“Nhìn xem, đó là đại nhân Scroll.” Piper khẽ dùng cùi chỏ đẩy Jelly.
"Giáo dục... bộ trưởng?" Người sau bối rối hỏi: "Đó là cái gì?"
"Đó là người quản lý giáo viên. Không phải ngươi thích thầy Fillin nhất, ghét cái giọng ồn ào của Haben sao." Piper giải thích: "Dù là Fillin hay Haben, tất cả đều nằm dưới sự quản lý của đại nhân Scroll."
“Ngươi nghe thấy cái này ở đâu?” Jelly chớp chớp mắt: “Là vị đại nhân mà ngươi nói nói?”
"Hừm, tất nhiên rồi." Hắn cười đắc thắng: "Và ta biết nhiều hơn thế. Không chỉ các quan chức của tòa thị chính sẽ đến dự lễ tốt nghiệp hôm nay, mà lãnh chúa cũng sẽ đích thân đến thăm học viện, vương tử điện hạ!"
“Thật sao?” Đôi mắt cô gái nhỏ sáng lên: “Điện hạ sẽ nói chuyện với chúng ta chứ?”
"Uh... ta không biết điều đó." Piper sờ sờ ót, nói: "Có lẽ sẽ."
Dù sao chuyện này là do hắn nghe đại ca Vannah nói, nhắc tới Vannah, có thể xem như một nhân vật rất giỏi, vốn chỉ là một công nhân đá vụng bình thường ở phố cũ, từ khi gia nhập quân đội thì bây giờ đã là sĩ quan của đội pháo binh Đệ Nhất Quân, lương mỗi tháng cao tới hai mươi lăm miếng ngân lang, còn từng bắt tay và nói chuyện với vương tử điện hạ!
Mặc dù hầu hết thời gian sống trong doanh trại, nhưng thỉnh thoảng khi trở lại thì hắn luôn mang đến nhiều câu chuyện và hiểu biết mới lạ, thú vị. Lúc này, Piper sẽ đến tận cửa quấn lấy hắn hỏi đủ thứ, là hàng xóm trước đây của đại ca Vannah, còn là người sùng bái hắn, Piper thường xuyên được hắn nói lại cho nghe không ít tin tức.
Ví dụ như lãnh chúa đại nhân sẽ tham dự buổi lễ tốt nghiệp, đây là chuyện mà Vannah đã nói cho hắn biết từ tuần trước, Đệ Nhất Quân đã nhận được lệnh bảo vệ và an ninh và cũng tổ chức một cuộc tập trận gần học viện.
Quả nhiên không mất nhiều thời gian thì một nhóm binh lính tinh thần phấn chấn, mặc quân phục ngẩng cao đầu bước tới, chính giữa đội ngủ là vương tử điện hạ và thủ tịch kỵ sĩ của hắn.
Đám người trở nên náo động.
Sau khi các binh sĩ bao vây lối vào của học viện, Roland bước vào sảnh và vẫy tay chào các học sinh đã xếp thành nhiều hàng: "Xin chào các đồng bào của ta. Ta là lãnh chúa của Biên Thùy Trấn, người phụ trách Tây cảnh, Rolan Wimbledon. Chúc mừng các ngươi đã hoàn thành tất cả các nội dung của chương trình phổ cập giáo dục tiểu học và trở thành lứa học sinh tốt nghiệp đầu tiên của thị trấn.”
Đám người ngẩn ra, không phải không chút động lòng mà là do hầu hết mọi người đều phấn khích đến mức không biết nói gì.
Jelly nắm lấy cánh tay của Piper và nhéo: "Điện hạ đang nói chuyện với chúng ta!"
Piper cũng rất hào hứng, vì vậy, giống như đại ca Vannah, hắn cũng được tiếp xúc gần gũi với điện hạ.
"Các ngươi có thể vượt qua kỳ thi nhanh như vậy và tốt nghiệp là vì hầu hết các ngươi đều là học trò cũ của giáo viên Kal Vanburt, từ lúc bắt đầu thì các ngươi đã đi trước những người khác rất nhiều. Vì vậy, đừng tự mãn, vẫn còn rất nhiều kiến thức đang chờ các ngươi trong thế giới này. Hãy đi thăm dò, khám phá nó.” Roland nói tiếp: “Tất nhiên, ngày này vẫn đáng để chúc mừng. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi đã dấn thân vào một con đường hoàn toàn khác với những người khác. Cho dù các ngươi có làm công việc gì đi chăng nữa thì đều sẽ được trả lại kết xù. Ta xin chúc mừng các ngươi!"
"Điện hạ... vạn tuế!" Không biết là ai kêu lên đầu tiên, sau đó tất cả mọi người hưng phấn hét lên: "Điện hạ! Ta nguyện làm việc cho điện hạ!"
Đợi những người hoan hô lắng xuống, Roland cười nói: “Tiếp theo, ta sẽ cấp bằng tốt nghiệp cho các ngươi như một chứng chỉ danh dự vì đã hoàn thành việc học của mình.” Hắn mở một quyển sách nhỏ ra: “Piper.”
Piper chỉ cảm thấy toàn thân run lên, hắn nhìn vương tử, há to miệng nhưng lại không biết phải nói gì. Vẫn là giáo viên Fillin Syrte vẫy tay với hắn, nói: "Đừng sợ, đi tới trước mặt điện hạ."
