết chữ như vậy, đành phải kéo người của những chỗ khác qua.
“Ừm… bẩm đại nhân, tên tôi là Mather.” Người kia ngừng một chút: “Ta không biết chữ.”
"Đọc và viết đều không biết?”
“Vâng.” Người đàn ông trung niên cúi đầu nói.
"Chà, nếu là thợ mộc..." Segni lục trong đống mẫu câu hỏi phỏng vấn để tìm mẫu có viết hai chữ thợ mộc. "À, ta tìm được rồi. Để ta hỏi ngươi một vài câu."
Phương pháp sơ thẩm này là do vương tử điện hạ nghĩ ra. Bằng cách này, gọi thợ thủ công của các ngành sản xuất tụ tập lại một chỗ, chỉ cần hỏi bọn họ một số kiến thức chuyên nghiệp và phương pháp xử lý tương tứng, sau đó ghi chép lại thành một mẫu phỏng vấn. Kể từ đó, khi xét duyệt chỉ cần hỏi vài câu trong mẫu câu hỏi phỏng vấn thì có thể biết ngay được đối phương có nói láo hay không. Khi lần đầu tiên nhìn thấy loại phương pháp phát hiện nói dối này, Barov không thể không tán thưởng tâm tư tinh tế của ma quỷ. Nếu không làm việc trong ngành này thì hầu hết dân thường sẽ không tìm hiểu những điều này. Nếu một người muốn đóng giả thì chỉ cần hai ba câu hỏi thì có thể hỏi cho hắn nghẹn lời.
"Dụng cụ nào được sử dụng để làm nhẵn bề mặt của gỗ?"
"Vâng... là cái bào, thưa đại nhân."
"Các loại cưa thường được sử dụng là gì?"
"Cưa khung và cưa kéo, và đôi khi sử dụng cưa tay khi cắt các mảnh nhỏ."
Sau khi hỏi một vài câu hỏi, Mather gần như có thể trả lời được hết, hơn nữa, trong lúc nói chuyện thì giọng điệu cũng trở nên trôi chảy hơn.
“Chà, có vẻ như ngươi đúng là một thợ mộc.” Khi Segni chuẩn bị ghi tên người đó vào đơn đăng ký thân phận thì Barov ngăn hắn lại.
"Đại nhân?"
“Đừng đánh giá nhanh như vậy, ngươi nhìn hay tay của hắn trước.” Hắn nhìn về phía Mather: “Duỗi tay ra.”
Nghe nói như vậy, Mather đưa tay ra với vẻ hoang mang - làn da trong lòng bàn tay của hắn vô cùng thô ráp, những đường nứt nẻ trộn lẫn với nhiều hạt đất, từng đầu ngón tay đều có vết chai dày, nhìn như đã trải qua nhiều gió mưa.
"Nếu là thợ mộc thì lòng bàn tay sẽ không thô ráp như vậy, nhất là hai miếng đệm dưới lòng bàn tay thường cọ vào gỗ sẽ trở nên nhẵn và cứng. Ngoài ra, người thợ mộc thường phải dùng sơn mài đen để vẽ đường viền, vì vậy lòng bàn tay sẽ bị dính rất nhiều mực đen khó rửa sạch và trở thành màu đen tuyền thay vì màu vàng.” Barov bình tĩnh nói: “Một điều nữa, hắn luôn quay mặt đi chỗ khác khi trả lời – rất nhiều người khi nhớ lại những trí nhớ ít khi dùng tới thì đều vô tình để lộ ra biểu cảm như vậy, nếu là thợ mộc thì hắn sẽ trả lời cực kỳ tự nhiên mới đúng.”
"Là... vậy à." Segni mở to mắt.
Barov nhìn Mather đang kinh ngạc, trầm giọng nói: "Lẽ ra ngươi nên nghe cảnh báo từ binh lính của Đệ Nhất Quân khi họ gọi ngươi lên. Mọi hành vi mạo danh, lừa dối và từ chối đăng ký sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. . . có thể là bị đưa đi đào mỏ hoặc là bị đuổi ra khỏi Tây cảnh, bây giờ, ngươi còn thấy mình là thợ mộc không?”
“Không, thưa đại nhân, ta sai rồi!” Mather không khỏi quỳ rạp xuống đất: “Thợ mộc là hàng xóm của ta, ta chỉ thường ở bên cạnh xem hắn làm việc!
"Qua đó xếp hàng."
Thấy đối phương bỏ chạy trối chết, Segni nói: "Thưa đại nhân, làm sao ngài biết được những điều này?"
