Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 249

Chương 249
Chương 249

...

Bậc thang đá granit của thánh điện vương đô Everwinter đã bị nhuộm đỏ như máu, trong không khí có mùi ngọt nồng đến hơi gay mũi.

Có rất nhiều xác chết nằm trên mặt đất, có quân thần phạt, một số tín đồ, một số người của mình, và cũng có những của tộc người Cát Mojin. Họ chết ở các trạng thái khác nhau, hầu hết đều có vết cháy, tứ chi và nội tạng vỡ vụn rơi khắp nơi. Farian biết, đó là chết do tác động của bột tuyết can trường trùng kích và đốt cháy.

Mỗi khi bước lên một bậc thang hắn đều cảm thấy dưới chân nhầy nhụa. Ý chí chiến đấu của quân thẩm phán và các tín đồ của giáo hội có thể nói là điên cuồng. Họ vẫn không lùi bước trước nhiều nô lệ được tăng cường sức mạnh bởi thuốc viên cuồng hóa. Họ dùng xác thịt của mình làm lá chắn để cuốn lấy kẻ thù, chỉ vì muốn tranh thủ cơ hội cho đồng đội đánh ra một đòn trí mạng, tuy thuốc viên có thể làm cho người ta tràn ngập lực lượng và không sợ đau, nhưng tim, cổ và đầu vẫn là những điểm yếu, nữ vương bệ hạ cũng không có thưa khôi giáp để trang bị cho đám nô lệ này.

Nếu không có bột tuyết thì chiến cuộc này khó mà nói trước được.

Nhưng chúng ta đã thắng... trong lòng Farian nóng như lửa đốt, cuối cùng chúng ta cũng thắng! Cờ xi của nữu vương Greenwater đã tung bay trên đầu tường, thành trì phòng thủ mạnh nhất của giáo hội đã không thể chống lại làn sóng tấn công này. Bằng cách này, hạm đội Cánh Buồm Đen đã thoát khỏi tử cục bị vây trong một góc của Greyfort, sẽ không bị tiêu hao hết sức sống trong trận chiến không hồi kết với Deflick.

Đại sảnh của thánh điện cũng bừa bộn, mặt đất đầy những mảnh thủy tinh vỡ và máu chảy ngang dọc, nhưng hắn không quan tâm đến điều đó, đi thẳng đến trước người phụ nữ thần thái phi dương đang đứng giữa sảnh và quỳ xuống: "Bệ hạ, bốn cửa thành đã bị Buồm Đen khống chế, Everwinter đã thuộc về ngài."

“Khổ cực rồi, đứng dậy đi.” Garcia đưa tay cho hắn.

Farian nhẹ nhàng nắm tay nữ vương, hôn lên mu bàn tay một nụ hôn tượng trưng, ​​rồi đứng dậy đứng bên cạnh nàng.

"Nghi thức kỳ lạ." Bên cạnh, Kabara đột nhiên nói: "Ngươi hoàn toàn không có chạm vào tay của nàng, sao lại tỏ vẻ như vậy?”

Câu hỏi quá đột ngột khiến hắn không khỏi cau mày, người bên kia là tộc trưởng của tộc người Cát, hắn cũng không tiện khiển trách nàng vô lễ ở trước mặt mọi người, vì vậy hắn chỉ có thể lạnh lùng nói: "Đây là phép xã giao thông thường giữa các quý tộc, thể hiện sự lịch sự và tôn trọng, đụng vào mới là bất lịch sự. Là một người của tộc người Cát, ngươi không hiểu điều đó cũng là chuyện bình thường.”

“Thật sao?” Nàng nhướng mày chỉ vào cổ mình: “Rõ ràng là đồng minh cùng chiến đấu, vừa mới kết thúc tác chiến thì lại bắt ta mặc thứ này vào, lễ phép và lịch sự của dân đại lục thật là khó hiểu.”

