Ngay cả trong mùa hè, băng tuyết trên cao nguyên Hermes cũng không tan nhiều.
Mael đứng trên đỉnh tháp nhìn về phía xa, tường thành vùng quê chỉ còn lại hai màu cỏ xanh và tuyết trắng đan xen, giống như những vết sẹo để lại trên mặt đất sau cuộc chiến Tà Nguyệt. . . không có cách nào để trồng bất kỳ loại cây trồng nào trong khí hậu này, vì vậy tất cả thực phẩm cần thiết cho Thánh Thành mới đều được vận chuyển từ cao nguyên dưới chấn lên, tức là vận chuyển bằng xe động vật kéo từ Thánh Thành cũ lên.
Sau hơn mười năm ở Hermes, hắn đã quen với cái lạnh phổ biến ở khắp mọi nơi.
“Lần này chỉ còn lại có hai chúng ta?” Tafron đẩy cửa đi vào: “Hội nghị không tổ chức trong mật thất sao?”
"Chẳng lẽ ngươi thích ở trong căn phòng nhỏ ngột ngạt đó?"
“Không… tất nhiên là không.” Vị chủ giáo già sờ lên bộ râu trắng của mình: “Nếu không phải Heather luôn nói về giới luật và quy tắc thì ta ước gì mỗi lần đều trao đổi tình báo ở đây. Ít nhất khi nàng nói lung tung thì ta còn có thể quan sát phong cảnh Thánh Thành. Và ... "Hắn cười khẽ nói: “Ta không ngờ một người đúng giờ như nàng nhưng lần này lại trễ hẹn?"
“Có lẽ nàng gặp chuyện khó giải quyết nào đó!” Mael ngồi lại vào bàn.
"Có lẽ ..." Tafron cong môi: "Ngươi thực sự không nên giúp nàng tìm lý do, bất cứ ai cũng nên nói được làm được, đây là điều nàng thường nói. Ngay cả khi gặp rắc rối thì cũng nên nói với chúng ta trước mới đúng. Nàng cũng đâu có đi một mình tới vương đô Everwwinter, gửi một người truyền tin chỉ là chuyện đơn giản thôi.”
"Đừng lo lắng cho nàng." Mael đẩy ba tờ giấy cho Tafron: "Chúng ta đang gặp rắc rối."
“Rắc rối?” Người sau sửng sốt, ngồi xuống đối diện bàn tròn, mở thư ra: “Tất cả đều là tin tức xấu?
"Ừ!" Hắn hít một hơi thật sâu: "Không thể xấu hơn được nữa."
Teflon không cười nữa, bắt đầu đọc kỹ bức mật thư đầu tiên: "... sự lây lan của tà dịch đã bị chặn lại, tung tích của Vô Diện vẫn chưa rõ? Chờ đã, tà dịch là gì?"
“Đó là thành quả nghiên cứu mới của bí khu, ngươi không cần biết nhiều, chỉ cần hiểu nó giống như một căn bệnh có khả năng lây lan nhanh chóng là được.” Mael giải thích ngắn gọn. Thật ra thì theo Master Crow's Eye, nó là một loại tà thú thu nhỏ, đã trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt và trải qua một đột biến đặc biệt chuyên nhằm vào cơ thể con người… dùng mắt thường thì không thể quan sát trực tiếp nguồn bệnh, các phương pháp thông thường hoàn toàn không thể chữa khỏi. chỉ có một loại người có thể ngăn tà dịch lan tràn.”
“Phù thủy?” Tafron nhanh chóng nghĩ ra câu trả lời.
“Không chỉ một.” Hắn trầm giọng nói.
Sau khi đọc xong thư, chủ giáo già đập mạnh tay xuống bàn: "Tên ngốc này làm gì vậy? Để lũ chuột bao vây, trấn áp lính đánh thuê, còn làm Vô Diện cũng mất ở đó? Hắn có biết người thuần khiết này quan trọng đến mức nào hay không?"
“Ý của hắn không sai.” Mael cau mày nói: “Nếu thư không nói dối về số lượng người thì một nghìn con chuột cũng đủ để ăn thịt hàng trăm lính đánh thuê của đối thủ. Nhưng dường như đối thủ có một cây nỏ tầm xa lợi hại. . nó có thể bắn liên tục. Về điều này, ta nhớ rằng Tế Tư Taylor đóng quân ở cứ điểm Epic cũng từng nói về lý do tại sao công tước Llane sẽ bại bởi một đám thợ mỏ, đó là vì nỏ của đối thủ cực kỳ mạnh mẽ. Tuy nói mặc trọng giáp, cầm khiên thuẫn thì có thể giảm đáng kể sát thương của nỏ, nhưng ‘con chuột’ không có trang bị như vậy."