Hắn bước ra khỏi hàng, tay chân cứng đờ, có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, trong đầu chợt nhớ ra rằng cách chào quân đội mà Vannah thường nhắc đến đơn giản hơn nhiều so với kiểu chào của kỵ sĩ quý tộc, và nó cũng có thể thể hiện lòng trung thành của mình. Đó là nghi thức do chính điện hạ phát minh ra. Dù không biết tư thế cụ thể nhưng hắn vẫn thu hết can đảm và giơ tay để trước trán như trong trí nhớ.
Hành động này khiến vương tử thích thú, hắn gật đầu đưa quyển sách nhỏ tới trước mặt Piper: "Nếu tay để gần một chút, ngay mang tai thì chuẩn hơn... chúc mừng đã tốt nghiệp".
“Cảm ơn… cảm ơn ngài.” Piper cầm lấy quyển sách, đi trở về hàng như một khúc gỗ. Đợi đến khi điện hạ bắt đầu phát chứng nhận cho những người khác thì hắn mới tỉnh táo lại.
“Để ta xem, trên đó viết gì vậy?” Jelly tò mò nghiêng đầu.
“Ngươi cũng có, vội vàng như vậy làm gì?” Hắn trầm giọng lẩm bẩm, tay run rẩy lật bìa chứng chỉ ra, chỉ thấy một mảnh giấy da mịn được khâu vào đó. Ở góc trên bên trái là chân dung của chính hắn, ở giữa là biểu tượng trường thương của hoàng gia Greyfort, còn có một dòng chữ. Nếu là sáu tháng trước thì hắn chỉ có thể đến gặp giáo viên Kal để nhờ ông ấy nói cho mình biết những chữ này có ý nghĩa là gì, nhưng bây giờ Piper có thể đọc và viết cơ bản nhất, hắn đọc thầm một lần.
Sinh viên tốt nghiệp đầu tiên của Học Viện Biên Thùy Trấn: Piper.
Viện trưởng: Scroll.
Đơn vị phát hành: Lãnh chúa Biên Thùy Trấn, Roland Wimbledon.
...
Khi cấp xong tất cả chứng nhận tốt nghiệp, Roland vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.
"Từ giờ, các ngươi đã có thể đảm nhận một số công việc mà người bình thường không có khả năng làm được. Những công việc này được trả lương cao và mức tối thiểu là từ mười miếng ngân lang một tháng Tiếp theo, ta sẽ mời cô Scroll giới thiệu cho các ngươi nội dung công việc mà Tòa thị chính của Biên Thùy Trấn cung cấp." Hắn giơ tay ngăn cản cuộc thảo luận của mọi người: “Các ngươi không cần phải lựa chọn ngay lập tức, các ngươi có thể về bàn bạc kĩ lại với người nhà, sau khi quyết định xong thì cầm chứng minh nhân dân và chứng nhận tốt nghiệp đến Tòa thị chính xin việc là được.”
Thừa dịp đại nhân Scroll giới thiệu, Jelly nghiêng người hỏi: "Ngươi có ý kiến gì không? Ta muốn làm việc trong một nhà máy sản xuất xe đạp. Lương cao hơn cha ta, còn có cơ hội nhận một chiếc xe mới miễn phí.”
“Đúng là rất tuyệt.” Piper thản nhiên trả lời. Gần đây, bốn tấm biển khổng lồ bằng gỗ đã được dựng lên ở quảng trường thành phố với chân dung của vương tử và một số đại nhân được vẽ trên đó, vật cưỡi bằng thiết có tạo hình kỳ lạ dưới chân các vị đại nhân khiến cho cho dân trấn thảo luận nhiệt liệt. Hơn nữa, tiền lương của nhà máy xe đạp là mười lăm miếng ngân lang mỗi tháng, nếu không phải bắt buộc phải hoàn thành chương trình giáo dục cấp tiểu học thì sợ là ở đó đã bị người ta vây kín.
Nhưng mà hắn có chỗ mà hắn muốn đi hơn.
Kể từ khi đến thăm lễ trao giải, Piper đã không thể cưỡng lại ý tưởng này. Hắn cũng muốn giống như bạn học cũ Nanawa ngày xưa, có một ngày hắn có thể leo lên đài cao trên quảng trường, được điện hạ trao tặng vinh quang trước mặt mấy ngàn người.
Theo vương tử điện hạ, phải là người có những đóng góp to lớn cho thị trấn thì mới được trao thưởng. Nếu làm việc trong một nhà máy sản xuất xe đạp thì sợ rằng mình sẽ không có cơ hội này trong đời. Dẫn đầu một đội quân, anh dũng tác chiến như Iron Axe, hắn ta tự hỏi bản thân rằng mình không thể làm được điều đó và hắn cũng không có những năng lực không thể tưởng tượng nổi như phù thủy. Hắn chỉ có thể noi theo nhà giả kim Kaymer Schuider.
Hắn không chỉ một lần nghe nói tới, nếu có thể nghiên cứu ra sản phẩm luyện kim thực dụng, có thể mang tới tài phú và danh vọng lớn cho lãnh địa thì có thể đạt được danh hiệu hiền giả. Không cần bản lĩnh hay gia thế, chỉ cần một chút may mắn... không còn con đường nào thích hợp với hắn hơn con đường này.
Nghĩ đến điều này, Piper hạ quyết tâm.
“Ta muốn đăng ký để đến phòng thí nghiệm hóa học.” Hắn gằn từng chữ một.
………………………………………………………………………………...