Xung quanh cổ Kabara có một vòng sắt, phình ra ở giữa, thoạt nhìn giống như một vật trang trí, nhưng Farian biết rằng bên trong có một viên Thần Phạt Chi Thạch. Ngoại trừ có chìa khóa đặc chết thì rất khó để mở vòng sắt đó ra bằng những cách khác, và chìa khóa nằm trong tay Garcia. Đối phương là phù thủy nên phải cẩn trọng đối xử, nhưng nàng có đóng góp rất nhiều trong trận chiến, nếu không có Chỉ Lệnh Thuật của nàng thì những nô lệ người mang bột tuyết can trường đó sẽ không dám xông vào tuyến phòng thủ chặt chẽ do các tín đồ tạo thành. Hắn há to miệng nhưng không biết phải phản bác lại như thế nào.

“Được rồi, đừng tranh cãi về những vấn đề tầm thường như vậy.” Garcia ngắt lời: “Đừng quên mục đích của chúng ta, so với một nơi sinh sống rộng lớn, không lẽ ngươi ngay cả một viên đá cũng không chịu được sao?”

"Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi." Kabara nhún vai: "Ta hy vọng ngươi có thể giữ lời hứa của mình."

"Tất nhiên, đây là cơ sở hợp tác của chúng ta." Nữ vương cười khẽ.

“Tiếp theo Buồm Đen phải làm gì?” Farian hỏi.

"Bước tiếp theo nói sau. Bây giờ chúng ta cùng xem một trò hay." Garcia vỗ tay ra lệnh cho các vệ sĩ: "Mang nàng đến đây."

Một lúc sau, hai lính canh mặc áo giáp đè một người phụ nữ bị trói tay đi vào trong thánh điện.

Nàng khoảng ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, từng sợi tóc rối rủ xuống ở hai bên má, mặc một chiếc áo choàng màu vàng của giáo hội. Loại kỹ thuật tinh xảo và chất liệu tinh xảo này thì thường chỉ có chủ giáo của Hermes mới có thể mặc được. Hiện tại, bộ áo choàng lộng lẫy đã bị hư hại ở một số chỗ, xung quanh vẫn còn dính máu.

“Người đó là… chủ giáo?”

“Đúng vậy.” Nữ vương Greenwater nhếch miệng: “Ta đã tìm các quý tộc địa phương xác nhận rằng nàng là một trong ba đại chủ giáo của giáo hội, đại nhân Heather.” Nàng đưa mắt nhìn đối phương: “Sao, ta nói không sai chứ?”

"..." Heather không trả lời, nhưng Farian có thể nhìn thấy sự mỉa mai và khinh bỉ sâu sắc trong nàng.

Hiển nhiên, Garcia cũng cảm nhận được điều này, nàng khẽ cười một tiếng: "Ta cũng cảm thấy ngươi sẽ không đầu hàng, cho nên với lòng nhân từ, ta đưa ngươi đến thánh điện, tiễn ngươi về thần quốc ở tại đây. Ngươi có thể từ từ cầu xin sự cứu rỗi của các vị thần hoặc có thể cầu xin sự tha thứ từ ta. Ta sẽ cắt bỏ từng ngón tay, tứ chi và ngũ quan của ngươi, để ngươi có thể cảm nhận hết nỗi đau và sự bất lực của lĩnh dân cảng Greenwater."

"Sau đó thì sao?" Nữ chủ giáo bất ngờ lên tiếng: “Bị đại quân của giáo hội nghiền thành bột mịn? Hoặc là cả đời phiêu lưu trên biển, vĩnh viễn không đi vào bờ?”

“Ngươi không cần phải lo lắng về điều này.” Garcia ra hiệu cho các vệ sĩ của mình hành động: “So ra mà nói, bây giờ quân đội của giáo hội đang tấn công thành Wolfheart. Hermes giống như một tòa thành trống, cái này so với vận mệnh của ta thì quan trọng hơn nhiều. TaCl ta không thể đặt chân lên đất của Thánh Thành mới nhưng mà vẫn có thể san bằng Thánh Thành cũ ở cao nguyên. Hẳn là ngươi cũng nghe nói về nước sông Stygian ở cực nam Greyfort chứ. Nó rất dễ bắt lửa và rất khó dập tắt. Lần này, ta chở đầy một thuyền đến.”

Thân vệ rút một con dao găm ra, đến gần vị chủ giác đang bị đè trên mặt đất, gọn gàng cắt hai ngón tay của nàng xuống.

Heather nghiến răng không kêu lên một tiếng đau đớn.

