Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 245

Chương 245
Chương 245

Roland dựa lưng vào ghế trong văn phòng và cẩn thận kiểm tra báo cáo thống kê do Barov thực hiện.

Tòa thị chính mất ba ngày để giải quyết tất cả hơn sáu ngàn người tị nạn, trong số đó, tỷ lệ thợ thủ công thấp và chỉ có một trăm tám mươi sáu người vượt qua cuộc kiểm tra. Tất nhiên, điều này cũng liên quan đến cường độ xét duyệt mạnh hay yếu, bởi vì nó liên quan đến việc phân bổ nhà ở và cấp thẻ căn cước.

Theo suy tính của Roland, trong tương lai, phải là cư dân có thẻ căn cước thì mới được coi là cư dân chính thức của hắn, do đó, bởi vậy, phải nhân lúc khi thị trấn còn nhỏ, dân số không nhiều, dễ khống chế thì phải bồi dưỡng được những người ủng hộ cốt lõi trong trấn, đợi sau khi dân số tăng lên thì dùng sức mạnh của người dân để đồng hóa những người mới đến khác. Dù sao con người cũng là động vật có tính xã hội, chỉ cần có môi trường như thế này thì càng ngày sẽ càng có nhiều người đồng tình với những ý tưởng của hắn và hắn cũng thực sự có thể mang lại cho mọi người cuộc sống tốt đẹp hơn.

"Như vậy thì những thợ thủ công này sẽ giao cho ngươi, cho dù là độc thân hay dẫn theo gia đình tới thì đều được chia cho ít nhất cũng là một nhà ở độc lập." Roland dặn dò.

"Vâng." Barov trả lời: "Xin hỏi điện hạ, những nhà này là phân phát theo chương trình tặng hay sao?”

“Tính tiền thuê.” Hắn lắc đầu: “Dân bản địa nhận nhà mới miễn phí vì hầu hết họ đều có nhà cũ, có thể coi là nhà cũ đổi nhà mới. Nếu những người này cũng cho nhà ở thì sẽ không có lợi cho việc thúc đẩy bọn họ ra khỏi nhà và tham gia làm việc tích cực. Đương nhiên, tiền thuê nhà có thể được tính ở mức thấp hơn và hãy nói với họ rằng chỉ cần họ làm việc chăm chỉ và tiết kiệm đủ kim long thì họ có thể mua nhà.”

"Ta hiểu rồi."

Sau khi Roland im lặng một lúc, hắn đột nhiên hỏi: "Có bao nhiêu đào dân xuất hiện sau lễ trao thưởng?"

“Cho đến hôm nay, không có dân bản địa nào, có bảy nông nô.” Barov dừng một chút rồi nói: “Dân chạy nạn từ Đông cảnh chọn rời đi tương đối nhiều, tổng cộng một trăm mười lăm người.”

“Phải không.” Hắn khẽ thở dài, trong khoảnh khắc hắn quyết định đẩy phù thủy lên sân khấu thì hắn đã biết trước điều này sẽ xảy ra. Để đánh giá phản ứng của công chúng và tránh tai nạn, Roland cũng đặc biệt bố trí một đội súng kíp tạm thời đóng cách thị trấn vài dặm, giữ những người thoát đi, sau đó thống kê số lượng xem mọi người chấp nhận phù thủy tới mức nào.

Và câu trả lời này không hoàn hảo nhưng ít nhất nó cũng được coi là không tệ. Những dân bản địa đã hoàn toàn chấp nhận phù thủy, điều này gần với những gì hắn mong đợi. Đối với nông nô, số người rời đi tương đối ít hơn dự tính, có vẻ như vở kịch về cuộc sống dưới đáy xã hội đã có kết quả tốt. Tiếp theo là những người tị nạn từ Đông cảnh, những người rõ ràng đã được các phù thủy chữa trị, hơn nữa còn đang ở trong hoàn cảnh nhà cửa bị phá hủy và tuyệt vọng, cùng đường rồi nhưng vẫn có hàng trăm người chọn rời đi, chuyện này khiến cho Roland có chút bất ngờ.

“Thưa điện hạ, ta đề nghị rằng tất cả họ đều phải bị xử tử.” Barov bình tĩnh nói: “Những người có thể quyết định ra đi trong tình huống này phải là những người chịu ảnh hưởng sâu sắc từ giáo hội. Có thể đoán được, trong tương lai họ cũng sẽ không đứng về phía vương quyền, rất có thể họ sẽ chuyển biến thành tín đồ của giáo hội, chúng ta không cần phải nhân từ với bọn họ.”

"Không nhất thiết phải như vậy... những người thực sự ngoan đạo với nhà thờ hẳn phải là hơn ba trăm người tị nạn dù đối mặt với tà dịch cũng không muốn rời khỏi vương đô." Vương tử nhắm mắt lại, nói: “Có lẽ chỉ do những người này không thể thay đổi quan niệm của mình, cố chấp cho rằng phù thủy là người tà ác và muốn trốn thoát khỏi đây thôi.”

"Dù vậy thì bọn họ cũng là kẻ thù tiềm tàng của ngài." Barov nhấn mạnh.