“Ngay cả khi muốn sử dụng đám cặn bã đó thì hắn cũng không thể tùy tiện phái Vô Diện đi như vậy!” Tafron tức giận nói: “Bây giờ sợ là Heather sẽ nổi trận lôi đình, một phù thủy có thể phát triển thành người thuần khiết, không có một người nào mà không có năng lực cực kỳ hiếm thấy, bồi dưỡng cũng chắc chắn tiêu tốn sức. Theo lý mà nói, các nàng còn quý hơn cả quân thần phạt.”
“Nhưng dù là phù thủy hay quân thần phạt thì mục đích cuối cùng vẫn là tiêu diệt kẻ thù và giành lấy chiến thắng.” Mael từ tốn nói: “Trong quá trình sử dụng chắc chắn sẽ xảy ra tổn thất”.
“Ngươi muốn bảo vệ Tế Tư Fille?”
“Đừng quên luật của giáo hội.” Giọng điệu của Mael chùng xuống: “Chỉ có các quý tộc mới quan tâm kết quả. Fille tuy thất bại nhưng mà điểm xuất phát và kế hoạch của hắn cũng không có quá nhiều vấn đề, chỉ là kẻ địch mạnh mẽ hơn thôi. Đương nhiên hắn cũng sẽ bị xử phạt nhưng mà biện pháp xử phạt cụ thể thì còn phải xem xét lại.”
“Nhưng có thể Heather không nghĩ vậy!” Tafron lắc đầu và mở lá thư thứ hai: “Đừng quên, Hội Trọng Tài của giáo hội do nàng phụ trách.”
"Ta sẽ giải thích cho nàng.”
Trong chốc lát, vị chủ giáo già xem hết thư trong tay, không dám hé răng nửa lời: "Dân binh của Deflick đánh lén giáo đường ở cứ điểm Epic, sau đó giết sạch đoàn sứ giả? Hắn điên rồi sao?"
Nội dung của bức thư thứ hai thực sự xuất phát từ hai khía cạnh, một là báo cáo của đặc vụ cứ điểm Pelor, hai là tin tức tình báo của các tín đồ địa phương, tổng hợp lại thì quả thật là có một toán dân quân từ bên ngoài Tây cảnh đã tấn công cứ điểm và cướp phá giáo đường. Họ không chỉ tự mình uống thuốc viên cuồng hóa mà mục tiêu của bọn họ cũng là những viên thuốc được lưu giữ trong giáo đường... Vì vậy, phán đoán thứ nhất sẽ không sai được, nếu đội quân này không phải đến từ tân vương Deflick thì cũng đến từ nữ vương Garcia của Greenwater. So sánh cả hai thì rõ ràng là cái trước có khả năng hơn.
Còn phần sau, Mael luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nếu theo báo cáo của Pelor thì sau khi đốt giáo đường thì đối thủ lập tức di tản khỏi cứ điểm rồi biến mất, vậy họ đã đánh chặn và giết chết các thành viên của đoàn sứ giả như thế nào? Lúc này, đáng lẽ đoàn đặc phái viên đã đến Biên Thùy Trấn, hai phe hoàn toàn không gặp được nhau mới đúng.
Thấy Mael không nói nên lời, Tafron nhanh chóng nhận ra điều này, hắn cầm bức thư đầu tiên lên và đọc lại, nếp nhăn trên trán xếp lại thành từng khe rãnh: “Chẳng lẽ… Roland Winbledon diệt trừ đoàn sứ giả, sau đó đùn đẩy hết cho ca ca của hắn Deflick Wimbledon."
“Chúng ta không ngại đoán thử.” Vị đại chủ giáo trầm mặc một lát rồi nói: “Roland có ý định lấy được số dân cư rẻ mạt này, vì vậy hắn đã chỉ định một phù thủy đến để điều trị bệnh dịch và vận chuyển tất cả những đào dân trở về Tây cảnh. Trước đó, vì hắn sợ bị đoàn sứ giả phát hiện mình đang nuôi dưỡng phù thủy, phái kỵ sĩ đột kích doanh địa của đoàn sứ giả, khiến cho bọn họ ngay cả bồ câu đưa tin cũng không kịp thả ra, đùn đẩy trách nhiệm cho kẻ tập kích cứ điểm. Dù sao người phụ trách cứ điểm Pelor là được Roland ủng hộ mới leo lên chức vị đó được, hỗ trợ hắn làm giả cũng là chuyện đương nhiên. Tất nhiên... tất cả những điều này chỉ là suy đoán, có thể làm cho đoàn sứ giả biến mất thì cũng rất đáng ngờ, bây giờ chúng ta cũng không có tinh lực phái một đoàn sứ giả khác tới đó.”