Nữ vương Greenwater bước lên cầu thang chính của đại sảnh, ngồi trên ngai vàng rộng, tay phải chống cằm, lộ ra vẻ đắc ý.

… Lúc này, bàn tay trái của đối phương đã biến thành một bàn tay trụi lủi, những giọt mồ hôi to như hạt đậu túa ra trên trán Heather.

“Ngươi có cần phải làm như vậy sao?” Kabara lắc đầu: “Nếu không phải nhằm mục đích làm cho đối phương kinh sợ hoặc lấy tình báo, hoàn toàn không cần phải tra tấn như vậy.”

"Không cần?" Garcia bật cười: "Ngươi phải nói mấy câu này với nàng mới đúng. Ngươi có biết những phù thủy rơi vào tay giáo hội sẽ bị họ đối xử như thế nào không? Ta đoán ngươi sẽ không có hứng thú muốn biết về nó."

"Hahaha ..." Lúc này, Heather, người đã mất ngón tay đột nhiên bật cười: "Ngươi không hiểu được sự vĩ đại của giáo hội, và ngươi cũng không hiểu được những gì mà Thánh Thành làm quan trọng như thế nào. Các ngươi luôn làm bạn với sự thiếu hiểu biết, lại không biết chút gì về sự hủy diệt sắp tới! Hermes sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thực sự là gì — những người chống lại giáo hội không có kết cục nào khác ngoài sự hủy diệt!"

"Thật không..." Garcia co chân lên, mỉm cười nói: "Vậy ta sẽ chờ xem."

Cho đến khi đại chủ giáo chết đi cũng không có cầu xin tha thứ một tiếng nào. Nhưng khiến cho cho Farian cảm thấy bất ngờ là nàng không gọi tên của các vị thần, mong sự cứu rỗi của các vị thần. Cuối cùng, khi Heather sắp bất tỉnh vì mất máu quá nhiều thì vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, không phải như đang bị trừng phạt mà như thể đang xem một trò hề chẳng liên quan gì đến nàng. Qua đôi mắt ấy, Farian dường như đã nhìn thấy được tương lai đã được định trước của mình.

Cảm giác này khiến hắn cảm thấy hụt hẫng không thể giải thích được, gần như không thở nổi.

“Chặt đầu nàng, treo ở trước cửa ra vào giáo đường.” Sau khi xác nhận đại chủ giáo đã chết, Garcia ra lệnh. Sau đó, nàng nhìn Farian: "Bây giờ chúng ta có thể bàn bước tiếp theo của kế hoạch rồi.”

"Vâng, thưa bệ hạ." Hắn cố nén sự khó chịu trong lòng: "Người định tấn công Hermes?"

“Đúng vậy, nhưng không phải là điều động toàn bộ quân đội.” Nàng trải một tấm bản đồ da mà nàng mang theo bên mình ra: “Buồm Đen chỉ để lại một ít thủy thủ và một phần nô lệ Đông cảnh, chỉ huy hạm đội đi về phía Tây theo đường sông, đến Thánh Thành cũ trước. Còn chúng ta thì xuôi về phía nam, băng qua biên giới Everwinter, điểm đến của chúng ta là thành Wolfheart."

“Wolfheart?” Farian giật mình.

“Ta đã đạt được thỏa thuận với vua Sói Wolf.” Garcia thẳng thắn nói: “Nếu có thể giúp hắn đánh bại cuộc tấn công của giáo hội, hắn sẽ hỗ trợ ta chiếm toàn bộ lãnh thổ của Everwinter. Bằng cách này, nếu giáo hội không rút quân, thì bột tuyết can trường và nước sông Stygian đủ để nhấn chìm Thánh Thành cũ trong biển lửa, không giống như Thánh Thành mới, nó là một thành phố không có tường thành. Nếu ngươi không tập hợp đủ người thì sẽ không thể ngăn chặn sự tấn công của nộ lệ từ mọi hướng.”

"Nếu họ rút lui thì thành Wolfheart có thể có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa, hai nước có đường biên giới giáp nhau, sau này có thể chung tay chống lại giáo hội!”

"Đúng là như thế." Nữ vương Greenwater gật đầu: "Mà chúng ta cũng có thể dừng chân ở Everwinter.”

………………………………………………………………………………...

Bình Luận (0)
Comment