Nếu gặp nhóm người này trên chiến trường, Roland sẽ đánh bại họ không chút do dự, nhưng vì suy nghĩ lạc hậu và bất đồng quan điểm mà phải cầm dao đồ tể lên giết một nhóm thường dân, đây là một trở ngại tâm lý rất lớn đối hắn. Do dự một lúc, cuối cùng hắn từ chối lời đề nghị này: "Ta sẽ để Nightingale đi thẩm vấn những đào dân này. Nếu có gián điệp hoặc gián điệp ẩn nấp bên trong thì hãy bắt và treo cổ họ, còn những người khác sẽ bị trục xuất khỏi Tây cảnh."

Ánh mắt Barov lóe lên, cúi đầu xuống, một lúc sau mới đáp: "Vâng, thưa điện hạ."

"Còn gì muốn báo cáo nữa không?”

"Tạm thời không có, điện hạ." Hắn ho khan hai tiếng: "Ta phải đi xử lý chuyện phân phát phòng ốc.”

"Không vội, các ngươi có thể từ từ giải quyết mấy chuyện phiền lòng này." Roland mở mắt ra, đứng lên nói: "”Đi theo ta đi chụp mấy tấm ảnh trước đi, thả lỏng tâm tình một chút.”

“Chụp… ảnh?” Barov giật mình.

“Ngươi sẽ biết ngay thôi.” Vương tử mỉm cười, nói.

Ở tiền cảnh của tòa thành, hắn đã triệu hồi Carter, Iron Axe và Soraya. Chỉ thấy mấy tấm ván gỗ rộng bốn năm thước được đặt ở góc vườn, dưới đất cũng trải một tấm bạt.

"Biên Thùy Trấn vẫn còn nhỏ, khi khai phá vùng đất phía nam và kết nối với cứ điểm Epic thì quy mô sẽ gấp hàng chục lần hiện tại. Sẽ mất một hoặc hai ngày để đi bộ từ đông sang tây nếu chỉ dựa vào việc đi bộ. Vì vậy, phải có một thứ gì đó có thể nhanh chóng đi lại giữa các nơi. Chi phí nuôi ngựa cao và cũng không thể để từng lĩnh dân đều bỏ nhiều thời gian ra để học cách cưỡi ngựa." Hắn vén tấm bạt ra: “Ta định quảng bá loại công cụ vận chuyển này ở trong trấn nhỏ, đơn giản, dễ sử dụng và giá thành thấp hơn nhiều so với ngựa”.

“Cái này… là cái gì?” Carter lập tức bị thứ mới lạ trước mặt thu hút. “Hai bánh xe, một khung sắt, là xe đẩy sao?

“Hai bánh xe trước sau, cho dù là một chiếc xe đẩy thì cũng khó giữ thăng bằng.” Barrow lắc đầu: “Ta không thấy nó có chỗ nào có thể thay thế cho một con ngựa.”

Chỉ có Iron Axe vẫn im lặng, yên lặng chờ vương tử giải thích.

Roland mỉm cười: "Cái này gọi là xe đạp, ta sẽ biểu diễn cho các ngươi xem." Hắn đặt hai chân lên bàn đạp, bày ra tư thế khởi bước chuẩn, chân đạp xuống, cưỡi xe đạp đi dạo trên con đường lát đá trong sân.

Với công nghệ hoàn thiện của Anna và công nghệ phủ của Soraya, chế tạo một chiếc xe đạp thủ công cũng không khó, nguyên lý và cấu tạo của nó cũng không khó, các bộ phận cần cao su được thay bằng lớp phủ, ví dụ như là săm xe, nó được làm bằng một cái ống, vì thế nên Roland đặc biệt chế tạo một cái bôm hơi đơn giản. Vỏ và phanh được bọc một lớp da bò cứng, khung là một ống sắt rỗng, cáp phanh làm bằng dây đồng chống ăn mòn, chỉ có một điều rắc rối duy nhất là dây xích, chỉ có thể được Anna cắt gọt, tạo hình và nối lại. . . còn loại xe đạp cổ điển với bàn đạp gắn trực tiếp trên bánh xe, hắn không thích nó.

Sau khi đạp một vòng, Roland nhấn phanh, thoải mái xoay người nhảy xuống, nhìn đám thủ hạ đang trợ mắt há hốc mồm, hắn không khỏi cảm thấy rất tự hào. Đây là vật cưỡi tuyệt vời mà một người đi xuyên việt cần phải có. So với một con ngựa cần được thuần hóa và cho ăn thì một chiếc xe đạp nhanh hơn nhiều.

Roland giải thích ngắn gọn: “Ta dự định mở một nhà máy sản xuất xe đạp mới trong khu công nghiệp để sản xuất loại phương tiện giao thông này. Không chỉ phải chiêu mộ nhân công mà còn phải tuyên truyền cho tốt, tranh thủ mở rộng nó ra toàn bộ lãnh địa sớm nhất. Đó cũng là lý do tại sao ta lại gọi các ngươi đến đây. Đầu tiên các ngươi phải học cách điều khiển xe đạp, sau đó yêu cầu tiểu thư Soraya vẽ hình dáng đạp xe của các ngươi lên một tấm gỗ. Ta muốn tất cả mọi người nhìn thấy nó, chỉ tốn một hoặc hai miếng kim long thì có thể có được vật cưỡi tương tự như lãnh chúa, chỉ huy Đệ Nhất Quân, thủ tịch kỵ sĩ và trưởng tòa thị chính.”

Bình Luận (0)
Comment