"Trong thời gian Tà Ma Chi Nguyệt, ta đã làm một cuộc điều tra dân số cho điện hạ, làm quen với tất cả thợ mộc trong trấn nhỏ, lúc đó ta cũng thuận tiện nhớ kỹ.” Barov thản nhiên trả lời, nhìn thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khâm phục của kỵ sĩ, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đắc ý.
Phương pháp ma quỷ tuy khôn khéo nhưng cuối cùng cũng sẽ bị một số người lừa bịp qua được, chỉ có người như chính mình mới có thể bù đắp chỗ trống cho điện hạ.
Hơn nữa, dưới ảnh hưởng của điện hạ, cách xử lý vấn đề của hắn đã trở nên khác xưa... Barov không khỏi thầm thở dài, những thường dân như thế này, nếu là trước đây thì chắc chắn phải dùng thủ đoạn lôi đình trừng phạt mới có thể răn đe những kẻ đang rục rịch muốn làm theo. Bây giờ trực tiếp thả hắn đi, đại khái là muốn tiết kiệm một ít kim long cho vương tử điện hạ - dù sao mỗi đào dân đều đáng giá rất nhiều. Nếu không làm việc ở Biên Thùy Trấn hơn vài chục năm thì hoàn toàn không bù được hao tổn khi vận chuyển họ từ phương xa đến.
Khi đào dân tiếp theo vượt qua cuộc thẩm vấn chuyên môn, Segni không đăng ký ngay mà chuyển sự chú ý sang Barov.
Hắn quan sát người được thẩm vấn vài lần rồi gật đầu: "Ngươi có thể ghi chép lại, ta sẽ đưa hắn đến chỗ điện hạ."
Đi qua cánh cửa trên tường thành, phía bên kia là nhà rạp được Roland Wimbledon thiết kế, đây cũng là khâu kiểm tra xét duyệt cuối cùng.
Tại đây, họ sẽ tự mình trả lời những câu hỏi từ điện hạ, nếu chứng minh được không có vấn đề gì thì họ có thể lấy được "thẻ căn cước cư dân" và trở thành cư dân chính thức của Biên Thùy Trấn. Bây giờ nhà ở trong trấn nhỏ không đủ, chỉ ưu tiên cho thợ thủ công ở, còn những đào dân không có tay nghề thì phải ở bên ngoài tường thành đợi thêm hai ba tháng nữa.
Barov cũng có một thẻ căn cước - đó là một tấm bìa cứng màu, to bằng lòng bàn tay, ảnh đầu của hắn được vẽ ở góc trên bên trái, trông giống như một người thật, tên, địa chỉ và một dãy số của riêng hắn được viết ở giữa. Mặt sau của tờ giấy có in biểu tượng Song Thương của Greyfort và con dấu chữ ký của điện hạ. Dù là giấy hay màng bọc bên ngoài đều là chất liệu rất lạ, dù nhúng vào nước hay nướng trên lửa cũng không làm hỏng căn cước này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn thứ này được tạo ra bởi phù thủy tên là Soraya. Có vẻ như Roland điện hạ có ý định mở rộng thẻ căn cước cho toàn trấn, trong tương lai, dù mua lương thực hay nhận lương thì đều phải dùng nó để nhận.
Kể từ khi trao huân chương cho đại tiểu thư Pyne trong điển lễ, dường như điện hạ không còn muốn che dấu sự tồn tại của phù thủy nữa, mà Barov cũng không muốn quan tâm đến việc ai đúng ai sai giữa ma quỷ và nhà thờ nữa, thậm chí hắn còn bắt đầu hi vọng rằng Roland điện hạ có thể đánh bại nhà thờ và thống nhất hoàn toàn Grayfort.
Không nghi ngờ gì khi vị trí của điện hạ càng cao thì hồi báo mà hắn có thể nhận được sẽ càng hậu hĩnh.
Tất nhiên, trước bước này vẫn còn một chặng đường dài, sau này có thể cân nhắc. Bây giờ dân số của trấn nhỏ đã vượt qua cứ điểm Epic, điện hạ cũng đã tiết lộ kế hoạch xây dựng thành phố trong năm tới cho hắn, một khi kết nối với cứ điểm, hợp nhất hơn nửa Tây cảnh thì chắc chắn quy mô của nó sẽ vượt qua vương đô và trở thành thị tráng lệ nhất Greyfort, và với tư cách là người đứng đầu tòa thị chính, hắn sẽ được thăng chức như thế nào?
Barov tràn đầy kỳ vọng vào tương lai...