“Nếu như vậy thì chúng ta phải xuất binh trừng trị hành vi cuồng vọng của hắn.” Tafron lạnh lùng nói: “Mặc dù đoàn sứ giả không có quan hệ gì với hắn nhưng mà những phù thủy đã chạy đến Tây cảnh thì chúng ta cũng nên thanh trừng một phen.”
Mael không trả lời mà chỉ vào bức thư thứ ba: "Ngươi nên đọc phong thư cuối cùng rồi nói.”
Tafron nghi ngờ liếc nhìn hắn và mở lá thư ra. Chẳng mấy chốc, tay hắn run lên, và cuối cùng hắn gần như không cầm nổi mảnh giấy mỏng: "Có rất nhiều phù thủy trong Fiordland, còn phá hủy tất cả giáo đường? Vậy bức thư này là ..."
"Từ Vịnh Hải Long, cũng là giáo đường cuối cùng bị công phá." Mael nhắm mắt dựa vào ghế, giọng điệu của hắn đột nhiên đầy mệt mỏi: "Fiordland không thể đột nhiên xuất hiện một nhóm lớn phù thủy được, chỉ có một khả năng, đó là bọn họ đi từ đất liền ra.” Hơn nữa trong thư còn nói tới người siêu phàm, trong luật của giáo hội quy định rõ ràng rằng một khi tìm thấy dấu vết hoạt động của các phù thủy siêu phàm thì phải cử quân thần phạt đi bắt. Nhưng các đảo trong Fiordland quá xa, bây giờ chiến trường Wolfheart rơi vào thời khắc vô cùng gay cấn, hắn hoàn toàn không rảnh lo chuyện bên kia eo biển.
“Có cần xin chỉ thị của giáo hoàng điện hạ không?” Tafron hỏi.
"..." Mael khẽ lắc đầu, trong lòng tràn đầy bất lực, có thể đây là thử thách của thần linh dành cho giáo hội. Chỉ có xuyên qua chông gai mới có thể nhìn ra chân tướng của thần linh, hắn mở mắt ra, khôi phục lại bình tĩnh: "Thánh Thành Hermes giao cho ngươi và Heather."
“Chẳng lẽ ngươi muốn đến Fiordland?” Vị chủ giáo già trợn mắt hỏi.
"Ta sẽ lãnh đạo một trăm quân thần phạt và người thuần khiết quét sạch Tây cảnh Greyfort, sau đó tìm cơ hội đối phó phù thủy ở Fiordland.”
“Nhưng mà luật pháp nói…”
Mael cắt ngang: "Đó là khi có người siêu phàm xuất hiện trong dịa phận bốn vương quốc lớn, bây giờ các nàng cách một cái biển rộng, điều này không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta. Đừng quên, mục đích cuối cùng của chúng ta là vì có được thêm nhiều đất đai và dân số, đồng thời tiếp tục mở rộng quy mô của quân thần phạt. Rõ ràng, tứ vương tử của Greyfort đang cản trở chúng ta nhiều hơn."
"Nhưng ..." Tafron vừa định phản bác thì có tiếng bước chân gấp gáp vang lên bên ngoài đại sảnh hình tròn, hai người hơi giật mình, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy cánh cửa bị đẩy ra, một Tế Tự hốt hoảng chạy vào: "Không ổn rồi, thưa chủ giáo, không ổn rồi!"
“Bình tĩnh!” Mael hét lên: “Có chuyện gì, từ từ nói.
"Tùy tùng của đại nhân Heather truyền tình báo khẩn cấp tới. Một đội tàu khổng lồ đang đổ bộ vào bờ biển của Everwwinter, vô số kẻ địch đang vây công vương đô, tình huống tràn ngập nguy cơ. Toàn bộ thuyền của đối phương đều có cột buồm màu đen, và cờ trên cột thêu họa tiết thuyền buồm vương miện đáy xanh." Tế Tư đó trong có vẻ rất lo lắng: “Khi tin tức được gửi đến, hai cửa thành đã thất thủ, đại nhân Heather đang dẫn các tín đồ chống cự nhưng số lượng kẻ thù rất lớn và hắn đã sử dụng thuốc viên cuồng hóa rồi!”
“Cái gì?” Mael không thể tin vào tai của mình, cánh buồm đen, họa tiết vương miện thuyền buồm...
Kẻ thù đúng là Hạm đội Cánh Buồm Đen của nữ vương Greenwater!
………………………………………………………………………………...